Chờ lúc hai người Cơ Tùng lắc lư đến Đông Hoa Môn, Nghiêm Kha đã đậu xe ngựa chờ ở ngoài Đông Hoa Môn. Nhan Tích Ninh kinh ngạc nói: "Nghiêm thị vệ sao ngươi biết chúng ta sẽ đi ra từ Đông Hoa Môn?"
Nghiêm Kha hưng phấn không thôi: "Bên ngoài đều truyền khắp nơi, nói chủ tử và Vương phi đánh bại sứ thần Liêu Hạ, xe ngựa của Vương phủ chúng ta đều bị phu xe nhà khác vây quanh, bọn họ nói muốn gặp hai vị. Ta nghĩ, chủ tử và Vương phi thích thanh tịnh, nhất định không muốn bị những người này dây dưa."
Nhan Tích Ninh bội phục giơ ngón tay cái: "Lợi hại, thông qua điểm ấy mà ngươi đã có thể đoán được chúng ta đi ra từ Đông Hoa Môn." Không hổ là tâm phúc của Cơ Tùng, tâm tư Cơ Tùng cũng bị Nghiêm Kha đoán được rõ ràng.
Lúc này Cơ Tùng chầm chậm nói: "Là ta sai thái giám truyền lời cho Nghiêm Kha để hắn đến Đông Hoa Môn chờ." (????????????????)
Nhan Tích Ninh:......
Nghiêm Kha nửa điểm cũng không xấu hổ do bị chọc thủng, hắn vui vẻ nói: "Không nghĩ tới Vương phi tinh thông thuật tính, ngài cũng quá khiêm tốn, ngày thường cũng chưa nghe ngài nói qua. Khó trách bình thường ngại lại yên tâm với đám quản sự như vậy, nguyên lai ngài liếc mắt một cái liền biết sổ sách có vấn đề. Ngài quá lợi hại rồi!"
Khoé môi Nhan Tích Ninh giật giật: "Ngươi buông tha ta đi." Có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra sổ sách có vấn đề thì không phải người, đó là máy tính.
Mới vừa lên xe ngựa, hai người nhanh chóng cởi bỏ triều phục. Cơ Tùng xốc mành trên xe lên, để cho gió mát lạnh thổi vào trong xe mang đi sự nóng nực. Xe ngựa "Đát đát" chạy về Vương phủ, lúc này con phố đối diện Đông Hoa Môn cũng không có người nào, Nhan Tích Ninh tùy tiện nằm nghiên trên tháp.
Mặt hắn quay về phía Cơ Tùng, đầu gối lên trên cánh tay trái của bản thân, tay phải tùy ý khoát bên cạnh người. Khi hắn muốn nhắm mắt lại ngủ một lát, hắn cảm giác được tay phải bị Cơ Tùng cầm lấy.
Trong lòng Nhan Tích Ninh dâng lên một loại cảm xúc kỳ dị, đây là lần thứ ba trong buổi tối hôm nay Cơ Tùng cầm lấy tay mình. Hai lần trước hắn có thể lý giải, sứ đoàn Liêu Hạ khiêu khích, Cơ Tùng phải mạnh mẽ nhịn lửa giận xuống, y cần phải có người trấn an cảm xúc của mình.
Đây là một loại cảm giác kỳ lạ, xúc cảm trơn trượt khi tay Cơ Tùng đặt trên mu bàn tay hắn bị phóng đại. Nhan Tích Ninh cảm giác phía sau lưng mình tê tê, da đầu cũng run lên từng đợt. Hắn muốn rút tay mình về, lại nghe Cơ Tùng nói: "Đừng nhúc nhích."
Nhan Tích Ninh mới vừa mở hai mắt, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng vang "Cùm cụp". Dựa vào ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ, hắn nhìn thấy Cơ Tùng cởi ám tiễn trên tay phải của hắn xuống.
Cơ Tùng đặt ám tiễn vào ám cách trên xe lăn y, sau đó y xoa xoa cánh tay Nhan Tích Ninh: "Vốn nên trở lại Văn Chương Uyển mới cởi bỏ ám tiễn, nhưng nhìn ngươi đổ nhiều mồ hôi như vậy, ta liền giúp ngươi cởi xuống. Hiện tại cảm thấy thoải mái hơn một ít không?"
Ám tiễn tuy rằng tinh xảo, nhưng là một bộ ám tiễn buộc ở trên cánh tay, phân lượng cũng không nhẹ. Vì để cho khi ám tiễn phóng ra càng thêm ổn và chuẩn, ám tiễn được buộc rất chặt, cột đến nỗi khiến người ta không thoải mái. Trải qua một hồi yến hội, trên ám tiễn của Nhan Tích Ninh đều có thể vắt ra nước,chỗ buộc chặt ám tiễn cũng tê cứng.
Nguyên lai Cơ Tùng là vì giúp hắn gỡ ám tiễn, khác thường trong lòng Nhan Tích Ninh hóa thành cảm kích: "Cám ơn ngươi a Tùng Tùng, ta thoải mái hơn rồi."
Ngoài của sổ xe nhập nhoè ánh sáng đèn dầu, hai mắt Cơ Tùng như bị ngọn đèn thắp sáng: "Ngươi ta là phu phu, không cần cảm tạ."
Nhan Tích Ninh vốn định nhắc nhở Cơ Tùng, chỉ là nhìn đến nụ cười của Cơ Tùng, trái tim đập mạnh một nhịp, lời nhắc nhở rốt cuộc cũng không thốt ra được.
Ngoài xe ngựa truyền đến giọng của Nghiêm Kha: "Chủ tử, Vương phi, hôm nay phố Trường Nhạc có chợ đêm, chúng ta có muốn đi đường vòng qua hay không?"
Nghe vậy Nhan Tích Ninh ngoái đầu về phía ngoài của sổ xe nhìn lại, chỉ thấy xe ngựa quẹo một cái, lúc này đang lăn trên một chiếc cầu dài. Phố cuối cầu là từng ánh đèn dầu sáng lấp lánh, đường hai bên ven hồ bày đầy tiểu sạp. Đám người chen vai sát cánh, tiếng đàm tiếu từ xa xa truyền đến.
Xe ngựa Dung Vương phủ rộng, nếu là bình thường xuyên qua phố này thật ra không có vấn đề gì, hiện giờ người đông quầy hàng nhiều, muốn qua cũng có chút khó khăn. Nghiêm Kha hổ thẹn nói: "Đều do thuộc hạ quá vui vẻ, quên xem đường trước."
Cơ Tùng chậm rãi nói: "Không sao, lui về phố Trường Ninh đi." Đường trong thành bốn phương thông suốt, đường này không thông đổi một đường khác là được.
Nói xong Cơ Tùng theo bản năng nhìn về phía Nhan Tích Ninh, chỉ thấy Nhan Tích Ninh bám lên cửa xe nhìn đèn dầu trên phố Trường Nhạc, trong mắt đều là khát vọng. Trong lòng Cơ Tùng cả kinh, khát vọng? Chẳng lẽ A Ninh muốn dạo chợ đêm?
Liên tưởng đến những câu Diệp Lâm Phong nói với mình, Cơ Tùng dò hỏi: "A Ninh, ngươi muốn xuống dưới đi dạo một chút hay không?"
Nhan Tích Ninh đột nhiên quay đầu lại: "Có thể chứ?!" Hắn rất thích dạo chợ đêm, mới vừa rồi nhìn lướt qua, hắn cảm thấy phố Trường Nhạc cực kỳ hấp dẫn. Nhưng cân nhắc đến hai chân của Cơ Tùng, hắn đã chuẩn bị tâm tình buông tha việc này. Không nghĩ tới Cơ Tùng lại chủ động nhắc tới, nhất thời Nhan Tích Ninh vui đến nở hoa: "Thật sự có thể đi dạo chợ đêm sao?"
Trong lòng Cơ Tùng mềm nhũn: "Đương nhiên có thể."
Phố Trường Nhạc ngày mười mỗi tháng đều sẽ mở chợ, hơn phân nửa là dân cư phụ cận tập hợp lại, mặt hành ở quán ven đường phần nhiều là một ít đồ chơi và điểm tâm nhỏ. Đám người giàu có trong kinh chướng mắt loại chợ này, nhưng mà dân chúng lại rất thích. Mỗi khi chợ đêm được mở, mọi người sẽ ùa ra phố Trường Nhạc chật như nêm cối.
Nghiêm Kha sai thị vệ đánh xe ngựa vòng qua phố Trường Ninh, chính hắn lại đi theo sau lưng hai người Nhan Tích Ninh chen về phía phố Trường Nhạc. Nhìn thấy Nhan Tích Ninh thuần thục đẩy Cơ Tùng xuyên qua đám người, Nghiêm Kha nhịn không được lau lau mồ hôi trên đầu, Vương phi cùng Vương gia một chút cũng không đem an nguy của bản thân để ở trong lòng a.
Mới vừa tới đầu cầu, Nhan Tích Ninh liền phát hiện mục tiêu thứ nhất. Cừ thật, không ra cửa không biết, vừa ra khỏi cửa liền bị dọa nhảy dựng, hắn vậy mà lại thấy món hầm Quan Đông(*) ở ven đường Sở Liêu cổ đại.
(*) món hầm Quan Đông: Quan Đông chử là oden của Nhật Bản.
Chỉ thấy dưới tàng cây ven đường có một cái xe đẩy, trên xe là một cái nồi, nồi kiểu Trung Quốc tràn đầy nước dùng. Trong nước canh màu vàng kim ngâm từng xiên thức ăn, ở đây có thịt có rau, còn có không ít thứ Nhan Tích Ninh chưa thấy qua.
Nhìn đến xiên xiên trong nồi, Nhan Tích Ninh đột nhiên rất muốn nếm thử hương vị của chúng. Vì thế hắn nhiệt tình mời mọc Cơ Tùng: "Tùng Tùng, ăn xiên xiên không?"
Cơ Tùng ách nhiên thất tiếu: "Mới vừa rồi không phải đã ăn no sao?"
Nhan Tích Ninh rất thành thật: "Lửng dạ đi." Tuy rằng yến hội có không ít đồ ăn ngon, nhưng hắn còn chưa ăn nhiều ít đã bị gọi lên làm bài. Đến lúc sau lại xem tỷ thí vừa ứng phó các quan viên kính rượu, hắn cũng chưa thể ăn được cái gì, hiện tại hắn cảm giác mình còn có thể ăn một ít.
Cơ Tùng nở nụ cười, y gọi một tiếng: "Nghiêm Kha."
Nghiêm Kha sải bước từ sau tới, hai tay hắn dâng túi tiền của mình lên: "Chủ tử."
Cơ Tùng đưa túi tiền cho Nhan Tích Ninh: "Đi mua đi."
Nhan Tích Ninh rất nhanh liền cầm một bao lá sen trở lại. Lá sen là lá tươi mới, chủ quán khéo tay gói lá sen thành hình cái chén, như vậy không chỉ có thể đựng xiên, còn có thể chứa nước canh bên trong.
Sở Liêu tuy rằng không có túi plastic hộp plastic, nhưng dùng lá sen tươi làm thành túi đóng gói cũng có một phong cách khác. Trong lá sen cắm một ít xiên đồ ăn, mỗi một xiên đều dài tầm nửa thước, mặt trên là từng miếng đồ ăn lớn.
Mới vừa rồi Nhan Tích Ninh có hỏi qua, chủ quán dùng canh gà hầm nguyên liệu nấu ăn. Trải qua thời gian hầm dài lâu, đám xiên đã hấp thụ đủ vị ngon của canh gà, tư vị của chúng hoà quyện vào nhau, mùi vị thơm ngon khiến cho ngón trỏ của Nhan Tích Ninh ngứa ngáy. Xiên thức ăn ở Sở Liêu vô luận là thị giác hay khứu giác, đều làm cho hắn rung động rất lớn.
Nhan Tích Ninh không có lấy xiên thịt, chỉ lấy mấy thứ chính mình không biết. Không đợi hắn đứng ổn, hắn cầm lấy hai xiên đưa cho Cơ Tùng và Nghiêm Kha: "Đến, nếm thử, ta cảm giác hẳn là ăn ngon lắm."
Nói xong hắn rút một cây ra, trên xiên này là một thứ hình vuông màu nâu bụi, nhìn như là khoai sọ. Cắn một ngụm, cảm giác càng giống bột khoai lang hơn, nhưng lại dai hơn so với bột khoai lang.
Không có nhiều dầu hoặc nhiều vị cay, chỉ có vị thức ăn nguyên nước nguyên vị. Nhan Tích Ninh cảm giác hắn đào được bảo bối rồi: "Ăn ngon thật a, trở về chúng ta lại làm một nồi xiên xiên ở Văn Chương Uyển được không?"
Xiên mà Nghiêm Kha được chia là viên từ thịt băm cùng bột mì trộn lại, ăn vào có điểm mềm mại, nhưng tư vị lại cực kỳ không tồi. Hắn liên tục gật đầu: "Vương phi làm nhất định ăn ngon."
Cơ Tùng được phân chính là một xiên gì đó trong vị dai lại có chút giòn giòn, thứ này có hình tròn, một cái chỉ có lớn tầm quả mơ. Y ăn liên tiếp vài miếng cũng chưa nhận ra đây là cái gì, cuối cùng y chỉ có thể xin trợ giúp từ Nhan Tích Ninh: "A Ninh, xiên này là cái gì?"
Nhan Tích Ninh cũng không rõ ràng, hắn nhận xiên trong tay Cơ Tùng cắn viên tiếp theo, nhai nhai một lát hắn xác định: "Là tinh bột mì, tinh bột mì được hầm."
Nói xong hắn trả xiên của Cơ Tùng lại cho y, Cơ Tùng giơ xiên có chút kinh ngạc nhìn nhìn Nhan Tích Ninh. A Ninh mới vừa rồi ăn cái tinh bột mì kia, đã bị y không cẩn thận liếm qua......
Ý thức được điểm ấy, trong lòng Cơ Tùng sinh ra cảm giác sung sướng bí ẩn. Yết hầu y trượt lên trượt xuống hai cái: "Tinh bột mì sao? Ăn rất ngon, trước kia chưa ăn qua."
Nhan Tích Ninh không phục: "Sao lại chưa ăn qua? Bên trong mì lạnh ngươi ăn không phải có tinh bột mì sao? Nga, ta hiểu rồi, tinh bột mì trong mì lạnh ta làm là luộc ra, bên trong sẽ có nhiều lỗ thủng hơn. Lần sau ta nấu cho ngươi xem thử, chính là hương vị này."
Ý cười của Cơ Tùng ý càng sâu, y ôn thanh nói: "Tốt, ta rất mong chờ."
__________________
Tác giả có chuyện nói:
Nói lẩm bẩn, công thụ nhà người khác đi chợ đêm, xem hoa đăng đoán chữ tìm ngươi trong đám người trăm ngàn lần......
Công thụ nhà ta ăn từ đầu cầu đến cuối cầu, ăn không xong còn gói mang về.