Mục lục
Quang Minh Thánh Thổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Áp lực mạnh thật!” Lưu Úc kinh ngạc lẩm bẩm.



Hai hình bóng người khổng lồ tạo ra bởi Bách Thánh Trận bị đẩy lùi bởi linh áp của Không Yên.



Lâm Phong trầm giọng nhắc nhở mọi người trong đội: “Chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến gian khổ!”



Không Yên thấy trạng thái của Bách Thánh Trận không ổn định, ông ta nhàn nhạt nói:



“Mặc dù các ngươi sở hữu chiến trận huyền diệu bậc này nhưng các ngươi lại quá phí phạm nó, các ngươi tưởng rằng một chiến trận các ngươi luyện tập còn chưa nhuần nhuyễn có thể đánh bại ta ư?”



“Đừng chống cự vô ích nữa, hãy khoanh tay chịu trói đầu hàng và giao chiến trận đó cho ta để đổi lấy sự an toàn cho các ngươi!”



Lâm Phong tập trung tinh thần ổn định trạng thái Bách Thánh Trận, Không Yên đã chỉ thẳng ra điểm yếu của Bách Thánh Trận, mọi người trong nhóm mới tập luyện chiến trận này chưa lâu nên chưa thể kết hợp một cách tốt, nhưng Lâm Phong không sợ hãi Không Yên, trái lại Lâm Phong muốn thử sức một trận với Không Yên.



Lâm Phong điều khiển Bách Thánh Trận niệm câu chú biến linh lực thành vòng bảo vệ bằng gió xoáy bao phủ hai Bách Thánh Trận, cậu ta cười nhạt: “Còn chưa đánh đã muốn bọn ta đầu hàng? Ai cho ngươi sự tự tin đó?”



Không Yên lạnh nhạt nói: “Kẻ thức thời vi tuấn kiệt, ta chỉ nói một lần, các ngươi đã quyết định chống lại ta thì hãy chuẩn bị đón nhận kết quả thảm khốc nhất đi!”



Không Yên đột nhiên công kích bằng một cú đấm linh lực khổng lồ lao đến Bách Thánh Trận của Lưu Úc, một đòn pháp thuật cơ bản nhưng cực mạnh của tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong tạo ra rất nhiều áp lực đặt lên người Lưu Úc.



Lưu Úc đề phòng Không Yên từ trước, khi thấy Không Yên vừa động thì Lưu Úc đã giơ lên thanh kiếm khổng lồ của Bách Thánh Trận vào thế phòng thủ bằng sống kiếm.



Ấm!



Cú đấm linh lực to lớn đánh thẳng vào thanh kiếm khổng lồ, một tiếng động trầm vang lên còn tạo ra sóng khí mạnh, cây cối gần đó đều cả bật gốc, đất đá bị thổi bay.



Bách Thánh Trận của Lưu Úc bị đẩy lùi ra hàng trăm mét mới ngừng lại, sức mạnh ẩn trong cú đấm linh lực cơ bản của Không Yên tiêu tán hết, các thành viên đang kết trận cảm thấy không khỏe chút nào, cơ thể của họ nhộn nhạo rất khó chịu.



Vương Lăng đứng quan xa ở xa nuốt một ngụm nước bọt vì hoảng sợ, hắn vội vàng bắt lấy Không Huy đang hôn mê để bỏ chạy ra xa xa khỏi vòng chiến, nếu không hắn sẽ bị dư âm của trận chiến này đánh thành chết ngay tại chỗ mất.



Không Yên liền phát hiện Vương Lăng định trốn, ông ta hừ lạnh: “Chạy đi đâu?”



Không Yên đã khoát chặt Vương Lăng, ông ta lao tới cùng với một luồng linh áp khổng lồ phủ xuống làm Vương Lăng hành động khó khăn, cứ như Vương Lăng đang ở trong vũng bùn lầy vậy.



Mắt thầy Không Yên chuẩn bị bắt được Vương Lăng thì một bóng hình khổng lồ xuất hiện chặn đường Không Yên, giúp cho Vương Lăng có thời gian thở dốc để chạy đi.



“Đối thủ của ngươi là ta! Hưởng trọn đòn pháp thuật hệ hỏa này đi!” Lâm Phong cao giọng nói.



Bách Thánh Trận của Lâm Phong đưa cây quyền trượng pháp thuật lên nhắm vào Không Yên, một viên cầu lửa khổng lồ lập tức phóng ra từ đầu cây quyền trượng, đi cùng viên cầu lửa pháp thuật là những cơn gió vô hình giúp ngọn lửa mạnh mẽ hơn nữa.



Không Yên khá bất ngờ vì tốc độ của Lâm Phong lại nhanh đến thế mặc dù Lâm Phong đang điều khiển Bách Thánh Trận có kích cỡ lớn, có vẻ như các cơn gió linh lực vô hình giúp người khổng lồ bằng năng lượng kia tăng tốc.



Không Yên nhẹ nhàng né sang một bên tránh thoát pháp thuật hệ hỏa, nó lao vù vượt qua Không Yên rồi đâm sầm vào mặt đất tạo ra một vụ nổ lớn, ngọn lửa cuồng bạo cháy bừng lên sáng cả bầu trời.



Không cho Không Yên thảnh thơi một giây phút nào, Lưu Úc đón đầu tiếp tục tấn công Không Yên bằng một đòn kiếm thuật mạnh mẽ, một vệt sáng kiếm khí bắn ra từ thanh kiếm.



Không Yên khinh thường chẳng muốn tránh, ông ta lấy một cây kiếm đang tỏa sáng nhè nhẹ ra để đánh vỡ kiếm khí của Lưu Úc, đây là một thanh pháp kiếm dành cho tu sĩ, giá trị của nó rất cao, tu sĩ bình thường không thể nào mua nổi.



Vừa đỡ đòn xong thì Không Yên niệm chú ngữ kỳ dị, linh lực của ông biến đổi thành một màn khói đen, nhiệt độ cực thấp, những nói khói đen lướt qua đều đóng băng, làn khói này bao phủ quanh Bách Thánh Trận của Lưu Úc làm cho Bách Thánh Trận mất đi sự ổn định, linh lực của mọi người giảm sút đi một cách nhanh chóng.



‘’Chết đi!” Không Yên lạnh lùng nói ra rồi cấm lấy thanh pháp kiếm phóng tới tấn công Lưu Úc.



Bách Thánh Trận của Lưu Úc không còn vững chắc nữa, nếu đánh thêm một đòn trực diện thì chiến trận chắc chắn đổ vỡ, những người kết trận sẽ bị thương nặng không thể tiếp tục chiến đấu.



Đây là một đòn kiếm của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong kết hợp cùng pháp kiếm giúp uy lực tăng mạnh, tốc độ nhanh kinh hồn, Lưu Úc vội vàng dùng linh lực tạo thành một cái thuẫn hòng ngăn chặn nhưng thanh kiếm này quá sắc bén, nó đâm xuyên qua cái thuẫn năng lượng rồi tiến nhanh về phía trước chuẩn bị đâm trúng vào Bách Thánh Trận.



Vào thời khắc nguy hiểm, Lâm Phong nhanh chóng cứu viện, cầu đưa cây quyền trượng lên rồi dùng pháp thuật tạo ra một màn chắn năng lượng bảo vệ Bách Thánh Trận của Lưu Úc, sau đó Lâm Phong nhanh chóng niệm phép dùng pháp thuật hệ hỏa tấn công Không Yên, đòn tấn công pháp thuật này là hàng trăm mũi tên lửa bao trùm diện tích khá lớn.



Không Yên cười khinh một tiếng, làn khói đen bảo vệ xung quanh Không Yên lan tỏa ra xung quanh đóng băng toàn bộ mũi tên lửa, lúc này, một kiếm đã đâm vào màn chắn năng lượng rồi phá vỡ nó, thanh kiếm nhanh chóng đâm sâu vào trong Bách Thánh Trận của Lưu Úc.



Xẹt! Bành!



Bách Thánh Trận của Lưu Úc bị trúng đòn nặng làm cho cả chiến trận sụp đổ, Lưu Úc phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét, còn một trăm thành viên đang kết trận thì bị đánh bay ra xa mấy chục mét mọi ngừng lại, tất cả đều bị trọng thương.



“Chết tiệt!” Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó liền cắn răng.



Bên ngoài luôn lưu truyền về Không Yên như một Thành Chủ yếu nhất của Không Vũ Vương Triều, chằng ngờ rằng người yếu nhất đó lại là một trong những Thành Chủ mạnh nhất, Không Yên ẩn dấu quá sâu.



Không Yên thấy chiến trận của Lưu Úc không thể vận hành được nữa, chỉ còn lại chiến trận của Lâm Phong, ông ta không vội tấn công tiếp mà là cười nhạt:



“Các ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?”



Lâm Phong chăm chú trả lời: “Một mình ta là đủ!”



Không Yên hờ hững lắc đầu: “Ta thừa nhận chiến trận của các ngươi rất ảo diệu, có thể tập trung sức mạnh của một trăm người thành một, nhưng chỉ còn lại một mình chiến trận của ngươi thì không thể làm được gì ta, nếu như các ngươi tập luyện chiến trận thêm vài chục năm nữa thì có khả năng một đấu một với ta, bây giờ thì không thể!”



“Chỉ cần các ngươi giao chiến trận ra đây thì ta sẽ suy nghĩ lại về việc tha cho các ngươi một mạng.”



Lâm Phong không đáp lời, cậu ta vận chuyển chiến trận một cách mạnh nhất, cộng thêm cả sức mạnh trong thể chất đặc biệt, hai nguồn sức mạnh hòa hợp vào nhau, quanh Bách Thánh Trận có thêm hàng ngàn phong nhận vô hình nhưng sắc bén, chúng chuyển động nhanh dần đều cho đến khi tạo thành một cái vòi rồng.



Lâm Phong nghiêm túc nói: “Ngươi sống qua đòn này rồi nói tiếp!”



Không Yên nhìn thấy dị tượng tạo ra bởi Lâm Phong, cuồng phong thổi mạnh cuốn bay đất đá, vẻ mặt của ông trở nên nghiêm túc, ông cảm thấy nguy hiểm.



Không Yên trịnh trọng nói: “Đây là đòn mạnh nhất của ngươi sao? Đến đây đi nào!”



Không khí quay cuồng, phong bạo như một cơn bão, ngay cả Vương Lăng đang đứng ở đằng xa cũng phải dùng linh lực tự bảo vệ bản thân, còn Lưu Úc thì mang theo những người mang tránh xa trận chiến.



Vòi rồng từ lớn thay đổi thành nhỏ, nó bao phủ quanh cây quyền trượng pháp thuật của Bách Thánh Trận, tất cả sức mạnh đã tập trung lại một điểm để chuẩn bị cho một pháp thuật cực mạnh nhắm thẳng vào Không Yên.



Không Yên chẳng dám khinh thường nữa, ông ta mặc một bộ giáp pháp bảo của tu sĩ tăng khả năng phòng ngự.



Lâm Phong nắm chặt lấy cây quyền trượng, tất cả sức mạnh đang được dồn nén vào một chỗ duy nhất, cậu ta đưa mắt tập trung vào Không Yên rồi từ từ vung cây quyền trượng từ trên xuống dưới, cùng lúc đó, toàn bộ sức mạnh được dồn nén bộc phát tạo ra một lốc xoáy bá đạo đánh thẳng vào Không Yên.



Xẹt! Xẹt!



Lốc xoáy cắt chém mặt đất tạo ra một đường chém dài, Không Yên cảm nhận nguy hiểm đang ập đến, ông biết rằng đòn pháp thuật kia đã khóa chặt ông nên không thể tránh, thế là Không Yên vận chuyển tất cả linh lực, kích hoạt bảo giáp, biến đổi thành một lớp phòng ngự linh lực.



Sau đó Không Yên dùng thanh pháp kiếm chém ra một đường kiếm về phía lốc xoáy điên cuồng kia.



Ầm!



Hai luồng sức mạnh đổi nghịch va chạm thẳng vào nhau bùng nổ ra sức mạnh phá hủy kinh hoàng, các làn sóng xung kích đánh bật ra xung quanh lật tung cả một tầng đất dày.



Sắc mặt Vương Lăng biến đổi, hắn vội vàng lùi về phía sau để tránh né dư chấn, ngay cả Lưu Úc cùng các thành viên trong đội cũng không khá hơn là bao, may mắn rằng bọn họ vẫn còn sức dùng linh lực tạo thành một vòng bảo vệ cản các luồng sóng dư chấn cuồng bạo.



Lưu Úc cảm khái trong lòng: “Mặc dù biết Lâm Phong là một thiên tài nhưng cậu ta đã phát triển vượt qua sự đánh giá của mình.”



“Lâm Phong tuyệt đối chiến thắng! Lâm Phong tuyệt đối chiến thắng!” Vương Lăng lẩm bẩm không ngừng trong đầu, hắn ta đang cầu nguyện rằng Lâm Phong đánh bại Không Yên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK