Diệp Bạch đối đầu với đàn yêu lang đó một cách dễ dàng, chỉ vài đòn là đã hạ xong bọn chúng, xong Diệp Bạch đi đến chỗ đám yêu lang vừa bị hạ, cố tìm xem có thứ quý giá nào có thể lấy được, nhưng cũng chẳng có gì cả.
Diệp Bạch đành thất vọng mà bỏ đi, tìm yêu thú khác để đánh, tuyết dưới chân đã dày sẵn, mà bây giờ tuyết lại rơi, nếu thể chất kém, e là đã ngất từ lâu vì lạnh rồi, đi mãi đi mãi, Diệp Bạch cũng không thấy gì cả, phía trước đã bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày cộm.
Diệp Bạch có lẽ đã không chịu nổi cái lạnh ở đây, chẳng đi được bao lâu nữa đã ngã xuống, nằm trên lớp tuyết.
Nếu biết trước đây là bí cảnh băng hệ, ta đã không đi rồi.
Nhưng bây giờ hối tiếc cũng đã muộn, nếu muốn sống thì phải đi tiếp, Diệp Bạch cũng biết điều này, liền nhanh chóng gượng người dậy, lê lết cơ thể đầy mệt mỏi tiến về phía trước.
Đi thêm được một lúc, trước mắt Diệp Bạch là một hang động, từ ngoài nhìn vào, cũng có thể thấy bên trong vô cùng ấm áp, với tình huống hiện tại, Diệp Bạch đã không ngăn được cám dỗ, liền một mạch chạy vào bên trong.
Chân vừa mới bước vào, hang động liền tối lại, từ bên trong, một con linh thú cấp bốn, băng long, Diệp Bạch vừa nhìn thấy nó, liền nhanh chóng nhảy về sau, để giữ khoảng cách.
Với sức mạnh hiện tại, Diệp Bạch không phải là đối thủ của băng long, đã vậy môi trường hiện tại, giúp băng long có nhiều lợi thế hơn, xem ra chỉ còn một cách cuối cùng.
Chạy.
Diệp Bạch dùng hết tốc lực, phóng như bay chạy đi, băng long cũng không kém cạnh, nó không muốn mất con mồi, cũng nhanh chóng đuổi theo Diệp Bạch.
Băng long di chuyển vô cùng nhanh, cộng với địa hình hiện tại, không sớm thì muộn Diệp Bạch cũng bị đuổi kịp, không còn cách nào, Diệp Bạch đành nhân lúc băng long không chú ý, vùi người vào lớp tuyết để trốn.
Cứ nghĩ sẽ bị phát hiện, nhưng không, băng long đang bay với tốc độ nhanh, nên không chú ý đến, Diệp Bạch vì vậy mà thoát nạn, xong Diệp Bạch chui ra từ trong lớp tuyết, trở lại hang động lúc nãy.
Diệp Bạch đánh một quyền, khiến cửa hang sập xuống, như vậy nếu băng long có trở về, cũng không vào được, lúc nào muốn ra, Diệp Bạch chỉ cần đánh tan lớp đất đá đó là được.
Diệp Bạch không một giây nghỉ ngơi, nhanh chóng ngồi xuống tu luyện, với thể chất đặc thù của bản thân, việc tu luyện của Diệp Bạch nhanh vô cùng, khó mà tưởng tượng được.
Diệp Bạch ngồi trong hang, chăm chỉ tu luyện, hai tháng sau.
Trong hang, một thiếu niên, trên người mặc y phục đen, mái tóc và cơ thể đã bị tuyết phủ kín.
Một giọt nước đọng, rơi xuống mái tóc của cậu, theo đó Diệp Bạch bừng tỉnh, mở hai mắt ra, chỉ trong hai tháng, một tên trúc cơ tầng bốn như Diệp Bạch, giờ đã là trúc cơ đỉnh phong.
Diệp Bạch rất hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại, ngồi dậy phủi lớp tuyết trên người, thở ra mấy hơi, khởi động lại gân cốt, xong một quyền phá tan đất đá chặn ở cửa hang.
Diệp Bạch đi ra bên ngoài, bí cảnh này kéo dài ba tháng, Diệp Bạch đã dùng hai tháng để t luyện, một tháng còn lại là thời gian để tìm bảo vật, được giấu trong bí cảnh.
Theo trí nhớ của Diệp Bạch, trong bí cảnh này có giấu lưỡng nghi hộ thể, nhưng còn ở nơi nào, được tìm ra hay chưa, thì Diệp Bạch vẫn không biết.
Lưỡng nghi hộ thể, nó không chỉ mang khả năng phòng thủ mà còn có thể tấn công, bình thường sẽ hút linh khí xung quanh, đến khi cần sử dụng, lưỡng nghi hộ thể, sẽ phóng thích ra linh khí để phòng thủ, hoặc tấn công, tùy theo âm dương.
Diệp Bạch đi khắp nơi cố tìm lưỡng nghi hộ thể, nhưng mãi vẫn không tìm được, mọi ngóc ngách trong một dặm xung quanh, đã bị Diệp Bạch tìm hết, nhưng vẫn không tìm được, Diệp Bạch bắt đầu mất niềm tin.
Bỗng trước mắt Diệp Bạch, một tên thiếu niên, mặc y phục xanh tóc đen, trên tay còn cầm theo lưỡng nghi hộ thể, vẻ mặt của tên đó vô cùng vui mừng, bước đi giữa màn tuyết.
Diệp Bạch đang mất niềm tin, thấy những thứ này liền vui lên hẳn, tên kia chỉ là trúc cơ tầng năm, còn trong khi Diệp Bạch lại là trúc cơ đỉnh phong, Diệp Bạch nhanh như cắt phóng đến tên đó.
Lấy lưỡng nghi hộ thể từ trên tay cậu ta, Diệp Bạch xoay lại.
"Đa ta, đã cho ta món đồ tốt này."
Tên kia vẻ mặt tức giận, không chịu thua, liền lao đến chỗ Diệp Bạch.
"Trả đồ lại cho ta!"
Nhưng đây cũng chính là lời nói cuối cùng của hắn, sau đó hắn bị Diệp Bạch dùng tay, đánh bay đầu, xong Diệp Bạch cất lường nghi hộ thể vào trong y phục.
Thời gian còn lại, có lẽ Diệp Bạch sẽ săn yêu thú, để nâng cao kỹ năng của bản thân.
Diệp Bạch đành thất vọng mà bỏ đi, tìm yêu thú khác để đánh, tuyết dưới chân đã dày sẵn, mà bây giờ tuyết lại rơi, nếu thể chất kém, e là đã ngất từ lâu vì lạnh rồi, đi mãi đi mãi, Diệp Bạch cũng không thấy gì cả, phía trước đã bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày cộm.
Diệp Bạch có lẽ đã không chịu nổi cái lạnh ở đây, chẳng đi được bao lâu nữa đã ngã xuống, nằm trên lớp tuyết.
Nếu biết trước đây là bí cảnh băng hệ, ta đã không đi rồi.
Nhưng bây giờ hối tiếc cũng đã muộn, nếu muốn sống thì phải đi tiếp, Diệp Bạch cũng biết điều này, liền nhanh chóng gượng người dậy, lê lết cơ thể đầy mệt mỏi tiến về phía trước.
Đi thêm được một lúc, trước mắt Diệp Bạch là một hang động, từ ngoài nhìn vào, cũng có thể thấy bên trong vô cùng ấm áp, với tình huống hiện tại, Diệp Bạch đã không ngăn được cám dỗ, liền một mạch chạy vào bên trong.
Chân vừa mới bước vào, hang động liền tối lại, từ bên trong, một con linh thú cấp bốn, băng long, Diệp Bạch vừa nhìn thấy nó, liền nhanh chóng nhảy về sau, để giữ khoảng cách.
Với sức mạnh hiện tại, Diệp Bạch không phải là đối thủ của băng long, đã vậy môi trường hiện tại, giúp băng long có nhiều lợi thế hơn, xem ra chỉ còn một cách cuối cùng.
Chạy.
Diệp Bạch dùng hết tốc lực, phóng như bay chạy đi, băng long cũng không kém cạnh, nó không muốn mất con mồi, cũng nhanh chóng đuổi theo Diệp Bạch.
Băng long di chuyển vô cùng nhanh, cộng với địa hình hiện tại, không sớm thì muộn Diệp Bạch cũng bị đuổi kịp, không còn cách nào, Diệp Bạch đành nhân lúc băng long không chú ý, vùi người vào lớp tuyết để trốn.
Cứ nghĩ sẽ bị phát hiện, nhưng không, băng long đang bay với tốc độ nhanh, nên không chú ý đến, Diệp Bạch vì vậy mà thoát nạn, xong Diệp Bạch chui ra từ trong lớp tuyết, trở lại hang động lúc nãy.
Diệp Bạch đánh một quyền, khiến cửa hang sập xuống, như vậy nếu băng long có trở về, cũng không vào được, lúc nào muốn ra, Diệp Bạch chỉ cần đánh tan lớp đất đá đó là được.
Diệp Bạch không một giây nghỉ ngơi, nhanh chóng ngồi xuống tu luyện, với thể chất đặc thù của bản thân, việc tu luyện của Diệp Bạch nhanh vô cùng, khó mà tưởng tượng được.
Diệp Bạch ngồi trong hang, chăm chỉ tu luyện, hai tháng sau.
Trong hang, một thiếu niên, trên người mặc y phục đen, mái tóc và cơ thể đã bị tuyết phủ kín.
Một giọt nước đọng, rơi xuống mái tóc của cậu, theo đó Diệp Bạch bừng tỉnh, mở hai mắt ra, chỉ trong hai tháng, một tên trúc cơ tầng bốn như Diệp Bạch, giờ đã là trúc cơ đỉnh phong.
Diệp Bạch rất hài lòng với tiến độ tu luyện hiện tại, ngồi dậy phủi lớp tuyết trên người, thở ra mấy hơi, khởi động lại gân cốt, xong một quyền phá tan đất đá chặn ở cửa hang.
Diệp Bạch đi ra bên ngoài, bí cảnh này kéo dài ba tháng, Diệp Bạch đã dùng hai tháng để t luyện, một tháng còn lại là thời gian để tìm bảo vật, được giấu trong bí cảnh.
Theo trí nhớ của Diệp Bạch, trong bí cảnh này có giấu lưỡng nghi hộ thể, nhưng còn ở nơi nào, được tìm ra hay chưa, thì Diệp Bạch vẫn không biết.
Lưỡng nghi hộ thể, nó không chỉ mang khả năng phòng thủ mà còn có thể tấn công, bình thường sẽ hút linh khí xung quanh, đến khi cần sử dụng, lưỡng nghi hộ thể, sẽ phóng thích ra linh khí để phòng thủ, hoặc tấn công, tùy theo âm dương.
Diệp Bạch đi khắp nơi cố tìm lưỡng nghi hộ thể, nhưng mãi vẫn không tìm được, mọi ngóc ngách trong một dặm xung quanh, đã bị Diệp Bạch tìm hết, nhưng vẫn không tìm được, Diệp Bạch bắt đầu mất niềm tin.
Bỗng trước mắt Diệp Bạch, một tên thiếu niên, mặc y phục xanh tóc đen, trên tay còn cầm theo lưỡng nghi hộ thể, vẻ mặt của tên đó vô cùng vui mừng, bước đi giữa màn tuyết.
Diệp Bạch đang mất niềm tin, thấy những thứ này liền vui lên hẳn, tên kia chỉ là trúc cơ tầng năm, còn trong khi Diệp Bạch lại là trúc cơ đỉnh phong, Diệp Bạch nhanh như cắt phóng đến tên đó.
Lấy lưỡng nghi hộ thể từ trên tay cậu ta, Diệp Bạch xoay lại.
"Đa ta, đã cho ta món đồ tốt này."
Tên kia vẻ mặt tức giận, không chịu thua, liền lao đến chỗ Diệp Bạch.
"Trả đồ lại cho ta!"
Nhưng đây cũng chính là lời nói cuối cùng của hắn, sau đó hắn bị Diệp Bạch dùng tay, đánh bay đầu, xong Diệp Bạch cất lường nghi hộ thể vào trong y phục.
Thời gian còn lại, có lẽ Diệp Bạch sẽ săn yêu thú, để nâng cao kỹ năng của bản thân.