Mục lục
Quang Minh Thánh Thổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha, rốt cuộc sau mấy tháng trời ròng rã thì ta đã thu hoạch được Thanh Tâm Diệp rồi.” Tiếng cười thoải mái vọng ra từ một nơi nào đó ngoài trời.



Giữa thiên nhiên trong lành được tạo nên bởi sự giao hòa của không khí cùng sắc màu tươi mới của vườn linh dược, chúng tỏa ra một cỗ sức sống kinh người, nụ hoa nở rộ đón cơn gió xuân tươi mát.



Khu vườn của Quang Minh Giáo Đình trên lãnh thổ của quốc gia Không Vũ, người phụ trách quản lý vườn linh dược là Vương Tinh, hắn có vẻ ngoài khá già dặn, đôi mắt híp lại khi cười, và hình như hắn ta mập hơn một vòng kể từ khi Thanh Vũ rời khỏi Tu Chân Giới thì phải.



Vương Tinh chỉ chỉ tay ra lệnh cho mấy người làm vườn giúp hắn: “Nào, hãy thu hoạch Thanh Tâm Diệp đi, nó chính là chủ dược của Thanh Tâm Đan, giúp cho tu sĩ tĩnh tâm, tốc độ tu luyện tăng gấp hai lần.”



“Chúng ta giàu to rồi, nhìn xem cả vườn có khoảng hơn một trăm gốc Thanh Tâm Diệp.”



“Nhiều Thanh Tâm Diệp như vậy đủ để luyện chế mấy trăm viên Thanh Tâm Đan.”



“Haha, dĩ nhiên là vậy rồi, Nguyễn Thanh đường chủ chắc chắn ban thưởng cho chúng ta.” Vương Tinh cười không ngậm mồm được trước những lời nói vui mừng của đám người. Họ nhanh chóng lấy các dụng cụ của Linh Dược Sư ra và bắt đầu thu hoạch Thanh Tâm Diệp, họ kiểm tra từng lá cây để xem chất lượng của chúng cũng như coi chúng có thành thục hay chưa, mỗi một Thanh Tâm Diệp được ngắt đều có màu xanh bắt mắt.



“Hai ngươi còn không mau đi làm việc?” Vương Tinh đột nhiên nhìn thấy hai người đang đứng ở gần hắn, nghĩ đến thân phận của hai người đó, Vương Tinh liền quát lớn.



“Chúng tôi đi làm ngay.” Hai người liền xụ mặt xuống, không thèm cãi lại Vương Tinh làm gì, họ nhanh chóng gia nhập vào đám người hái dược thảo.



“Hừ!” Vương Tinh bĩu môi một cái, hai người kia bị Giáo Đình bắt được và quyết định cho họ đi làm các công việc như trồng linh dược, quét dọn cho Giáo Đình.



Một người trong đó là Kim Văn Tuấn, kẻ bị Lâm Phong cùng mấy cường giả của Giáo Đình bắt lấy khi hắn đang trên đường tới Không Vũ quốc điều tra việc mất tích của một vài người trong Đà La Môn. Nào ngờ chuyến đi thì thành công nhưng Kim Văn Tuấn lại không thể rời khỏi, thân là một đệ tử nội môn của Đà La Môn lại đi làm công việc thấp kém, lòng hắn nào cam tâm tình nguyện chứ?



Người còn lại có tên gọi là Tinh Du, một tu sĩ Nhị Dương đỉnh phong, hắn bị Lâm Phong đánh bại rồi kể từ khi đó hắn vẫn ở lại Giáo Đình với thân phận phạm nhân. Tuổi của Tinh Du chưa quá bốn mươi, nhưng lại có cảnh giới cao như thế này thì hắn cũng là một thiên tài hiếm có, nào ngờ số phận cũng giống như Kim Văn Tuấn.



“Có vài lá Thanh Tâm Diệp mà thôi, có cần vui mừng như vậy không? Đúng là đồ nhà quê!” Tinh Du mắng thầm khi cúi người xuống ngắt lấy mấy lá cây, mùi hương nồng nàn dịu nhẹ tỏa ra từ miếng lá cây làm Tinh Du híp mắt lại để tận hưởng, quả thật mùi vị không tệ chút nào.



“Lo mà làm đi, tên Vương Tinh kia nổi tiếng là keo kiệt cùng thù dai, ngươi đừng có mà chọc giận hắn.” Kim Văn Tuấn ở gần bên Tinh Du, hắn nhịn không được nhắc nhở Tinh Du. Nếu mà Tinh Du làm gì đó chọc tới Vương Tinh thì hắn cũng chẳng có quả ngon gì để ăn đâu, hai người đều là phạm nhân cả.



“Nếu không phải ta bị bọn chúng bắt tới đây làm việc thấp hèn này thì ta đã đột phá Kết Đan sơ kỳ từ lâu, trở thành trưởng lão ngoại môn, thân phận cao quý rồi.” Tinh Du tiếc hận nói, khuôn mặt sầu khổ lắc đầu.



“Cái gì, ngươi đã chạm tới bình cảnh của Kết Đan chân nhân?” Kim Văn Tuấn giật mình hỏi, hắn liền sử dụng thần thức kiểm tra khí tức như có như không của Tinh Du và âm thầm gật đầu, Tinh Du không gạt hắn.



“Có gì mà ngạc nhiên? Ta chỉ mới bốn mươi mốt tuổi đã đạt tới Trúc Cơ Đỉnh Phong, nào như tên kia, sống mấy chục tuổi đời mới đạt tới Trúc Cơ trung kỳ?” Tinh Du ngước đầu lên, nói bằng giọng kiêu ngạo và không quên chửi xéo tên Vương Tinh mập mạp ở đằng kia.



“Hắt xì!” Một âm thanh vang lên từ phía sau, Vương Tinh khịch khịch mũi nhìn xung quanh, tựa hồ không khí mùa xuân ấm áp này quá tà môn, làm hắn bị cảm lạnh. Bất giác, tay Vương Tinh tăng tốc độ hái Thanh Tâm Diệp để trở về Quang Minh Thánh Điện đánh một giấc ngủ ngon lành trong cái chăn ấm.



Tinh Du và Kim Văn Tuấn nghe âm thanh hắt xì kia, cơ thể hai người run lên giống như ăn trộm bị chủ nhà phát hiện vậy, khi thấy Vương Tinh tiếp tục làm việc, Kim Văn Tuấn mới thở dài một cái, quay đầu sang nhìn Tinh Du rồi nói:



“Ta nhớ rằng người chỉ vừa mới đột phá mà thôi? Tại sao tu vi lại tích trữ đến trình độ đó?”



Tinh Du hơi ngẩn người khi nghe Kim Văn Tuấn hỏi, hắn suy nghĩ trong đầu, khi thực hiện nhiệm vụ đưa tin của Đà La Môn cho quốc gia Không Vũ thì hắn mới đột phá cảnh giới, từ đó tới này cũng chỉ vài ba tháng mà thôi, nhưng tu vi lại tăng cao đến hắn còn không nhận ra.



“Tại sao vậy nhỉ?” Tinh Du lắc đầu hỏi.



“Ngươi từ bỏ Đà La Tâm Quyết để tu luyện Quang Minh Thánh Điển rồi hả?” Kim Văn Tuấn nhíu mày hỏi. Cái tên Quang Minh Thánh Điển tạo cho hắn một lực trùng kích lớn về thị giác, có một chữ Thánh trong tên tất nhiên bất phàm, nhưng hắn lại nhìn thấy ai cũng tu luyện Quang Minh Thánh Điển nên hắn cho là nó chỉ là hàng ngoài chợ, không có giá trị đúng như cái tên.



“Đương nhiên rồi, bộ ngươi chưa tu luyện công pháp đó sao?” Tinh Du gật đầu và nghi ngờ hỏi.



“Ta chỉ vừa mới tới đây không quá một tháng, nào lại từ bỏ tâm pháp của Đà La Môn chứ?” Kim Văn Tuấn nhẹ nhàng gật đầu và giải thích.



“Thế nào, công pháp Quang Minh Thánh Điển có gì đặc biệt không? Nói không chừng nó chính là nguyên nhân giúp ngươi tích lũy linh lực nhanh hơn đấy.” Kim Văn Tuấn hiếu kỳ nói.



“Ta không biết!” Tinh Du lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó.



“Từ khi tới đây thì ta đã bị bọn họ phong ấn tu vi, không thể sử dụng linh lực vượt quá Trúc Cơ sơ kỳ, chỉ có thể tu luyện mà không thể làm gì khác.”



“Còn nữa, trong khi tu luyện ta còn không cảm nhận tu vi tăng lên một chút nào, có lẽ phong ấn kia đã ngăn cách cảm giác của ta với linh lực cấp cao.”



“Vậy sao?” Kim Văn Tuấn đưa tay lên cằm sờ một cái, nét mặt suy tư và không nhận ra đám bùn đất dính đầy mặt hắn.



“Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một chuyện là ở công pháp mà thôi.” Kim Văn Tuấn đưa ra kết luận.



“Ngươi nói cũng phải.” Tinh Du đồng ý, lòng hắn hơi vui mừng, vì trước đó, nếu hắn muốn có lượng linh lực như hiện giờ cần tích lũy trong mấy chục năm, nào ngờ thời gian kia rút ngắn lại.



“Còn nữa, pháp thuật bồi dưỡng cây trồng giúp tu vi chúng ta ngưng thực hơn nhiều, quả là một loại pháp thuật thần kỳ.” Tinh Du bổ sung thêm, muốn trồng cây linh dược thì phải sử dụng các pháp thuật lên cây trồng để nuôi dưỡng chúng một cách tốt nhất, nếu bỏ hoang thì chúng phát triển chậm hơn rất nhiều.



“Chẳng trách tại sao mấy người đi chung với ta đều đột phá nhanh như vậy.” Tinh Du nghĩ lấy mấy đồng môn sư huynh đệ của hắn đều tiến bộ rợn người, đặt trong Đà La Môn thì sẽ tạo ra một rung động lớn cho các trưởng lão.



Kim Văn Tuấn nghe vậy, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, nội tâm hắn quyết định tu luyện Quang Minh Thánh Điển coi có gì khác biệt không, qua cả tháng trời, người của Đà La Môn còn chưa cử người tới đây điều tra, có thể bọn họ đã quên mấy người đệ tử này rồi.



Trong hai người nói chuyện, dưới sự giúp đỡ của gần trăm người Linh Dược Sư, cả khu vườn Thanh Tâm Diệp đã được thu hoạch hoàn thành, từng người giao nộp Thanh Tâm Diệp cho Vương Tinh.



“Mọi người làm tốt lắm, hôm nay mọi người sẽ được thả lỏng một ngày.” Vương Tinh cao hứng nói, đám người lập tức vui vẻ hẳn lên, từng người trở về nhà, còn Vương Tinh thì háo hức chạy đến Quang Minh Thánh Điển để giao chúng cho Luyện Đan Đường.



“Này, ngươi có kế hoạch gì không?” Kim Văn Tuấn bỗng nhiên hỏi Tinh Du.



Tinh Du kéo căng cả người ra vì mỏi cơ, hắn lập tức trả lời: “Tất nhiên là đi tắm nước nóng rồi, sau đó ăn một bàn mỹ thực tại Đại Hiền Lầu, công phu chế biến của đầu bếp tại đó phải nói là nhất tuyệt.”



“Đại Hiền Lầu? Ngươi giàu có đến vậy sao? Một bàn ăn ở đó có giá lên đến năm trăm linh thạch hạ phẩm đấy.” Kim Văn kinh ngạc, nghĩ đến số linh thạch kia mà lòng Kim Văn Tuấn đau đớn, dù hắn có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ nhưng số linh thạch hạ phẩm do Đà La Môn phân phát một tháng chỉ có hai ngàn mà thôi, ăn một bữa ăn mất một phần bốn.



“Thế nào? Năm trăm linh thạch hạ phẩm mà thôi, ta Tinh Du còn chưa thiếu nhiêu đó!” Tinh Du hào phóng nói trong khi lấy ra mấy ngàn linh thạch hạ phẩm.



“Nhìn bộ dạng của ngươi kia, à phải rồi, ngươi vừa mới tới đây không lâu, lương bổng không bằng chúng ta là chuyện đương nhiên.” Tinh Du nhớ ra gì, hắn cười nói.



“Một tuần ta nhận được hai ngàn linh thạch hạ phẩm từ tên mập kia đấy.” Tinh Du tự hào nói, dù cho ở trong tông môn đi nữa thì hắn chưa bao giờ làm ra số linh thạch lớn như hiện tại, đó là một thành tựu đầy tự hào của Tinh Du.



Kim Văn Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt khát khao nói: “Nhiều linh thạch như vậy?”



“Ta lừa gạt ngươi làm gì? Nào, đi thôi, hôm nay tâm trạng ta rất tốt, ta sẽ đãi ngươi một chầu, không say không về.” Tinh Du phất tay một cái rồi nói, nét mặt giống như hận không thể viết hai chữ Khoe Của lên đầu mình.



“Có được không đó? Một bình Tiêu Dao Tửu có giá đến một trăm linh thạch hạ phẩm.” Kim Văn Tuấn chần chờ hỏi lại.



Tinh Du đen mặt nói: “Ngươi có đi hay không?”



“Đi, tất nhiên là đi rồi.” Kim Văn Tuấn liền trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK