Tôi cẩn thận lấy tờ giấy ra, phía trên viết chi chít chữ, là bút tích đặc biệt của Đường Dũng.
Đây là di thư.
Trên đó viết:
Dương Dương!
Em có thể thấy tờ giấy này chứng tỏ cuối cùng chết là anh.
Là anh tự nguyện liều chết, trước khi tới New Zealand anh đã biết có thể sẽ phát sinh kết cục này.
Trước khi lão quỷ mang em rời đi đã từng đi tìm anh nói về ràng buộc giữa anh ta và Chung Quỳ. Anh ta không bỏ được em cũng không cam lòng tác thành cho Chung Quỳ cho nên anh ta mang em đi ra khỏi đất nước, muốn dùng hồn phách của chính mình để dụ Chung Quỳ đi ra.
Anh ta ép anh thề nửa đời sau phải một lòng một ý với em, chỉ chung thủy với một mình em, bảo anh ở bên chăm sóc em đến khi đầu bạc con cháu thành đoàn.
Anh ta nói đó là tâm nguyện của anh ta, cũng là hy vọng của anh ta.
Anh ta không cho được em hạnh phúc em muốn cho nên chỉ có thể toàn lực an bài hôn lễ giữa anh và em, ha ha, hôn lễ của chúng ta.
Nhưng là, ông đây tự thấy không có ai yêu em hơn anh, anh ta hy sinh như vậy chẳng lẽ ông đây lại phải thua?
Làm như vậy em sẽ đằm chìm trong hoài niệm với anh ta, sẽ luôn có một phần tình yêu dành cho anh ta, ông đây lại không ngốc, hừ hừ.
Cho nên anh đã tự quyết định, chỉ đáp ứng một nửa thỉnh cầu của anh ta, anh ta sẽ là người chăm sóc em đến khi đầu bạc còn anh và em sẽ có con cháu thành đoàn. Trước khi anh tới New Zealand đã uống thuốc đặc biệt, thi thể sẽ chết giả ba giờ, chỉ cần Tô Mộc mang hồn phách của anh tiến vào trong thân thể anh khi chết giả là anh ta có thể dựa vào cơ thể anh để sống lại, biến thành một người sống thật sự, hoàn thành cho ước vọng của anh ta.
Nói cho lão quỷ, ông đây hy sinh lớn như vậy không phải là vì hắn, để cho hắn nhớ đây là hắn nợ ông đây!
Bảo hắn phải đối xử với em tốt để trả nợ, nếu như sau này hắn dám đối xử với em không tốt, Dương Dương, em chỉ cần nhắc tên anh trong lòng thôi là anh sẽ bóp nghẹt tim hắn cho hắn xem!
Được rồi, thời gian không nhiều lắm, anh đã chuẩn bị xong, bảo lão quỷ hãy mau nhập vào đi, để lỡ nữa thì ông đây thật sự sẽ chết.
Đường Dũng.
Ở cuối di thư anh ấy còn tự vẽ một bức tranh xiên xẹo xấu xí vô cùng.
***
Một năm sau!
Bệnh viện phụ sản thành phố Giang Minh.
Hai tiếng trẻ sơ sinh khóc phá vỡ sự yên tĩnh của hành lang, Tô Mộc cứ một chút lại đứng lên, sốt ruột tới tới lui lui ở cửa.
Tôi gần như ngất xỉu được bác sĩ cùng y tá đẩy ra khỏi phòng sinh.
“Chúc mừng ngài, Tô tiên sinh, ngài đã làm cha, hơn nữa còn là song sinh, thật có phúc a!” Bác sĩ hưng phấn nắm tay Tô Mộc nói.
Tô Mộc cũng kích động mắt đã ươn ướt, anh ấy luôn trầm ổn lúc này lại cũng rơi lệ.
Có điều khi y tá đem hai đứa con gái đưa tới trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không để ý, vội vã vọt tới trước mặt tôi, ôm lấy tôi còn đang mê mang, đau lòng hôn lên má tôi: “Dương Dương, em thế nào? Chịu khổ rồi, sau này chúng ta không sinh nữa!”
Y tá ôm đứa trẻ ở phía sau mặt đầy lúng túng, hâm mộ nói với tôi: “Lộc Dương, cô quả thật có phúc, đẻ song sinh mẹ tròn con vuông lại còn có được một người chồng đẹp trai yêu thương như vậy. Tôi ở đây nhiều năm mới thấy cậu ấy là người đầu tiên không ôm mà chạy tới ôm vợ trước.”
“Tô Mộc, được rồi, anh đặt tên cho con chúng ta đi.” Trong lòng tôi rất ấm áp, rất ngọt ngào. Hơn một năm qua Tô Mộc chiếm cứ thân thể của Đường Dũng, gương mặt cùng dáng dấp cũng càng ngày càng giống Tô mộc hơn, một năm mặt Tô Mộc dường như đã khôi phục lại hình dáng, có điều màu da thì…
Nhưng làn da lúa mì của Đường Dũng kết hợp với thân thể cường tráng ngũ quan tinh xảo của Tô Mộc lại càng toát lên vẻ nam tính đầy mị lực.
Anh ấy quả thật rất tuấn tú, anh ấy vẫn luôn đẹp trai như vậy, nhưng thể hiện tình yêu trước mặt nhiều người như vậy khiến tôi thật xấu hổ.
“Đặt tên? Lúc trước anh đã nghĩ rồi, con gái đặt là Đường Tư*, con trai liền đặt là Đường Niệm*, bây giờ có hai đứa chính là Đường Tư Niệm, ha ha.” Tô Mộc cười nói. (Cả Tư, Niệm đều có nghĩa là nhớ thương)
Tôi sửng sốt một chút, không riêng gì tôi mà ngay cả bác sĩ cùng y tá cũng nhìn nhau không hiểu, hỏi: “Đứa trẻ họ Đường? Ngài cùng mẹ đứa trẻ đều không họ Đường, tại sao đứa trẻ lại họ Đường?”
“Vì kỷ niệm người anh em tốt của ta, làm sao, đứa trẻ cùng họ cha nuôi không được sao?” Tô Mộc nói.
“Được… Được…” Bác sĩ bị nghẹn không nói ra lời, vẫn là lần đầu tiên thấy loại chuyện này. Có điều ba mẹ đứa trẻ đã nói vậy thì ông ta cũng không còn cách nào khác, dựa theo lời Tô Mộc lấy Đường Tư, Đường Niệm ghi giấy khai sinh cho hai đứa trẻ.
Đường Dũng, anh thấy được không, con cháu thành đoàn, tôi cùng Tô Mộc ở tới khi đầu bạc cũng sẽ thực hiện…
- Hoàn-