Trở lại hiện tại.
Viêm Hạo dồn sức vào tay, nhân lúc Lục Khải vẫn chưa điều hòa linh lực sau khi pháp tướng tan vỡ, mà tiếp tục tung ra một cú đấm cực mạnh, gần như xuyên qua bụng Lục Khải, nhưng vẫn là không thể nào thành công.
Ngay lúc đó, Diệp Bạch đã xuất hiện trước mặt Lục Khải, đưa lòng bàn tay ấn vào trán ông.
"Ngự âm."
"Trấn dương."
"Giải."
Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay Diệp Bạch, một lượng linh lực dồi dào được giải phóng ra, bắn thẳng vào trán Lục Khải.
Linh lực được phóng ra, không chỉ đơn giản là linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương, mà là một loại năng lượng được kết hợp từ, linh lực thuần âm, và linh lực thuần dương, khiến cho sức mạnh và hiệu quả, được tăng lên đáng kể.
Trán của Lục Khải lưu lại một lỗ thủng hình tròn, khiến máu không ngừng chảy ra, sau đòn này, não của Lục Khải cũng đã bị tổn thương nặng, nội trong khoảng vài giây tới, sẽ không thể di chuyển, nặng hơn có thể mất đi ý thức.
Nhân lúc này, Trương Khai phóng đến, rút kiếm ra.
"Tà long ma trảm."
Toàn bộ thanh kiếm, được bao phủ bởi ánh sáng đen, Trương Khai vung kiếm, chém vào đỉnh đầu Lục Khải, như muốn chẻ đôi người ông ra, nhát chém mang hình một còn rồng màu đen, vô cùng uy lực, nhưng vẫn không đủ để giết Lục Khải.
Lục Khải giờ đã cử động lại được, linh lực cũng đã được ôn hòa lại, ông vung khuỷu tay về sau, đánh vào Viêm Hạo, khiến cho hắn bị thổi bay ra xa.
Xong vung vô song thần kiếm vào người Trương Khai, nhưng Trương Khai đã kịp rút lại kiếm của bản thân, rồi lộn người ra sau, né đi nhát kiếm đó.
Nhân lúc, Lục Khải đang tấn công Trương Khai, Diệp Bạch phóng đến, hạ thấp cả cơ thể, để nhắm đến phần bụng của Lục Khải.
"Âm ấn."
Diệp Bạch đánh mạnh vào bụng Lục Khải, nhưng vừa đánh xong, Lục Khải đã xoay kiếm, rồi đâm thẳng vào bàn tay Diệp Bạch, tay còn lại thì dồn lực, chuẩn bị tung ra một đòn cực mạnh.
Với tình huống hiện tại, Diệp Bạch chỉ có thể tự mình dùng linh lực, bỏ đi bàn tay đang bị đâm, tuy là mất đi bàn tay, nhưng nếu không làm vậy, thì giây tiếp theo đã khó mà sống được.
Lục Khải thở mạnh từng hơi, nhìn Diệp Bạch mà suy nghĩ.
Đòn lúc nãy, không có chút uy lực nào, nếu so với những chiêu trước, là hoàn toàn kém xa, ta cảm nhận được, tiểu tử này vẫn còn có thể đánh thêm mấy hiệp nữa, nên không có chuyện kiệt sức mà khiến chiêu thức bị yếu đi.
Lúc tung ra chiêu này, tiểu tử đó đã nói "âm ấn." trên bụng ta cũng thật sự đã lưu lại một dấu ấn, nếu đúng là như vậy, thì phải nhanh chóng loại bỏ dấu ấn này, an toàn vẫn là trên hết.
Còn đang suy nghĩ, thì từ phía sau, Viêm Hạo cùng Trương Khai phóng đến tấn công.
"Chưa ai dạy ngươi, trong lúc chiến đấu đừng để mất tập trung à?"
Viêm Hạo nói xong, vung quyền đánh tới, Trương Khai cũng chém xuống một nhát cực mạnh.
Nhưng Lục Khải vẫn là nhanh hơn, xoay kiếm ra sau, chặn hết hai đòn tấn công, ngay lúc nghĩ đã an toàn, thì Diệp Bạch bỗng nhiên tự đánh vào cơ thể, rồi hét lên.
"Dương ấn."
Tay còn lại thì vận sức, thủ sẵn.
Vừa dứt lời, cả cơ thể Lục Khải đột nhiên bị một lực hút vô hình, kéo lại phía Diệp Bạch.
Nhìn xung quanh một lượt, Lục Khải bắt đầu suy nghĩ.
Nếu dính phải đòn tiếp theo, khả năng thua của ta là rất lớn, chưa hết, phía sau còn có hai tiểu tử này, chỉ đành loại bỏ ấn này rồi tính sau vậy.
Nghĩ xong, Lục Khải đưa tay xuống, đánh mạnh vào bụng, nơi có dấu ấn, mạnh đến mức, trên bụng còn lưu lại một lỗ lớn, cơ thể Lục Khải cũng không còn bị hút lại nữa.
Chiêu này của Diệp Bạch hiểu đơn giản là, khắc lên người đối phương âm ấn hoặc dương ấn bằng cách đánh trúng đối phương, rồi làm tương tự với bản thân, hoặc một người, một vật bất kì, cũng giống như nam châm, cùng cực thì đẩy, còn khác cực thì hút lại.
Lục Khải tự mình hồi phục lại các vết thương, để chuẩn bị tiếp tục đánh nhau, vừa hồi phục xong, thì Viêm Hạo với Trương Khai cũng lao tới tấn công.
Đối mặt với thứ này, Lục Khải vẫn dễ dàng dùng kiếm chống đỡ.
Nếu cứ như vậy thì không ổn, ta cũng sắp kiệt sức, nếu cứ để bọn chúng, tiếp tục bào mòn sức lực, thì không sớm thì muộn, ta cũng sẽ thua, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.
Lục Khải nghĩ xong, hất kiếm thổi bay Viêm Hạo và Trương Khai, rồi xoay người về phía Diệp Bạch.
Chỉ cần hạ được tiểu tử này, việc còn lại sẽ dễ dàng hơn, với sức hiện tại của ta, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được khoảng ba canh giờ, phải nhanh chóng hạ ba tên này, rời khỏi đây, và tiếp ứng Lục gia, dù sao chỉ cần ra khỏi đây, là ta có thể dùng nghi thức tế đã được chuẩn bị sẵn, để hồi phục lại sức lực.
Nghĩ xong, Lục Khải trực tiếp biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, cả cơ thể ông hạ thấp xuống, rồi đâm vô song thần kiếm, thẳng vào bụng Diệp Bạch.
Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bạch đã bị thanh kiếm đâm xuyên qua bụng, ngay lúc này, biểu tượng lưỡng nghi trên bụng hắn, lại một lần nữa phát sáng, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, muốn rút kiếm ra, nhưng hoàn toàn không thể.
"Lục Khải, ông lại mắc bẫy của ta rồi, hắc hắc."
Diệp Bạch cười nói.
Lục Khải dùng tay còn lại, đưa ra phía trước rồi bóp chặt, lập tức không gian xung quanh cũng bị bẻ cong, vô song thần kiếm cũng được kéo ra, khỏi bụng Diệp Bạch.
Thấy cảnh này, Diệp Bạch chỉ thở dài rồi nói.
"Thời không pháp tướng."
Dứt lời, thời không pháp tướng đã được triệu hồi ra, nhưng lần này có chút nhỏ hơn so với lần trước.
Diệp Bạch chấp hai tay lại, rồi lên tiếng.
"Nghịch chuyển - loạn."
Nói xong, thời không pháp tướng dang hai tay ra, lấy bản thân nó làm trung tâm, mà tỏa ra những ánh sáng xanh.
"Lục Khải, bây giờ trò chơi mới thật sự bắt đầu."
Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải.
Ngay lúc ông vừa xoay người lại, vung kiếm tấn công, thì Diệp Bạch lại trở về chỗ cũ, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, mà bắt đầu suy nghĩ.
Ta là đang ở trong không gian của hắn ta a? Nếu vậy thì không ổn rồi, ta hiện tại nếu thi khiển pháp tướng, mở ra không gian, thì sức lực cũng giảm đi đáng kể, mà cho dù có đánh bại tên này, thì bên ngoài vẫn còn hai tiểu tử kia.
Hiện tại cũng chỉ có thể cố chống trả, rồi nhân lúc thích hợp, tiêu diệt pháp tướng để phá không gian của hắn vậy, chỉ có vậy ta mới có cơ hội đánh bại ba tên này, dù gì trừ tên Trương Khai ra, thì hai tiểu tử còn lại, đều tràn đầy sức lực, chỉ có ta là sức lực đang dần cạn kiệt, vì vậy phải hết mức cảnh giác, bằng không sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.
Nghĩ xong, Lục Khải ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch.
Chỉ cần ta tung một trảm của vô song thần kiếm, vào pháp tướng này, chắc chắn nó sẽ tan vỡ, dù gì, pháp tướng này cũng có cấu tạo rất mỏng manh.
Lục Khải nghiêng người về phía trước, rồi phóng tới phía thời không pháp tướng, nhưng chỉ mới được nữa đường, thì Lục Khải đã bị dịch chuyển đến trước mặt thời không pháp tướng.
Vẫn chưa kịp định thần, thời không pháp tướng đã vung tay tấn công, Lục Khải tuy chưa hiểu gì, nhưng vẫn vung kiếm chặn lại, nhưng chỉ vừa mới di chuyển, bản thân đã một lần nữa, bị dịch chuyển đến ngay đòn tấn công của thời không pháp tướng.
Do không kịp phản ứng, nên Lục Khải đã dính trọn đòn này mà bay ra xa.
Không gian được tạo ra từ pháp tướng, và mang những thuộc tính chính của pháp tướng (năng lực của pháp tướng dựa trên bản thân, hoặc thần khí), vì dụ pháp tướng hệ thủy, thì không gian sẽ liên quan đến nước.
Không gian tạo ra từ pháp tướng, sẽ là một không gian hoàn toàn khác, không giống như không gian bên ngoài, mỗi không gian, đều có cách hoạt động và cơ chế khác nhau, có rất ít không gian có điểm giống nhau.
Không gian sẽ bị đổ vỡ khi pháp tướng bị tiêu diệt, vì vậy ở trong không gian, vừa có thể dùng pháp tướng, vừa có thể di chuyển thoải mái, chứ không bị hạn chế như ở bên ngoài
Ở trong không gian nghịch chuyển - loạn, khi đối phương di chuyển, sẽ bị đưa đến tương lai năm giây sau, hoặc trở về quá khứ năm giây.
Viêm Hạo dồn sức vào tay, nhân lúc Lục Khải vẫn chưa điều hòa linh lực sau khi pháp tướng tan vỡ, mà tiếp tục tung ra một cú đấm cực mạnh, gần như xuyên qua bụng Lục Khải, nhưng vẫn là không thể nào thành công.
Ngay lúc đó, Diệp Bạch đã xuất hiện trước mặt Lục Khải, đưa lòng bàn tay ấn vào trán ông.
"Ngự âm."
"Trấn dương."
"Giải."
Vừa dứt lời, từ lòng bàn tay Diệp Bạch, một lượng linh lực dồi dào được giải phóng ra, bắn thẳng vào trán Lục Khải.
Linh lực được phóng ra, không chỉ đơn giản là linh lực thuần âm, hay linh lực thuần dương, mà là một loại năng lượng được kết hợp từ, linh lực thuần âm, và linh lực thuần dương, khiến cho sức mạnh và hiệu quả, được tăng lên đáng kể.
Trán của Lục Khải lưu lại một lỗ thủng hình tròn, khiến máu không ngừng chảy ra, sau đòn này, não của Lục Khải cũng đã bị tổn thương nặng, nội trong khoảng vài giây tới, sẽ không thể di chuyển, nặng hơn có thể mất đi ý thức.
Nhân lúc này, Trương Khai phóng đến, rút kiếm ra.
"Tà long ma trảm."
Toàn bộ thanh kiếm, được bao phủ bởi ánh sáng đen, Trương Khai vung kiếm, chém vào đỉnh đầu Lục Khải, như muốn chẻ đôi người ông ra, nhát chém mang hình một còn rồng màu đen, vô cùng uy lực, nhưng vẫn không đủ để giết Lục Khải.
Lục Khải giờ đã cử động lại được, linh lực cũng đã được ôn hòa lại, ông vung khuỷu tay về sau, đánh vào Viêm Hạo, khiến cho hắn bị thổi bay ra xa.
Xong vung vô song thần kiếm vào người Trương Khai, nhưng Trương Khai đã kịp rút lại kiếm của bản thân, rồi lộn người ra sau, né đi nhát kiếm đó.
Nhân lúc, Lục Khải đang tấn công Trương Khai, Diệp Bạch phóng đến, hạ thấp cả cơ thể, để nhắm đến phần bụng của Lục Khải.
"Âm ấn."
Diệp Bạch đánh mạnh vào bụng Lục Khải, nhưng vừa đánh xong, Lục Khải đã xoay kiếm, rồi đâm thẳng vào bàn tay Diệp Bạch, tay còn lại thì dồn lực, chuẩn bị tung ra một đòn cực mạnh.
Với tình huống hiện tại, Diệp Bạch chỉ có thể tự mình dùng linh lực, bỏ đi bàn tay đang bị đâm, tuy là mất đi bàn tay, nhưng nếu không làm vậy, thì giây tiếp theo đã khó mà sống được.
Lục Khải thở mạnh từng hơi, nhìn Diệp Bạch mà suy nghĩ.
Đòn lúc nãy, không có chút uy lực nào, nếu so với những chiêu trước, là hoàn toàn kém xa, ta cảm nhận được, tiểu tử này vẫn còn có thể đánh thêm mấy hiệp nữa, nên không có chuyện kiệt sức mà khiến chiêu thức bị yếu đi.
Lúc tung ra chiêu này, tiểu tử đó đã nói "âm ấn." trên bụng ta cũng thật sự đã lưu lại một dấu ấn, nếu đúng là như vậy, thì phải nhanh chóng loại bỏ dấu ấn này, an toàn vẫn là trên hết.
Còn đang suy nghĩ, thì từ phía sau, Viêm Hạo cùng Trương Khai phóng đến tấn công.
"Chưa ai dạy ngươi, trong lúc chiến đấu đừng để mất tập trung à?"
Viêm Hạo nói xong, vung quyền đánh tới, Trương Khai cũng chém xuống một nhát cực mạnh.
Nhưng Lục Khải vẫn là nhanh hơn, xoay kiếm ra sau, chặn hết hai đòn tấn công, ngay lúc nghĩ đã an toàn, thì Diệp Bạch bỗng nhiên tự đánh vào cơ thể, rồi hét lên.
"Dương ấn."
Tay còn lại thì vận sức, thủ sẵn.
Vừa dứt lời, cả cơ thể Lục Khải đột nhiên bị một lực hút vô hình, kéo lại phía Diệp Bạch.
Nhìn xung quanh một lượt, Lục Khải bắt đầu suy nghĩ.
Nếu dính phải đòn tiếp theo, khả năng thua của ta là rất lớn, chưa hết, phía sau còn có hai tiểu tử này, chỉ đành loại bỏ ấn này rồi tính sau vậy.
Nghĩ xong, Lục Khải đưa tay xuống, đánh mạnh vào bụng, nơi có dấu ấn, mạnh đến mức, trên bụng còn lưu lại một lỗ lớn, cơ thể Lục Khải cũng không còn bị hút lại nữa.
Chiêu này của Diệp Bạch hiểu đơn giản là, khắc lên người đối phương âm ấn hoặc dương ấn bằng cách đánh trúng đối phương, rồi làm tương tự với bản thân, hoặc một người, một vật bất kì, cũng giống như nam châm, cùng cực thì đẩy, còn khác cực thì hút lại.
Lục Khải tự mình hồi phục lại các vết thương, để chuẩn bị tiếp tục đánh nhau, vừa hồi phục xong, thì Viêm Hạo với Trương Khai cũng lao tới tấn công.
Đối mặt với thứ này, Lục Khải vẫn dễ dàng dùng kiếm chống đỡ.
Nếu cứ như vậy thì không ổn, ta cũng sắp kiệt sức, nếu cứ để bọn chúng, tiếp tục bào mòn sức lực, thì không sớm thì muộn, ta cũng sẽ thua, phải nhanh chóng nghĩ cách mới được.
Lục Khải nghĩ xong, hất kiếm thổi bay Viêm Hạo và Trương Khai, rồi xoay người về phía Diệp Bạch.
Chỉ cần hạ được tiểu tử này, việc còn lại sẽ dễ dàng hơn, với sức hiện tại của ta, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được khoảng ba canh giờ, phải nhanh chóng hạ ba tên này, rời khỏi đây, và tiếp ứng Lục gia, dù sao chỉ cần ra khỏi đây, là ta có thể dùng nghi thức tế đã được chuẩn bị sẵn, để hồi phục lại sức lực.
Nghĩ xong, Lục Khải trực tiếp biến mất, rồi lại xuất hiện trước mặt Diệp Bạch, cả cơ thể ông hạ thấp xuống, rồi đâm vô song thần kiếm, thẳng vào bụng Diệp Bạch.
Còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bạch đã bị thanh kiếm đâm xuyên qua bụng, ngay lúc này, biểu tượng lưỡng nghi trên bụng hắn, lại một lần nữa phát sáng, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, muốn rút kiếm ra, nhưng hoàn toàn không thể.
"Lục Khải, ông lại mắc bẫy của ta rồi, hắc hắc."
Diệp Bạch cười nói.
Lục Khải dùng tay còn lại, đưa ra phía trước rồi bóp chặt, lập tức không gian xung quanh cũng bị bẻ cong, vô song thần kiếm cũng được kéo ra, khỏi bụng Diệp Bạch.
Thấy cảnh này, Diệp Bạch chỉ thở dài rồi nói.
"Thời không pháp tướng."
Dứt lời, thời không pháp tướng đã được triệu hồi ra, nhưng lần này có chút nhỏ hơn so với lần trước.
Diệp Bạch chấp hai tay lại, rồi lên tiếng.
"Nghịch chuyển - loạn."
Nói xong, thời không pháp tướng dang hai tay ra, lấy bản thân nó làm trung tâm, mà tỏa ra những ánh sáng xanh.
"Lục Khải, bây giờ trò chơi mới thật sự bắt đầu."
Diệp Bạch nói xong, liền biến mất, rồi lại xuất hiện ngay sau lưng Lục Khải.
Ngay lúc ông vừa xoay người lại, vung kiếm tấn công, thì Diệp Bạch lại trở về chỗ cũ, thấy cảnh này, Lục Khải đã thấy không ổn, mà bắt đầu suy nghĩ.
Ta là đang ở trong không gian của hắn ta a? Nếu vậy thì không ổn rồi, ta hiện tại nếu thi khiển pháp tướng, mở ra không gian, thì sức lực cũng giảm đi đáng kể, mà cho dù có đánh bại tên này, thì bên ngoài vẫn còn hai tiểu tử kia.
Hiện tại cũng chỉ có thể cố chống trả, rồi nhân lúc thích hợp, tiêu diệt pháp tướng để phá không gian của hắn vậy, chỉ có vậy ta mới có cơ hội đánh bại ba tên này, dù gì trừ tên Trương Khai ra, thì hai tiểu tử còn lại, đều tràn đầy sức lực, chỉ có ta là sức lực đang dần cạn kiệt, vì vậy phải hết mức cảnh giác, bằng không sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.
Nghĩ xong, Lục Khải ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bạch.
Chỉ cần ta tung một trảm của vô song thần kiếm, vào pháp tướng này, chắc chắn nó sẽ tan vỡ, dù gì, pháp tướng này cũng có cấu tạo rất mỏng manh.
Lục Khải nghiêng người về phía trước, rồi phóng tới phía thời không pháp tướng, nhưng chỉ mới được nữa đường, thì Lục Khải đã bị dịch chuyển đến trước mặt thời không pháp tướng.
Vẫn chưa kịp định thần, thời không pháp tướng đã vung tay tấn công, Lục Khải tuy chưa hiểu gì, nhưng vẫn vung kiếm chặn lại, nhưng chỉ vừa mới di chuyển, bản thân đã một lần nữa, bị dịch chuyển đến ngay đòn tấn công của thời không pháp tướng.
Do không kịp phản ứng, nên Lục Khải đã dính trọn đòn này mà bay ra xa.
Không gian được tạo ra từ pháp tướng, và mang những thuộc tính chính của pháp tướng (năng lực của pháp tướng dựa trên bản thân, hoặc thần khí), vì dụ pháp tướng hệ thủy, thì không gian sẽ liên quan đến nước.
Không gian tạo ra từ pháp tướng, sẽ là một không gian hoàn toàn khác, không giống như không gian bên ngoài, mỗi không gian, đều có cách hoạt động và cơ chế khác nhau, có rất ít không gian có điểm giống nhau.
Không gian sẽ bị đổ vỡ khi pháp tướng bị tiêu diệt, vì vậy ở trong không gian, vừa có thể dùng pháp tướng, vừa có thể di chuyển thoải mái, chứ không bị hạn chế như ở bên ngoài
Ở trong không gian nghịch chuyển - loạn, khi đối phương di chuyển, sẽ bị đưa đến tương lai năm giây sau, hoặc trở về quá khứ năm giây.