Chương 196
Chủ nhà cho thuê bắt đầu nói lời dễ nghe hơn, bên kia Tử Thư đi theo thái độ cũng dịu dàng trở lại.
Thời gian thuê nhà dài ngắn, cũng phải xem tiền thuê nhà thế nào mà linh động.
Chưa gì mà ký hợp đồng lâu năm, tiền cho thuê tự nhiên cứ tăng không dừng, bản thân không thể chi trả được, cũng không thể cho người khác thuê lại.
Cho nên, bình thường chẳng ai lại làm như vậy.
Chủ nhà cho thuê cũng không làm thế nào, đột nhiên cũng nói giọng dễ chịu.
Nói là nếu như có thể ký cái hợp đồng dài hạn, anh ta có thể cố định giá tiền thuê nhà, trong khoảng thời gian đó, sẽ không tăng giá.
Ngay cả khi có tăng thì cũng sẽ xem xét tình hình thị trường cụ thể thế nào.
Trì Uyên nhìn chằm chú chủ nhà hồi lâu, nhìn mọi người một cách khó hiểu, rồi ngồi xuống, “Nếu anh đã có thành ý như vậy, thì chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút.”
Cố Tư cảm thấy nhẹ nhõm.
Thật là may mắn, nếu hôm nay cô không gọi cho họ, có lẽ cô đã bị chủ cho thuê nhà lừa rồi.
Cô liếc nhìn Trì Uyên, trong lòng cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Tiếp tục trao đổi, anh không quan tâm đến điều gì.
Cố Tư ngồi đó một lúc nhưng không hiểu nên đứng dậy đi đến quầy.
Sắc mặt cô nàng Mạnh Sướng không tốt lắm, thấy Cố Tư đến liền nhếch miệng.
Giọng cô nàng tương đối nhỏ, “Chắc trước đây em bị hố không ít.”
Cố Tư cũng cố nén giọng, “Tôi cũng suýt bị hố đấy chứ, có quá nhiều khuất mắt trong đó.”
Mạnh Sướng nhìn về phía Trì Uyên. “Nhưng mà, người kia là gì của chị vậy, em thấy anh ấy thật có khí chất, khi nãy trông bộ dạng của anh ấy thật đáng sợ. “
Cố Tư cũng quay lại nhìn Trì Uyên, một lúc lâu sau mới nói,” Đó là một người bạn của chị, cũng có công ty riêng.”
Mạnh Sướng liếc mắt nhìn Trì Uyên,” Hình như em từng gặp rồi, trông quen lắm. “
Cố Tư chững lại, chắc là đã từng thấy, Trì Uyên được nhiều báo kinh tế tài chính đưa tin, tần suất xuất hiện trên các báo cũng khá nhiều.
Còn chưa nói đến, những tin tức gần đây.
Nếu để ý những tin trên mạng gần đây, chắc hẳn sẽ nhìn thấy khuôn mặt này của Trì Uyên.
Cố Tư tiếp tục trò chuyện với Mạnh Sướng tại quầy, trong khi Trì Uyên và Tử Thư đang thảo luận chi tiết.
Đàm phán xong tất cả cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Thái độ của chủ thuê nhà cũng thay đổi không giống khi nãy, anh ta cười tươi rói.
Chủ nhà vẫn còn có chuyện khác, sau khi chào hỏi vài câu với Trì Uyên ở cửa, anh ta lại lái xe đi.
Cố Tư đợi chủ nhà đi khỏi rồi bước vội ra cửa, nhìn Tử Thư, “Mọi việc xong chưa?”
Tử Thư nói , khá tự hào, “Được rồi, chủ nhà này chẳng qua cũng chỉ là muốn ăn sớm thôi, thực ra tôi kể cô nghe, một năm vừa rồi anh ta cho thuê cũng qua mấy người rồi, chẳng ai thuê lâu dài cả, vậy nên anh ta cũng sốt ruột.”
Trì Uyên chế nhạo,” Sốt ruột thật sao, còn làm cái hợp đồng trịch thượng như vậy, cũng không biết chính xác trong lòng anh ta là như thế nào.”
Cố Tư quay đầu lại nhìn lại cửa hàng,” vậy bây giờ hai người đều đã trao đổi lại tốt hết rồi phải không?”
“Ừ, yên tâm đi, đều trao đổi xong cả rồi.” Tử Thư nhìn Cố Tư, nhoẻn miệng cười.
Trì Uyên quay đầu lại nhìn Cố Tư, ánh mắt lại rơi xuống ngón tay cô.
Chiếc nhẫn tương đối thanh lịch, trông cũng đẹp.
Trì Uyên nói, “Anh ta nói sẽ soạn lại hợp đồng, rồi sau đó hẹn thời gian đến ký hợp đồng. Bây giờ không còn việc gì, chúng tôi đi trước đây.”
Cố Tư nhanh chóng gật đầu, “Được rồi , anh cứ đi đi ”
Trì Uyên và Tử Thư lại lên xe, Tử Thư cầm lái, lái xe ra ngoài.
Cố Tư đứng tại lối vào của cửa hàng, thở phào một cái.
Mới vừa rồi cô còn tưởng là phải bỏ.
Cố Tư đã suy nghĩ về nó lâu như vậy, nếu cuối cùng phải bỏ nó, cô hẳn là sẽ thất vọng lắm.
Cũng may, bây giờ mọi chuyện không như vậy.
Cố Tư về nhà, cô chào Mạnh Sướng, rồi rời đi.
Mọi chuyện cũng đã xong rồi, trong lòng cô cảm thấy dễ chịu.
Cố Tư về nhà, thay quần áo rồi lại xem một đề thi lái xe.
Sau khi xem xong mấy ngày này, kỳ thật có nhiều thứ, cô cũng có thể tìm hiểu từ từ.
Thực ra có nhiều thứ, không có Trì Uyên, cô cũng có thể tự làm.
Nhưng mà hôm nay đi gặp chủ nhà cho thuê, chuyện này, cô phải cảm ơn Trì Uyên rất nhiều.
Cho dù một mình Tử Thư cũng có thể giải quyết, nhưng mà anh ta cũng đến, cô cũng cảm thấy anh rất thực tế.
Edit by Bell. Vui lòng reup nhớ để tên người edit.