Cùng lúc này, tại cõi hư vô, một thực thể màu đen, vô cùng to lớn, xung quanh có rất nhiều, bạch cầu và hắc cầu, đứng trước thực thể này, bạch cầu hay hắc cầu, còn chưa lớn bằng một ngón tay của nó.
Thực thể này như cảm nhận được gì đó, mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, rồi suy nghĩ.
Tên nhóc được ta giúp, lại sắp chết nữa a? Nếu không phải sợ hai tên sáng thế còn lại phát hiện, ta đã đích thân đến đó, tiểu tử đó sau này, sẽ là một quân tốt, nếu bây giờ chết, chẳng phải là quá tiếc a.
Thực thể này là Sáng thế kiếm đạo - Đạo tổ Trương Nguyên.
Trương Nguyên suy nghĩ xong, liền tách một phần linh hồn ra, linh hồn đó xé nát không gian, tạo thành một cánh cửa, rồi đi vào, sau khi đã đi vào trong, linh hồn đó lại tiếp tục xé nát một khoảng không, để đi ra.
Vừa đi ra bên ngoài, đã thấy cảnh máu me vô cùng, phía trước là thanh thần kiếm, đang đứng lơ lửng, nếu chú ý kỹ, sẽ thấy được, một thiếu niên đang bị ghì chặt đầu vào thần kiếm.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, linh hồn đó lập tức bay đến chỗ Trương Khai.
Linh hồn của Trương Nguyên chỉ đơn giản xua tay một cái, da thịt ở vết thương của Trương Khai, như bị kéo dãn ra, rồi dính lại với nhau, rồi tự động điều chỉnh, để cơ thể trở về hình dạng ban đầu.
Trương Khai chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh, liền có chút ngạc nhiên.
Chẳng phải ta đã chết rồi a? Sao lại còn ở đây.
Trương Khai đưa tay lên, sờ vào khuôn mặt của mình.
Ta còn sống a?
Ngay lúc đó, một tiếng nói phát ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Khai.
"Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi thế này thôi, phần còn lại, ngươi tự lo liệu vậy."
Trương Khai nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Ta biết rồi, cảm ơn ông."
Trương Khai nói xong, vận sức, phóng thẳng lên phía cán kiếm.
Một ảo ảnh lại xuất hiện, muốn đẩy Trương Khai vào lưỡi thần kiếm, nhưng lần này Trương Khai đã kịp phản ứng, xoay người, rồi dùng chân, đã tan ảo ảnh đó.
Ngay lúc Trương khai nghĩ bản thân đã an toàn, thì một ảo ảnh khác lại đột nhiên xuất hiện, ngay bên trái hắn, ảo ảnh đó vận sức, đẩy Trương Khai vào lưỡi thần kiếm.
Nhưng nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Trương Khai, còn Trương Khai đã kịp phóng sang một bên, né đi đòn này, Trương Khai vẻ mặt căng thẳng, mà suy nghĩ.
Không được, ta phải tập trung hơn nữa, bằng không, ta sẽ chết lúc nào không hay.
Trương Khai nghĩ xong, ngẩng mặt lên nhìn.
Vị trí của ta hiện tại, cách cán thần kiếm không quá xa, nếu di chuyển nhanh hết mức, thì chỉ một cảnh giờ nữa, sẽ đến nơi.
Nghĩ xong, Trương Khai vận sức, bay với tốc độ nhanh nhất mà bản thân có thể đạt được.
Vừa bay, Trương Khai vừa phải quan sát xung quanh, phòng trường hợp, ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, tấn công bất ngờ.
Bất ngờ, năm ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, bao vây lấy Trương Khai, năm ảo ảnh này, không chút do dự, trực tiếp đâm vào người Trương Khai.
Do đã có chuẩn bị, mà Trương Khai đã dễ dàng né những đòn này, rồi dùng kiếm chém ngang một đường, phá đi năm ảo ảnh đó, xong Trương Khai lại tiếp tục bay lên.
Ngay lúc đó, một thanh kiếm từ bên trên được phóng xuống, thanh kiếm này di chuyển vô cùng nhanh, thoảng chốc, mũi kiếm đã sắp chạm vào mắt Trương Khai.
Trương Khai nhận ra đã quá trễ, mũi kiếm đâm vào mắt trái Trương Khai, máu bắn ra không gian xung quanh, Trương Khai nén đau, dùng tay lôi thanh kiếm ra, tránh trường hợp, Lục Khải tiếp tục điều khiển thanh kiếm, đâm xuyên qua não hắn.
Trương Khai lôi thanh kiêm ra, trên lưỡi kiếm còn dính lại con mắt của Trương Khai.
Trương Khai vứt thanh kiếm đó sang một bên, rồi tiếp tục phóng lên phía cán thần kiếm, dù sao cũng chỉ còn cách đó, để có thể sống sót.
Trương Khai vừa bay, vừa thủ sẵn kiếm trên tay, chỉ cần bị tấn công, sẽ ngay lập tức chặn lại.
Bỗng nhiên, Trương Khai cảm nhận được gì đó, giống như có thứ áp lực vô hình đang tiến đến, ngày một gần hơn, Trương Khai bất giác đưa kiếm lên, cả cơ thể như bị đẩy lùi về sau, Trương Khai gồng sức, cố chặn lại thứ mà bản thân cũng không thể nhìn thấy.
Trương Khai cắn răng, mà suy nghĩ.
Đây là thứ gì a? Kiếm khí sao lại vô hình như vậy được chứ?
Trương Khai dùng thêm sức, cuối cùng cũng chặn lại được đòn đó.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn ta cũng sẽ chết, phải tìm cách khác mới được, nhưng là cách gì a?
Ngay lúc đó, lại có những kiếm khí vô hình khác, nhắm đến phía Trương Khai, Trương Khai biết bản thân không thể chặn lại, nên cố gắng né đi, né được càng nhiều càng tốt.
Trương Khai đưa kiếm lên, chặn lại hai nhát kiếm khí cuối cùng, nhưng vẫn không thể chặn lại được, bị kiếm khí đẩy về sau, thanh kiếm bị kiếm khí đè nén, bay thẳng vào bụng Trương Khai, đẩy Trương Khai về sau.
Trương Khai phun ra một ngụm máu tươi, kiếm khí cũng dần dịu lại, Trương Khai lúc này mới có thể đứng vững, lấy tay lau máu trên miệng, rồi lấy thanh kiếm bị ép trên bụng ra, nhìn lại, trên bụng Trương Khai đã lưu lại, một vết hắn lớn, Trương Khai cắn răng suy nghĩ.
Tên Lục Khải đó, vẫn chưa tung hết sức, vẫn còn đang nhường ta, nếu như ông ta dùng hết sức, thì sao ta có thể địch lại a?
Thực thể này như cảm nhận được gì đó, mở đôi mắt đang nhắm chặt ra, rồi suy nghĩ.
Tên nhóc được ta giúp, lại sắp chết nữa a? Nếu không phải sợ hai tên sáng thế còn lại phát hiện, ta đã đích thân đến đó, tiểu tử đó sau này, sẽ là một quân tốt, nếu bây giờ chết, chẳng phải là quá tiếc a.
Thực thể này là Sáng thế kiếm đạo - Đạo tổ Trương Nguyên.
Trương Nguyên suy nghĩ xong, liền tách một phần linh hồn ra, linh hồn đó xé nát không gian, tạo thành một cánh cửa, rồi đi vào, sau khi đã đi vào trong, linh hồn đó lại tiếp tục xé nát một khoảng không, để đi ra.
Vừa đi ra bên ngoài, đã thấy cảnh máu me vô cùng, phía trước là thanh thần kiếm, đang đứng lơ lửng, nếu chú ý kỹ, sẽ thấy được, một thiếu niên đang bị ghì chặt đầu vào thần kiếm.
Sau khi đã xác định được mục tiêu, linh hồn đó lập tức bay đến chỗ Trương Khai.
Linh hồn của Trương Nguyên chỉ đơn giản xua tay một cái, da thịt ở vết thương của Trương Khai, như bị kéo dãn ra, rồi dính lại với nhau, rồi tự động điều chỉnh, để cơ thể trở về hình dạng ban đầu.
Trương Khai chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh, liền có chút ngạc nhiên.
Chẳng phải ta đã chết rồi a? Sao lại còn ở đây.
Trương Khai đưa tay lên, sờ vào khuôn mặt của mình.
Ta còn sống a?
Ngay lúc đó, một tiếng nói phát ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Khai.
"Tiểu tử, ta chỉ có thể giúp ngươi thế này thôi, phần còn lại, ngươi tự lo liệu vậy."
Trương Khai nghe xong, nhanh chóng đáp lại.
"Ta biết rồi, cảm ơn ông."
Trương Khai nói xong, vận sức, phóng thẳng lên phía cán kiếm.
Một ảo ảnh lại xuất hiện, muốn đẩy Trương Khai vào lưỡi thần kiếm, nhưng lần này Trương Khai đã kịp phản ứng, xoay người, rồi dùng chân, đã tan ảo ảnh đó.
Ngay lúc Trương khai nghĩ bản thân đã an toàn, thì một ảo ảnh khác lại đột nhiên xuất hiện, ngay bên trái hắn, ảo ảnh đó vận sức, đẩy Trương Khai vào lưỡi thần kiếm.
Nhưng nhìn lại, đó chỉ là tàn ảnh của Trương Khai, còn Trương Khai đã kịp phóng sang một bên, né đi đòn này, Trương Khai vẻ mặt căng thẳng, mà suy nghĩ.
Không được, ta phải tập trung hơn nữa, bằng không, ta sẽ chết lúc nào không hay.
Trương Khai nghĩ xong, ngẩng mặt lên nhìn.
Vị trí của ta hiện tại, cách cán thần kiếm không quá xa, nếu di chuyển nhanh hết mức, thì chỉ một cảnh giờ nữa, sẽ đến nơi.
Nghĩ xong, Trương Khai vận sức, bay với tốc độ nhanh nhất mà bản thân có thể đạt được.
Vừa bay, Trương Khai vừa phải quan sát xung quanh, phòng trường hợp, ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, tấn công bất ngờ.
Bất ngờ, năm ảo ảnh của Lục Khải xuất hiện, bao vây lấy Trương Khai, năm ảo ảnh này, không chút do dự, trực tiếp đâm vào người Trương Khai.
Do đã có chuẩn bị, mà Trương Khai đã dễ dàng né những đòn này, rồi dùng kiếm chém ngang một đường, phá đi năm ảo ảnh đó, xong Trương Khai lại tiếp tục bay lên.
Ngay lúc đó, một thanh kiếm từ bên trên được phóng xuống, thanh kiếm này di chuyển vô cùng nhanh, thoảng chốc, mũi kiếm đã sắp chạm vào mắt Trương Khai.
Trương Khai nhận ra đã quá trễ, mũi kiếm đâm vào mắt trái Trương Khai, máu bắn ra không gian xung quanh, Trương Khai nén đau, dùng tay lôi thanh kiếm ra, tránh trường hợp, Lục Khải tiếp tục điều khiển thanh kiếm, đâm xuyên qua não hắn.
Trương Khai lôi thanh kiêm ra, trên lưỡi kiếm còn dính lại con mắt của Trương Khai.
Trương Khai vứt thanh kiếm đó sang một bên, rồi tiếp tục phóng lên phía cán thần kiếm, dù sao cũng chỉ còn cách đó, để có thể sống sót.
Trương Khai vừa bay, vừa thủ sẵn kiếm trên tay, chỉ cần bị tấn công, sẽ ngay lập tức chặn lại.
Bỗng nhiên, Trương Khai cảm nhận được gì đó, giống như có thứ áp lực vô hình đang tiến đến, ngày một gần hơn, Trương Khai bất giác đưa kiếm lên, cả cơ thể như bị đẩy lùi về sau, Trương Khai gồng sức, cố chặn lại thứ mà bản thân cũng không thể nhìn thấy.
Trương Khai cắn răng, mà suy nghĩ.
Đây là thứ gì a? Kiếm khí sao lại vô hình như vậy được chứ?
Trương Khai dùng thêm sức, cuối cùng cũng chặn lại được đòn đó.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn ta cũng sẽ chết, phải tìm cách khác mới được, nhưng là cách gì a?
Ngay lúc đó, lại có những kiếm khí vô hình khác, nhắm đến phía Trương Khai, Trương Khai biết bản thân không thể chặn lại, nên cố gắng né đi, né được càng nhiều càng tốt.
Trương Khai đưa kiếm lên, chặn lại hai nhát kiếm khí cuối cùng, nhưng vẫn không thể chặn lại được, bị kiếm khí đẩy về sau, thanh kiếm bị kiếm khí đè nén, bay thẳng vào bụng Trương Khai, đẩy Trương Khai về sau.
Trương Khai phun ra một ngụm máu tươi, kiếm khí cũng dần dịu lại, Trương Khai lúc này mới có thể đứng vững, lấy tay lau máu trên miệng, rồi lấy thanh kiếm bị ép trên bụng ra, nhìn lại, trên bụng Trương Khai đã lưu lại, một vết hắn lớn, Trương Khai cắn răng suy nghĩ.
Tên Lục Khải đó, vẫn chưa tung hết sức, vẫn còn đang nhường ta, nếu như ông ta dùng hết sức, thì sao ta có thể địch lại a?