Nói xong tôi đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn không từ chối liền đưa mắt quét quanh nhà một phòng tìm chổi cùng với vác, nhìn một hồi tôi thấy chúng ở long góc.
Cảm ơn trời đất, căn nhà này còn có dụng cụ để dọn dẹp, nếu không Tôi không bị hồn tích giết chết thì
cũng bị mùi hôi thối này giết chết.
Lúc này tôi đã ở trong nhà đợi nửa ngày, cũng hơi thích ức được ảnh hưởng từ tích khí, tiện hay quơ vài đống rác, đem bàn ghế xộc xệch lau qua một lần, sau đó vừa qué nhà vừa chờ hắn mở miệng.
Có lẽ vì ngại tôi dọn dẹp giáp, một lúc sau hắn rốt cuộc cũng mở
miệng, nói: “Nhắc tới quan hệ của tôi cùng Diệp gia cô thì cũng chưa nói là thân cận, nhưng tổ tiên Diệp gia cố thay đổi số mạng của tôi, trong lòng tôi vẫn rất cảm ơn ông
Hóa ra thầy giám thị kia tên là Kim Đạt Hải. Đừng nhìn vào họ Kim, tuy họ Kim nhưng nhà lại rất nghèo, hơn nữa ông ta là trẻ mồ côi, cha mẹ chết sớm để lại cho ông ta một căn nhà cũ nát. Sau khi cha mẹ chết ông ta đã từng thứ đen căn nhà bán đi, đáng tiếc khi đó bất động sản còn chưa khởi sắc, hơn nữa nhà này lại ở trong thôn, rao bán rất lâu đều không bán được. Con
Lúc ấy chính là thời điểm cải cách mở cửa, khắp nơi đều đi biển buôn bán hoặc đi vào trong thành
phố tìm việc làm. Kim Đạt Hải không thể bán nhà lấy vốn đi biển, chỉ có thể theo bạn bè vong thôn tới Giang Minh đi làm.
Bọn họ nhờ quan hệ nên vào được trường dạy nghề Giang Minh, cũng là tiền thân của Đại học Giang Minh bây giờ, làm bảo vệ kiểm kiểm kho, nói trắng và chính
ya là tông cửa. Tiền lương cũng không cao nhưng vẫn có thể duy trì cuộc cho Kim Đạt Hải.
Vốn như vậy cũng là tốt vô cùng dẫu sao ở thời đó có thể ăn no mặc ấm đã rất tốt. Nhưng Kim Đại Hải không phải là người an phận với cuộc sống, ngày ngày tong đầu đều suy nghĩ cách kiếm tiền