Nghe được tin tức này, đám người Cơ Tùng đều rất vui vẻ. Từ sau trận cung biến đây là chuyện vui lớn nhất của hoàng thất Sở Liêu. Tất cả mọi người trong hậu cung cũng phấn chấn hơn, nhóm lão thái phi cực kỳ chờ đợi đứa cháu nhỏ này, đủ loại đồ tốt đều được đưa tới Lương Vương phủ.
Làm hoàng hậu, Nhan Tích Ninh cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này hắn đã liên hợp với các phu tử trong thái học và quốc tử giám, bảo mọi người cùng nhau biên soạn nên một bộ sách giáo khoa phù hợp với trẻ nhỏ. Bộ sách này bao gồm cả thiên văn, địa lý, thuật tính, nhân văn, tự nhiên... Trọn bộ sách giáo khoa đều chia ra từ đơn giản đến thâm sâu, tất cả những đứa trẻ vừa đến tuổi đều có thể chọn lựa bộ sách thích hợp với mình.
Dưới sự cố gắng không ngủ không nghĩ của các đại nho và phu tử, bộ sách giáo khoa hoàn toàn mới của Sở Liêu cuối cùng cũng xuất bản. Nhóm sách đầu tiên được in ra chồng lên cũng cao tận bốn thước, mỗi một cuốn đều tản ra mùi thơm của mực in.
Giây phút nhìn thấy những bộ sách giáo khoa này, hai mắt Cơ Đàn tối đen, cậu đã bắt đầu lo lắng thay cho đám bảo bảo nhỏ. Chẳng qua, vừa nghĩ tới cảnh tương lai cậu muốn sống không được muốn chết cũng không xong, bên cạnh có thêm một người cùng đau khổ chung với cậu, khóe miệng Cơ Đàn lại bắt đầu nhếch lên.
Tất cả mọi người đều rất chờ mong đứa bé chào đời, mà phụ thân của đứa nhỏ, Cơ Lương lại bị chơi đùa đến nỗi không muốn sống nữa.
Từ sau khi có hỉ, Lương Vương phi trở nên mẫn cảm dị thường.
Sức khỏe của Vương phi rất tốt, phụ nữ có thai bình thường trong mấy tháng đầu chắc chắn sẽ nôn nghén, nàng thì lại không gặp phải tình huống này. Nhưng nàng lại thay đổi tính tình một cách kỳ quái, trước kia nàng hùng hùng hổ hổ, bây giờ nàng tựa như muốn khóc hết nước mắt đã tích góp hơn chục năm qua.
Nhìn thấy gió thổi lá rơi, nàng khóc; Cơ Lương không cẩn thận ăn mất món điểm tâm mà nàng thích nhất, nàng khóc; ngay cả con mèo trong Vương phủ làm mất chuột rồi, nàng cũng khóc.
Lúc ban đầu, chỉ cần Lương Vương phi vừa khóc, Cơ Lương sẽ bỏ xuống tất cả mọi việc để dỗ dành nàng. Thứ mà Lương Vương phi muốn rất đơn giản, nàng chỉ muốn Cơ Lương dịu dàng ôm một cái. Cảnh tượng đôi phu thê vừa tân hôn ôm nhau trong đình viện rất lãng mạn, nhưng mà tất cả khổ sở trong đó chỉ có Cơ Lương biết.
Lương Vương phi sở hữu thần lực trời sinh, lúc nàng vòng hai tay ôm lại, Cơ Lương cảm giác nội tạng của mình sắp bị bóp phụt ra ngoài. Từ sau khi Cơ Lương để nàng ôm chặt một chút rồi gãy một cái xương sườn, hắn cũng không dám dâng cơ thể mình đến trước mặt Vương phi nữa.
Có thể vì càng là thứ không chiếm được càng nhớ mong, một khi Lương Vương phi nhìn thấy Cơ Lương thì sẽ muốn ôm hắn. Lúc Cơ Lương biểu hiện ra một chút ý từ chối, nàng lập tức khóc cho Cơ Lương xem.
Phu thê nhà khác lúc hoài thai đều là nhà gái chịu đựng đau khổ, đến lượt Cơ Lương, người đau chỉ mình hắn thôi!
Khó khăn lắm mới chịu đựng qua được mấy tháng đầu mẫn cảm, tiếp theo Vương phi liền tăng mạnh sở thích ăn uống. Theo đạo lý mà nói, Lương Vương phủ đã chuẩn bị kỹ càng, Lương Vương phi muốn ăn cái gì cũng được. Nhưng mà những thứ Lương Vương phi muốn ăn thì một lời khó nói hết.
Cơ Lương từng bị Vương phi đánh thức lúc nửa đêm, Lương Vương phi nước mắt lưng tròng nói với hắn: Nàng muốn ăn mầm cải mùa xuân, chỉ nêm thêm một chút xíu dầu muối, xào đến khi có vị ngọt. Cơ Lương ôm chăn mền ngồi ở trên giường hỗn loạn trong gió, giữa mùa đông hắn kiếm đâu ra mầm cải mùa xuân?
Trong Vương phủ không thiếu nhân sâm bào ngư tổ yến, nhưng mà thật sự không có cách nào gom được một bàn mầm cải xanh tươi mơn mởn giữa mùa đông cho Lương Vương phi.
Ngoại trừ mầm cải xanh ra, Lương Vương phi còn thích một ít thứ kỳ quái khác. Tỉ như bây giờ, Cơ Lương lại một lần nữa bị Lương Vương phi đánh thức.
Cơ Lương vội vàng ngồi bật dậy: "Sao vậy? Con phá nàng sao? Để ta xoa xoa cho."
Sắc mặt Lương Vương phi phức tạp, khóe môi nàng còn dính một ít nước bọt đáng nghi: "Chính Tắc, ta muốn ăn loại hạnh khô mà hai ngày trước chàng mang về."
Hai ngày trước, lão Trương và Trương thẩm nhờ các tướng sĩ Sí Linh quân mang một xe đồ ngon tới cho Nhan Tích Ninh, trong đó có một loại hạnh khô được hong khô ở trên cây. Thịt quả hạnh chắc nịch còn mang theo vị chua ngọt tự nhiên, ăn xong vẫn giữ được mùi thơm trong miệng. Ăn hết phần thịt quả bên ngoài còn có thể đập hột ra ăn hạnh nhân bên trong.
Sau khi Nhan Tích Ninh nhận được những thứ này thì không nỡ tặng cho ai khác, Trương thẩm tự tay phơi hạnh khô vì hắn, hắn muốn để trong nhà cẩn thận nhấm nháp. Lúc Cơ Lương đến phủ, Cơ Đàn tựa như hiến vật quý đưa cho hắn một nắm, hắn lơ đễnh bỏ vào ở trong tay áo. Không ngờ rằng sau khi về nhà Lương Vương phi hít sụt sịt cái mũi liền lôi nắm hạnh khô từ trong tay áo ra.
Một nắm hạnh khô nhỏ như vậy Lương Vương phi ăn tận hai ngày, ngay cả hột bên trong cũng cẩn thận ngậm sạch mới tiếc nuối đập vỡ để ăn hạnh nhân bên trong. Giờ phút này nàng lại bắt đầu nhớ lại vị hạnh khô thơm ngọt: "Chàng mua được ở nhà nào vậy? Còn mua được nữa không?"
Cơ Lương cười lau đi nước bọt ở khóe môi Lương Vương phi: "Những quả hạnh khô đó không phải mua mà là ta tiện tay lấy được ở chỗ hoàng hậu. Nghe nói là họ hàng xa của hoàng hậu ở Lương Châu tự tay làm cho hắn, bên ngoài cũng không mua được. Nàng chờ ta một chút, ta đi xin một ít cho nàng."
Cơ Lương vừa mới chuẩn bị xuống giường, Lương Vương phi liền kéo ống tay áo hắn lại: "Sắc trời đã trễ như vậy rồi, không thì thôi vậy. Trời còn đang rất lạnh, ngày mai rồi tính sau?"
Vừa nói, nước bọt Lương Vương phi lại ào ào trào ra bên ngoài, bụng cũng kêu lên ùng ục. Cơ Lương cười, quay qua vỗ tay nàng: "Không sao, ta đi một lát sẽ trở lại ngay."
Cơ Lương đã từng hỏi qua thần y, tâm trạng của phụ nữ lúc mang thai rất nhạy cảm, khẩu vị cũng sẽ trở nên kỳ lạ hơn. Lúc này phải tận lực thỏa mãn các nàng ấy, tâm tình người mẹ tốt đứa nhỏ mới có thể khỏe mạnh.
Giữa gió lạnh gào thét của tháng 11, trong phòng đốt lò than ấm áp. Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng đang nằm trong ổ chăn tựa sát lẫn nhau, hai người vừa mới vận động xong nên đổ một chút mồ hôi mỏng, nghe tiếng gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, Nhan Tích Ninh lại bắt đầu thì thầm: "Không biết dân chúng Lương Châu đã có giường đất để sưởi ấm chưa..."
Có lẽ là do nhận được những thứ Trương thúc và Trương thẩm gửi tới, gần đây Nhan Tích Ninh vẫn luôn nghĩ tới chuyện ở Lương Châu. Hắn còn nhớ thương chuyện ruộng bậc thang, giường đất, phố mậu dịch phía bắc, nhớ tới biệt trang Cơ Tùng tặng hắn, nhớ tới "Vương phủ" của bọn họ.
Từ lúc rời Lương Châu tới nay cũng đã gần hai năm, cũng không biết đám người Ổ Thành Chu Quý Oánh thế nào rồi, không biết sức khỏe Trương thúc Trương thẩm có ổn không. Khi rời khỏi Lương Châu, hắn cũng không nghĩ quá nhiều. Bây giờ đến kinh thành, thời gian trôi đi nhanh chóng, hắn mới giật mình nhận ra ngai vàng này tựa như một sợi dây thừng. Chỉ cần Cơ Tùng còn tại vị ngày nào thì ngày đó bọn họ vẫn chưa thể rời khỏi kinh thành.
Bây giờ Nhan Tích Ninh chỉ có thể chấp vá tất cả những thứ có liên quan đến Lương Châu từ những câu chữ trên tấu chương. Hắn tưởng rằng mình không có tình cảm sâu đậm gì với Lương Châu, nhưng bây giờ, hắn thật sự rất nhớ Lương Châu.
Cơ Tùng hôn nhẹ lên cánh môi Nhan Tích Ninh: "Mấy ngày trước đã nhận được tấu chương của Hoàng Hành Giản và Vương Văn Việt, bây giờ ở Lương Châu nhà nhà đều có giường đất. Ruộng bậc thang phía Nam thành Bình Xương cũng đã thành công. Vương Văn Việt nói, qua ba năm nữa, bọn họ muốn mở rộng ruộng bậc thang ở tất cả những nơi có khí hậu phong phú. Ngươi yên tâm đi, tương lai chờ đến khi chúng ta về Lương Châu, nhất định có thể nhìn thấy ruộng bậc thang đầy khắp núi đồi."
Nhan Tích Ninh dựng đầu ngón tay lên đếm từng cái rồi lập tức rơi vào trầm mặc. Hắn không nghi ngờ năng lực hành động của các quan viên Lương Châu, cũng không nghi ngờ lời Cơ Tùng nói. Chỉ là khi nào bọn họ mới có thể trở về Lương Châu? Bọn họ trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thì không sao, nhưng những lão binh lớn tuổi của Sí Linh quân như Trương thúc có thể đợi được bọn họ trở về không?
Lúc này ngoài cửa truyền đến giọng Lãnh tổng quản thông truyền: "Chủ tử, Lương Vương đến rồi."
Hai người liếc nhau rồi xoay người đứng lên: "Truyền hắn vào." Đêm hôm khuya khoắt sao Cơ Lương lại đến đây? Hẳn là trong nhà đã xảy ra đại sự?
Cơ Lương mang theo một thân sương lạnh vào cửa, mặt mũi hắn tràn đầy sự áy náy: "Đêm khuya tới chơi quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi thực sự rất áy náy. Cũng không phải việc lớn gì, hai ngày trước Thanh Yến ăn được hạnh khô ở chỗ đệ muội, buổi tối hôm nay đứa nhỏ làm ầm ĩ kịch liệt còn muốn ăn hạnh khô, bởi vậy ta muốn xin đệ muội một ít."
Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Loại chuyện nhỏ nhặt này sao lại để ngươi tự mình đi một chuyến? Ngươi phái người đến thông truyền một tiếng không phải được rồi ư?" Nói rồi hắn quấn chặt quần áo đi tới căn phòng bên cạnh, ở đây đã từng là phòng của Bạch Đào. Bây giờ Bạch Đào đi theo đám người Nghiêm Kha tới Binh bộ lịch luyện, phòng này liền biến thành phòng để đồ.
Góc phòng có đặt mấy cái sọt, trong sọt chứa đầy hạch đào và hạnh nhân, có cái thì chứa hạnh khô cùng các loại trái cây gì đó. Nhan Tích Ninh lấy mấy cái túi vải tới, hắn đưa tay múc từ trong mỗi cái sọt một chén lớn bỏ vào trong túi vải.
Khi hắn múc đến sọt đựng hạch đào, trong cái sọt đột nhiên xuất hiện một chút màu đỏ. Cẩn thận bới bới hạch đào ra, hắn rút ra được một lá bùa bị xếp thành hình bát giác. Mặt trước và mặt sau lá bùa đều viết lít nha lít nhít chữ của tộc Khương.
Hai năm này Nhan Tích Ninh cũng không nhàn rỗi, hắn tự học ngôn ngữ của dân tộc Khương, Liêu Hạ và những quốc gia nhỏ xung quanh. Hiệu quả học tập còn không tệ, bây giờ hắn có thể thoải mái phân biệt ra được mặt trước và sau lá bùa rốt cuộc viết gì. Chỉ thấy mặt trước viết là "Bình an", phía sau thì viết tên Nhan Tích Ninh.
Trái tim Nhan Tích Ninh như bị một thứ gì rất nặng nề đụng một chút, hốc mắt cũng ẩm ướt lên. Giây phút cầm lấy tấm bùa này, trong đầu hắn liền xuất hiện hình ảnh bóng dáng nhỏ gầy của Trương thẩm trèo đèo lội suối đi tới chùa cầu một lá bùa.
Một lá bùa nho nhỏ, chứa đầy sự nhớ nhung và lo lắng của phu thê lão Trương vượt qua trăm sông nghìn núi tới nhà hắn...
Hắn nhìn chằm chằm lá bùa bình an một hồi lâu, mãi đến khi sau lưng truyền đến giọng nói của Cơ Tùng, hắn mới thức tỉnh lại: Cơ Lương còn đang chờ đấy.
Chờ đến khi Nhan Tích Ninh đi ra khỏi căn phòng phía Tây, trong tay hắn cầm theo một cái túi vải to: "Hãy lấy những thứ này về cho hoàng tẩu ăn thử, nếu nàng thích, ta lại đưa qua cho nàng."
Cơ Lương áng chừng túi vải trĩu nặng mà cảm kích không thôi: "Đa tạ đệ muội."
Nhìn bóng lưng Cơ Lương biến mất ở ngoài cửa, Cơ Tùng cảm khái nói: "Tình cảm thật sự có thể sửa đổi con người." Trước kia Cơ Lương rất phong lưu, nhưng hắn phân rõ chủ thứ. Hắn ở bên ngoài vượt vạn bụi hoa thì một phiến lá cũng không dính vào người, nhưng đối với Vương phi của mình, hắn thực sự đã đào tim đào phổi. Bây giờ Cơ Lương càng biết chừng mực lại còn thương người, Lư Thanh Yến gả vào Vương phủ lâu như vậy, Lư Thượng thư cũng vô cùng hài lòng đối với vị con rể này.
Khóe môi Nhan Tích Ninh giương lên: "Đúng vậy. Lương Vương phi rất tốt, vô cùng xứng đôi với hắn. Chờ đến khi trưởng tử của bọn họ được sinh ra, ta nghĩ hắn sẽ còn thay đổi lớn hơn nữa." Hắn đã bắt đầu mong đợi, không biết Cơ Lương sẽ chọn làm nghiêm phụ hay là làm một người cha hiền nhỉ?
Cơ Tùng cài chốt cửa lại, ôm lấy Nhan Tích Ninh đi vào trong phòng. Lúc này y nhìn thấy trong tay A Ninh đang nắm chặt một lá bùa màu đỏ tươi: "Đây là gì?"
Nhan Tích Ninh đưa lá bùa cho Cơ Tùng: "Phát hiện được bên trong sọt đựng hạch đào, chắc là bùa bình an Trương thúc Trương thẩm cầu cho ta."
Cơ Tùng hiểu rõ mà gật đầu: "Chắc hẳn bọn họ đã nghe được tin ngươi hôn mê trước đó." Lương Châu cách đô thành ngàn dặm, chút gió thổi cỏ lay ở đô thành rất khó truyền đến Lương Châu. Chuyện A Ninh té xỉu lại không phải bí mật, có thể là do các tướng sĩ Sí Linh quân trong lúc vô tình để lộ ra ngoài, bằng không sao đám người lão Trương lại gửi cho bọn họ nhiều đồ như vậy? Nhan Tích Ninh sờ lên lá bùa kia: "Ta rất nhớ đại bàn kê và bánh bao nướng mà Trương thẩm làm."
Cơ Tùng đưa tay ôm lấy eo Nhan Tích Ninh, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Trong nháy mắt đông đi xuân tới, liễu xanh trong Phẩm Mai Viên biến thành màu hồng. Ngày hôm đó, lúc Nhan Tích Ninh đang ở trong tiểu viện thu thập vườn rau, đột nhiên hắn nghe được một tiếng kêu sung sướng từ bên hồ Lãm Nguyệt truyền tới: "Ninh Ninh — "
Nhan Tích Ninh sửng sốt, hắn khó mà tin ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương thúc Trương thẩm đang bước nhanh tới từ trên cầu. Hai người phong trần mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng dồi dào, gương mặt tươi cười đi theo sau Nghiêm Kha. Phong cảnh Vương phủ đẹp như vậy nhưng tầm mắt của bọn hắn đều rơi xuống trên người Nhan Tích Ninh.
Cơ Tùng chậm rãi từ trong Văn Chương Uyển đi ra: "Ta đã đưa lão Trương bọn họ đến rồi, cho dù bọn họ muốn ở lại kinh thành hay ở tạm trong thành đều được, bây giờ ngươi có thể ăn đại bàn kê và bánh bao nướng đến thỏa thích rồi."
Lời còn chưa dứt, Nhan Tích Ninh đã chạy mất dạng. Hắn xuyên qua con đường nhỏ của Phẩm Mai Viên chạy thẳng đến chỗ hai lão: "Trương thúc, Trương thẩm!"
Cơ Tùng:...
Diệp Lâm Phong vui vẻ ôm tay: "Hắc, nếu để tên nhãi ranh Nhan Bá Dung nhìn thấy hình ảnh này chắc sẽ hâm mộ đến ngất xỉu mất."
Hộ bộ Thượng thư Nhan Bá Dung khắt khe Nhan Tức Ninh, khiến cho Nhan Tức Ninh và Nhan gia trở mặt thành thù. Bây giờ Nhan gia đã thành truyện chê cười trên triều đình, người có khúc mắc với Nhan Bá Dung khi gặp mặt ông ta cũng không quên trêu chọc vài câu. May mà da mặt Nhan Bá Dung rất dày, nếu là ai đó có da mặt mỏng chỉ sợ đã sớm từ quan về nhà.
Cơ Tùng khẽ cười một tiếng: "Ông ta? Tâm tư ông ta dừng trên người A Ninh không địch lại một phần ngàn của phu thê lão Trương."
Khi A Ninh còn ở Nhan gia, cuộc sống còn không bằng một hạ nhân. Thân là phụ thân ruột của hắn, Nhan Bá Dung không bao giờ khích lệ hắn một câu. Mà phu thê lão Trương chỉ cần nghe thấy A Ninh không thoải mái liền nhờ người mang đồ ngon đến, so sánh là thấy ai hơn ai kém.
Nhưng mà y cũng muốn cảm tạ Nhan Bá Dung, nếu không phải ánh mắt ông ta thiển cận gả A Ninh thay cho Nhan Tử Việt, y cũng sẽ không thể nào gặp được một A Ninh tốt như vậy. Nếu ở cùng với loại người nâng cao dẫm thấp như Nhan Tử Việt, cũng không biết ngày tháng hiện tại của y như thế nào nữa.