Mục lục
Quang Minh Thánh Thổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nơi nào đó tại Tử Vi Châu.

Hoàng hôn đang buông xuống, gió lạnh thổi qua cánh đồng vừa mới trổ bông báo hiệu một bùa bội thu, tiếng hung thú rít gào cho thấy một màn đêm sắn bắn chết chóc chuẩn bị bắt đầu giữa nơi rừng sâu thăm thẳm.

Cách cánh đồng không xa là nơi tập trung sinh sống của loài người, một tòa thành trì xây bằng loại đá xanh cứng cáp khó bị phá hủy bởi đám hung thú gần đây, với quy mô này, tòa thành dễ dàng cung cấp nơi ở rộng rãi cho hơn hai mươi ngàn hộ dân.

Giữa màn đêm đang phủ xuống nhanh chóng, một ngọn lửa bùng lên giữa trung tâm thành trì, một ngọn lửa cao hơn ba mươi mét, nó xua tan đi không khí lạnh lẽo, làm không gian xung quanh trở nên ấm áp.

Thế nhưng, vật liệu đang cháy không phải đơn thuần là củi đốt hay chất lỏng nhiên liệu, mà đó là những xác người đang bị chất thành đống, thân thể của họ đang bị đốt cháy, mở rộng tầm mắt nhìn từ trên xuống có thể thể thấy các công trình tòa nhà đổ nát, máu tươi trên nền đất vẫn còn chưa khô, từng bóng người gục ngã, nằm la liệt, tiếng gào thét đau đớn hòa lẫn vào cảm xúc tuyệt vọng đã chiếm trọn khoảng không gian rộng lớn, nó dường như có thể đâm thẳng lên bầu trời.

Lúa đã trổ bông, nhưng không còn ai thu hoạch, hoa vẫn đang nở, nhưng không còn người nào ngắm…

Chỉ còn lại những ánh mắt đang mở toang ra không thể nào nhắm lại dù cho cơ thể đã chết từ lâu…

“Tất cả đã bị giết sạch, đám tu sĩ bảo vệ nơi này sẽ là tế phẩm đầu tiên, đưa bọn chúng đến ngọn lửa thiêng để hiến tế cho Tà Thần vĩ đại!!”

Một bóng người mặc áo rộng màu đen bao phủ cơ thể đang ra lệnh, giọng nói của hắn ta vang vọng xuống dưới, các bóng người màu đen lần lượt di chuyển qua mọi nơi để chuyển đống xác người đến địa điểm hiến tế.

“Mau lên, nhanh lên, đây là hành động hoàn toàn bí mật, chúng ta phải làm thật nhanh trước khi đám tu sĩ phát hiện ra!”

“Hahaha, quá nhiều tế phẩm chất lượng, sau ngày hôm nay sức mạnh của ta sẽ tăng lên cực kỳ lớn!”

“Haha, chúng ắt hẳn rất hạnh phúc khi được trở thành vật tế cho Tà Thần vĩ đại!”

“Sức mạnh đang cuộn trào trong cơ thể, đây là cảm giác tuyệt vời không gì bằng!”

Ngọn lửa đốt cháy càng cao thì đám Tà Đồ càng nhận được sức mạnh từ tồn tại thần bí là Tà Thần, bọn chúng đã hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mạnh mẽ vui sướng, mặc cho những gì chúng làm giống như lũ ác quỷ vô nhân tính, không, ngay cả ác quỷ cũng tốt hơn chúng nhiều.

“Như thế có đáng là gì, ta từng nghe nói đã có người biến cả thể giới thành vật tế, lửa thiêu rụi một thế giới, cảnh tượng hoành tráng hơn thế này gấp trăm ngàn lần…!”

“Đó thật là một cảnh tượng tuyệt vời, ta ước gì bản thân cũng có thể làm được giống thế!”

“Hiến tế cả thế giới sao? Tà Thần vĩ đại sẽ ban cho chúng ta biết bao nhiêu sức mạnh chứ? Còn gì hạnh phúc hơn là giết chết cả thế giới này, hủy diệt nó với sự đau khổ!”

Nhìn thẳng vào hai con ngươi thị huyết của bọn chúng, tính người là thứ không cần thiết và cũng không cần phải nói với chúng, tất cả những gì tồn tại trong chúng chỉ là những điều ác độc nhất mà con người có thể nghĩ đến, đó quy luật sinh tồn mạnh được yếu thua cơ bản nhất của tự nhiên. Tất cả mọi sinh vật ngoại trừ những người chúng quan tâm thì chỉ là thức ăn thơm ngon bổ dưỡng, không hơn không kém.

Rầm! Rầm!

Ngọn lửa bỗng nhiên phát ra ánh sáng mãnh liệt làm sáng bừng lên giữa hoàng hôn u tối, năng lượng dâng trào tạo ra từng đợt sóng không khí, lại giống như có hàng chục ngàn linh hồn đang gào thét dữ tợn vang theo.

Kẻ cầm đầu đám Tà Đồ thực hiện nghi thức hiến tế bằng lửa đang nhắm nghiền đôi mắt với vẻ mặt hưởng thụ: “Ta đang cảm nhận được sức mạnh mới!”

Kẻ cầm đầu vừa phá vỡ xiềng xích của cảnh giới đế đạt đến một tầm cao mới, tu sĩ gọi cảnh giới này là Pháp Tướng Thiên Tôn!

Không cần làm quá nhiều điều, không cần phải tu luyện tốn nhiều thời gian, không cần phải đối mắt với những nguy hiểm khi phá cảnh, những tín đồ phụng sự Tà Thần chỉ cần hiến tế để có được sức mạnh!

“Hử!” Bất chợt, kẻ cầm đầu nhận ra một thứ gì đó không nên xuất hiện ở đây.

Hắn ta lập tức quay đầu nhìn về một hướng khác giữa bầu trời ảm đạm: “Mi là kẻ nào?”

Một bóng người đang đứng ở đó không biết từ lúc nào, chiếc áo kiểu cách cao quý màu vàng hơi hướm phương tây với họa tiết tinh xảo đang khẽ đung đưa theo làn gió, một cái mũ miện tròn quý phái cách tân có thêm hình một cái cán cân công lý ở giữa, làn tóc dài màu lam đặc biệt.

Đây là một người con gái trẻ tuổi với gương mặt có phần non nớt nhưng lại xa cách, không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, cô ấy chính là Thẩm Phán Trưởng của Hội Đồng Thẩm Phán, Diêu Nguyệt!

“Tà Linh đại nhân?! Có kẻ địch xâm nhập!”

Hơn ngàn Tà Đồ ở bên dưới nháo nhào sau khi nghe thấy giọng nói đề phòng của kẻ cầm đầu, vẻ mặt của bọn chúng hung ác sẵn sàng lao vào cắn xé kẻ nào ngăn cản chúng thực hiện hiến tế cho Tà Thần.

Tà Linh là chức vị quản lý cao hơn Tà Đồ bình thường, chỉ những Tà Đồ đạt đến cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân, bằng Tứ Dương trở lên mới có thể đảm nhận. Tà Linh có nhiều quyền lợi như ra lệnh cho Tà Đồ, học thêm nhiều tà thuật, có cơ hội để trở thành tồn tại cấp độ cao hơn.

Kẻ cầm đầu đám Tà Đồ đang ở đây là một Tà Linh cảnh giới Ngũ Dương, bây giờ đã đạt đến Lục Dương, sức mạnh không thể khinh thường, dư sức làm người đứng đầu của một thế lực lớn tại Tử Vi Châu.

“Mi không nghe ta nói sao?” Tà Linh lạnh lùng hỏi tiếp với một đôi mắt như rắn độc.

“Tại sao mi lại có thể ở đây? Bọn ta đã hành động một cách bí mật nhất có thể, lại bày bố ra nhiều tà trận để nơi đây nằm ngoài tầm kiểm soát của đám tu sĩ, thế nhưng mi vẫn ở đây mà bọn ta chẳng hề hay biết gì cả!”

Tà Linh chầm chậm nói trong khi quan sát động tĩnh từ Diêu Nguyệt, bỏ qua cảm xúc vui sướng khi vừa đột phá cảnh giới để tập trung hoàn toàn vào kẻ địch, tất cả diễn ra chỉ trong giây lát chứng minh năng lực lẫn tư duy của Tà Linh rất tốt.

Vụ việc xảy ra ở buổi thẩm phán công khai của Quang Minh Giáo Đình khiến hầu hết lực lượng của bọn chúng tại Tử Vi Châu biến mất, điều này dẫn đến việc bọn chúng cần phải hành động cẩn trọng hơn nếu muốn tồn tại, không còn đủ sức mạnh để bảo vệ chúng khỏi các mối nguy hiểm nữa.

Mọi việc đối với bọn chúng vẫn diễn ra rất tốt đẹp cho đến mấy ngày trước, bọn chúng bị tấn công bởi một thế lực khiến cho nhiều Tà Đồ chết trận, sự áp đảo nghiêng về một bên khiến chúng đưa ra một kế sách nhanh chóng là âm thầm tăng cao tần suất hoạt động, tổ chức các buổi hiến tế với quy mô lớn nhằm tăng cường thực lực của Tà Đồ.

Vì vậy, các buổi hiến tế bí mật như ở đây đã diễn ra mà không người nào hay biết, thế nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra tại đây.

“Trang phục đó, mi đến từ Quang Minh Giáo Đình!”

Tà Linh híp mắt lại hỏi, hắn đang trong trạng thái đề phòng hết mức có thể, đàm Tà Đồ thì nhanh chóng di chuyển tạo thành một trận thế đối địch, người của Quang Minh Giáo Đình đã trở thành một nỗi ám ảnh lớn trong lòng tất cả Tà Đồ, Tà Linh tại Tử Vi Châu.

Dường như Diêu Nguyệt không nghe thấy mấy câu hỏi của Tà Linh, Diêu Nguyệt cũng chẳng hề nhìn vào hắn ta dù cho lượng uy áp hắn tỏa ra bằng vào cảnh giới Lục Dương là vô cùng lớn, nó khiến cho cả ngọn lửa đang bốc cháy ngày càng dữ dội, y hệt một con quỷ dữ bằng lửa đang rít gào đe dọa kẻ thù.

Diêu Nguyệt đang nhìn về phía những cái xác, cô không nói lời nào, đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ.

“Chuẩn bị tấn công!”

Tà Linh lạnh giọng ra lệnh cho đám Tà Đồ, bọn chúng vừa nhận được sức mạnh mới nên có phần hưng phấn khi chạm trán kẻ địch để cho thấy sức mạnh của chúng lớn đến nhường nào.

Bỗng nhiên, Diêu Nguyệt hành động, cô nhẹ nhàng nâng một cánh tay về phía trước rồi mở rộng bàn tay, luồng sức mạnh vô hình nhanh chóng biến thành một cánh hoa cúc màu trắng với các đường nét tinh xảo màu vàng, trông rất đẹp đẽ, chẳng khác gì vẻ đẹp của thiên nhiên.

Tà Linh ngẩn người khó hiểu: “Một đóa hoa?”

Diêu Nguyệt khẽ vươn tay ra trước, đóa hoa liền bay lên theo làn gió thổi đến từ nơi xa xôi rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

“Mi đang làm gì thế?” Tà Linh tỏ ra phẫn nộ vì bị kẻ địch coi thường trước hàng ngàn Tà Đồ dưới quyền, đây là một sự sỉ nhục đối với hắn.

Thế nhưng Tà Linh còn chưa kịp làm gì thì toàn thân của hắn phản xạ căng cứng, lông tơ trên cơ thể dựng đứng đến cả lớn cảnh báo một mối nguy hiểm khủng khiếp đang ập đến trong khi đóa hoa cúc xinh đẹp kia đang rơi xuống một cách chậm rãi.

“TẤT CẢ CHẠY MAU!!” Tà Linh đột nhiên hét dài với một giọng hét khàn lớn cho thấy hắn đang hoảng sợ thế nào.

Tuy nhiên tất cả đã quá muộn màn, cánh hoa cúc chạm nhẹ lên mặt đất, một luồng sức mạnh vô hình như những sợi xiềng xích cực nhỏ đan xen vào nhau lan tỏa ra xung quanh, và rồi, tất cả bọn chúng, đám Tà Đồ và tên Tà Linh cầm đầu vừa giết hại rất nhiều người vô tội, tất cả chúng đều đột ngột bị giật sét rầm rầm, tựa như có hàng trăm ngàn tia sét khủng khiếp đánh thẳng vào người chúng, không khác gì một cơn thịnh nộ sấm sét trừng phạt kẻ thủ ác, nó còn dập tắt luôn cả ngọn lửa hiến tế đang cháy hừng hực.

Giây phút ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, đám Tà Đồ hung hăng tàn ác nay chỉ còn lại là một đống xác chết cháy đen đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của trời đất, nơi này chẳng còn lại gì cả.

“Công lý đã được thực thi!” Diêu Nguyệt khẽ lẩm bẩm mà không người nào nghe thấy.

Chưa đến mười phút, là khoảng thời gian đám Tà Đồ giết hết những người vô tội!

Chưa đến một phút kể từ khi Diêu Nguyệt đến nơi này, tất cả Tà Đồ đã bị quét sạch cho đến tận gốc rễ, không một kẻ nào chạy thoát!

Diêu Nguyệt nghiêng đầu như thể đang lắng nghe, trong tâm trí của cô, cô có thể cảm nhận những điều ác đang diễn ra xung quanh mình, vì vậy Diêu Nguyệt có thể đến đây dù cho hành tung của đám Tà Đồ này chưa bị người nào phát hiện.

Sau đó, Diêu Nguyệt tan biến vào giữa hoàng hôn, lóe lên rồi lại biến mất, một tia sáng vĩnh viễn không bao giờ dập tắt, và đó cũng là một tia sáng luôn tìm đến những nơi tăm tối nhất!

Công lý sẽ luôn được thực thi!



Một căn cứ của đám Tà Đồ tại Tử Vi Châu.

“AAAA!”

“Đau quá, đau quá, xin hãy tha cho chúng tôi!”

“Làm ơn, xin hãy tha thứ, chúng tôi cũng không muốn làm điều xấu…!”

Các tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu căn cứ được bảo vệ bởi một tà trận, tất cả Tà Đồ đang có mặt tại đây đều đang kêu gào đau đớn vì trên người chúng đang bốc cháy một ngọn lửa không thể dập tắt.

Nghiệp hỏa, một ngọn lửa dùng tội nghiệt của chúng sinh làm nhiên liệu để bốc cháy, nó sẽ không bao giờ lụi tàn nếu như tội nghiệt không biến mất.

Đám Tà Đồ ngang ngược vô nhân tính giờ đây đang kêu gào để xin được tha thứ, bọn chúng lần lượt ngã xuống với cơn đau không hồi hết. Dù cho bọn chúng có chết thì linh hồn của chúng vẫn bị cháy tiếp đến bốn mươi chín ngày đêm.

Kinh Nhân Đức lạnh nhạt nói trong khi dạo bước: “Đây là những gì các ngươi xứng đáng nhận được!”

Ngay khi Kinh Nhân Đức vừa bước ra khỏi căn cứ của Tà Đồ thì không còn lại một người sống sót.

“Đây là nơi thứ mấy?” Kinh Nhân Đức đưa mắt nhìn vào một người đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cậu.

Người đó bình tĩnh trả lời: “Nơi thứ bảy mươi bảy, tiến độ công việc đang diễn ra rất nhanh, nhưng vẫn còn đến mấy trăm căn cứ nữa, bọn chúng giống như lũ gián, luôn luôn biết cách để tồn tại trong hoàn cảnh tồi tệ nhất.”

“Làm phiền hãy dẫn đường đến địa điểm tiếp theo, Diêu Hạo, đây là một công việc rất bẩn thỉu, đừng để Diêu Nguyệt phải làm việc quá nhiều.” Kinh Nhân Đức điềm tĩnh nói ra.

“Cảm ơn!” Diêu Hạo nhẹ nhàng gật đầu nhận lấy lòng tốt của Kinh Nhân Đức, người đang ở đây không phải là bản thể của Diêu Hạo.

Trong chiến dịch càn quét lần này, Diêu Hạo nhận vị trí người dẫn đường và tìm ra các căn cứ bí ẩn của Tà Đồ, bằng năng lực trên cả tuyệt vời với sự giúp đỡ của các thành viên thuộc Ám Ảnh Thánh Điện nên Diêu Hạo dễ dàng tìm thấy chúng.

“Bên phía kia đã xử lý được bao nhiêu rồi?” Kinh Nhân Đức tò mỏ hỏi.

“Anh đang nói đến Thái Dương Thần Vệ? Hình như bọn họ đã quét sạch ít nhất bảy trăm nơi ở của đám Tà Đồ trong mấy ngày vừa qua.” Diêu Hạo suy nghĩ đôi chút.

“Bảy trăm hang ổ của Tà Đồ?” Kinh Nhân Đức ngạc nhiên nói không nên lời.

“Diêu Hạo, cậu đã xử lý bao nhiêu rồi?” Kinh Nhân Đức nghi ngờ hỏi tiếp.

Năng lực của Diêu Hạo rất đặc biệt, cậu ta gần như ở khắp mọi nơi nhưng sức mạnh của mỗi phân thân không đồng đều.

Diêu Hạo đưa mắt nhìn Kinh Nhân Đức rồi đáp lại với giọng điệu thẳng thắng: “Bốn trăm chín mươi sáu, tổng cộng có đến mười sáu ngàn ba trăm bốn mươi mốt Tà Đồ đã bị trừng phạt!”

“Vậy à? Có vẻ như tiến độ hoàn thành công việc của tôi đã chậm lại so với mọi người nhỉ, tôi nên tăng tốc đến bắt kịp thôi!” Kinh Nhân Đức cười khẽ.

“Chúng ta còn phải làm việc sao?” Một vài thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán suy sụp hỏi.

“Chúng tôi đã giết chết rất nhiều tội phạm, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ ư?”

Thông qua những lời nói sợ hãi, trốn tránh trên, Kinh Nhân Đức hiểu rõ gánh nặng và trọng trách đã đè bẹp tâm linh của họ.

Kinh Nhân Đức đề cao giọng nói với gương mặt đanh thép: “Giết người luôn là một việc khó có thể chấp nhận, nhưng chúng ta là thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán, hãy đưa tất cả đám tội phạm nguy hiểm tránh xa khỏi người dân bình thường, đây là công việc của chúng ta, nếu như không muốn làm nữa thì hãy nộp đơn rút khỏi Hội Đồng Thẩm Phán!”

Thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán phải có tố chất kiên cường, cứng rắn, không ngại khó khăn gian khổ, dù đối mặt với hoàn cảnh ắt hẳn phải chết cũng không thể nào từ bỏ hi vọng, nếu như ngay cả bọn họ cũng từ bỏ vậy thì trên đời này còn thứ gì có thể duy trì luật pháp chứ?

Nghe những lời nói của Kinh Nhân Đức, mọi người không khỏi yên lặng suy nghĩ.

“Đừng áp đặt quá nhiều áp lực lên vai của họ!” Diêu Hạo khuyên nhủ.

Cần có thời gian để đào tạo ra những thành viên chất lượng, dù sao thì trước đây phần lớn thành viên của Hội Đồng Thẩm Phán chỉ là người bình thường mang trong mình trái tim nhiệt huyết của chính nghĩa, chính vì thế bọn họ mới chọn gia nhập.

Kinh Nhân Đức trả lời: “Cậu cũng vậy, gánh nặng cậu đang mang trên người còn lớn hơn bọn họ gấp trăm gấp ngàn lần, nhất là sức mạnh của cậu, nếu như sử dụng nó quá nhiều, một ngày nào đó cậu sẽ đánh mất chính mình!”

Năng lực Diêu Hạo nhận được đang ngày càng phát triển và hoàn thiện, nhưng đi kèm với đó luôn luôn là một mối nguy hiểm không thể lường trước, Kinh Nhân Đức không muốn mất đi một người bạn như Diêu Hạo.

Diêu Hạo cười một tiếng: “Tôi sẽ không bao giờ lạc lối, bởi vì luôn luôn có một tia sáng dẫn đường cho trái tim của tôi!”

“Diêu Nguyệt phải không?” Kinh Nhân Đức cũng nở nụ cười.

Niềm tin của Diêu Hạo sẽ không bao giờ bị dập tắt, dù có ở bất cứ nơi đâu cậu cũng có thể tìm về chính mình bởi vì trái tim của cậu ta luôn được dẫn lối bởi một tia sáng bất diệt!

Còn gì thiêng liêng và gắn kết hơn tình cảm anh em máu mủ ruột thịt?



Cùng thời điểm, tại một nơi khác trong phạm vi của Tử Vi Châu.

Đám Tà Đồ nằm rã rời khắp nơi, dáng vẻ hết sức chật vật, lý do quá đơn giản, kẻ địch của chúng chính là một trong Cửu Đại Thần Nhật của Thái Dương Thần Vệ trực thuộc dưới quyền lãnh đạo trực tiếp của Nguyễn Ngọc Trang.

Đệ Cửu Thần Nhật, Tâm Kiếm, Lâm Diệu Minh!

“Các ngươi thì hiểu gì về nhân từ?”

“Đối với ta, nhân từ là thứ tuyệt đối không nên đặt sai chỗ!”

Giọng nói bình thản của Lâm Diệu Minh rơi vào tai của đám Tà Đồ trong khi ông đang bước đi xuyên qua đám Tà Đồ, bước đi chậm với một chân và sự hỗ trợ của cây gậy gỗ, mất đi một tay và một chân làm việc đi lại của ông khá khó khăn, mái tóc ngắn màu bạc phủ đầy sương gió, làn da khô nhăn nheo của tuổi già khiến ông như một ông lão đang gần đất xa trời, và cả đôi mắt vẫn đục như thể ông không còn minh mẫn nữa càng khiến ông trông u ám.

“Ta có thể nhìn thấy xuyên qua bản ngã của các ngươi, ta có thể cảm nhận được sự tà ác không bao giờ biết điểm dừng, điều đó thật đáng buồn làm sao, những con người đã vứt bỏ đi phần người chỉ giữ lại phần con.”

“Trái tim ban sơ của con người, nó rất tinh khiết, lương thiện và chân thành.”

“Thế giới này đã tàn bạo với các ngươi, ta thừa sức hiểu rõ điều đó, nhưng đáng tiếc rằng các ngươi lại càng tàn bạo hơn với chính bản thân mình!”

“Vì vậy, đừng cầu xin sự nhân từ khi các ngươi đã không còn là người nữa!”

Lâm Diệu Minh bước đi từng bước một, tiếng bước chân vang lên giống như đang đánh thẳng vào linh hồn, từng bước từng nhịp như thể đang đồng âm với nhịp tim đập của bọn chúng, cảm giác khó thở cứ tăng dần, chúng đang rời xa thế giới này từng chút một, không thể nào ngăn cản.

Bỗng nhiên, một cánh tay đưa lên bắt lấy cây gậy gỗ của Lâm Diêu Minh, một Tà Đồ dùng hết sức lực cuối cùng khàn khàn nói: “Làm ơn, xin hãy tha thứ, tôi còn có gia đình…!”

Lâm Diêu Minh đưa mắt nhìn xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt đang cầu xin sự thương xót của Tà Đồ, ông chậm rãi nói ra: “Gia đình sao? Đó là một ký ức tốt đẹp, đáng lý ra là như thế!”

“Trong ta, gia đình giờ đây chỉ là những âm thanh vẫn vang vọng bên tai của ta không bao giờ dứt. Ngươi có muốn nghe thấy nó không?”

Nhìn vào đôi mắt già nua ấy, Tà Đồ bỗng nhiên nghe thấy một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp đang thì thầm bên tai, đó là tiếng gào thét tuyệt vọng của những người sắp chết, đó là sự bất lực của những người đang muốn cứu lấy người thân, đó là âm thanh thiêu cháy da thịt như thể có mùi hương buồn nôn đang vờn trước cánh mũi, đó là âm thanh máu chảy ra tuy nhẹ như nước chảy nhưng lại tàn nhẫn đến không nói nên lời.

Gia đình của Lâm Diệu Minh đã không còn nữa, Tà Đồ đã giết tất cả người trong gia đình ông ngay trước mắt ông, chúng thiêu sống đứa con trai của ông, chúng lôi kéo xác chết đứa con dâu của ông, chúng để những đứa cháu của ông chết vì mất máu trong khi mấy đứa bé vẫn còn giữ lại một đôi mắt hồn nhiên của trẻ thơ, và chúng đã cho ông sống chỉ vì ông quá già cỗi không thích hợp làm vật hiến tế cho Tà Thần, thật mỉa mai làm sao, ngay cả cái một cái chết cùng gia đình ông còn không thể có được.

Tất cả ký ức đó nó sẽ ám ảnh ông cả cuộc đời, nó khiến ông đánh mất chính bản ngã của mình để tìm đến một bản ngã mới!

Giọng nói Lâm Diệu Minh lại vang vào tai của tên Tà Đồ: “Nỗi đau đớn này làm sao có thể tan biến? Cơn phẫn nộ này làm sao có thể nguôi ngoai?”

Cộc! Cộc!

Không đợi tên Tà Đồ trả lời, Lâm Diêu Minh bước tiếp, sau cùng ông đối mặt với những thành viên khác của Thái Dương Thần Vệ đang có mặt tại đây, cây gậy gỗ chạm nhẹ vào mặt đất, cùng lúc đó, tất cả Tà Đồ đều tắt thở, trái tim của bọn chúng đã bị bóp nghẹt bởi chính tội lỗi gây ra bởi chúng.

Những gì còn sót lại của bọn chúng chỉ là đau thương!

Lâm Diệu Minh nhắm nghiền đôi mắt vẫn đục:

“Thật đau đớn làm sao khi lại một lần nữa không thể cứu lấy những linh hồn lương thiện!”

“Linh hồn của ta đã quá đau khổ đến mức nó không thể cảm thấy mệt mỏi thêm được nữa! Thế nhưng, ta sẽ không bao giờ ngừng bước!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK