Đường Dũng đi tới nhặt nhân sâm lên nhìn hai lần, sau đó từ trong túi móc ra một con dao nhỏ hướng về đám rễ của nhân sâm định cắt một cái.
“Không... muốn...” Ngay khi con dao chạm vào tới về nhân sâm thì một âm thanh cứng ngắc đột nhiên từ tên người nhân sâm truyền tới.
Lại là thuật ảo giác mê hoặc, có điều Đường Dũng không dễ dàng bị trúng thuật như tôi, tay anh ta chỉ khẽ chậm lại, lần nữa lại cầm con dao lên hướng về nhân sâm miệng cười gằn, nhìn qua hung tàn vô cùng.
“Ngươi quả thật muốn cắt thì có thể cắt cái nhỏ nhất kia. Thấy Đường Dũng không bị thuật ảo giác mê hoặc, sân tinh lần nữa mở miệng giọng đã mềm nhũn.
Dao trên tay Đường Dũng lần nữa dừng một chút, khóe miệng anh ta đột nhiên nhếch lên cười, hỏi sâm tinh đầy hứng thú: “Bây giờ ngươi là tù nhân, còn có tư cách gì ra điều kiện với ta? Đừng nói một cái rễ, cho dù ta cắt toàn bộ rễ của ngươi để nấu canh sâm cho học trò ta uống thì ngươi có thể cản sao?”
“Chỉ cần người chịu tha cho ta một mạng thì ta đồng ý với điều kiện của ngươi, sâm tinh chúng ta từ trước đến giờ nói được làm được, chỉ cần bảo toàn cho ta thì điều kiện gì ngươi cứ nói” Sâm tinh nói.
Bây giờ nó không phải mang hình dáng của Hồ Ba mà chỉ là một cây nhân sâm bình thường, có lẽ đặt nhà thuốc cũng không ai có thể phân biệt được, nhưng từ trên người có truyền tới giọng nói, cũng không biết miệng của nó bây giờ ở đâu. Cảm giác rất thần kỳ.
trong lòng tôi đã rất nôn nóng, mỗi một giây Đường Dũng dây dưa với sâm tinh thì sự thống khổ trên người Lô Mộc sẽ kéo dài thêm một giây, nhưng nghe giọng điệu thương xót của sân tỉnh quả thật khiến tôi không đành lòng thúc giục Đường Dũng.
“Đây chính là người nói, nếu như ta thả người thì có dám để cho ta cắm một sợi chỉ hồng vào đỉnh đầu ngươi hay không?” Đường Dũng cười hì hì hỏi sâm linh, mắt sáng lên, hiển nhiên cắm chỉ hồng vào đầu sân tinh có ý nghĩa đặc biệt gì đó. Sâm tinh im lặng không nói gì, thật giống như nó đang suy nghĩ, đại khái khoảng mười giây thì một âm thanh yêu ớt cuối cùng cũng vang lên từ người sâm linh: “Được, cắm thì cắm.”