Mục lục
Chồng ta là quỷ vương (full) – Truyện ma tác giả: Kiến Tự Như Diện – dịch giả: Vi Vu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi xong chưa!” Giọng của hắn đầy sự kìm nén giận dữ.

Động tác chậm chạp của tôi đã làm mất hết toàn bộ sự kiên nhẫn của hắn.

Hắn nắm lấy bả vai tôi ấn tôi xuống nệm... vẫn mạnh bạo như vậy.

Song lần này, tôi không cảm nhận được cái sự đau khổ khi ma sát da thịt nữa, tôi cắn răng không lên tiếng.

Hắn cũng không nói thêm câu dư thừa nào, trong phòng chỉ còn lại tiếng vang dính dấp.

Toàn bộ đầu óc tôi đều nghĩ tới tên quỷ mặt đỏ kia, ép buộc bản thân tách ý thức ra khỏi thân thể.

Mấy ngày nay tôi mệt mỏi đến kiệt sức, tên quỷ mặt đen trên người tôi và tên quỷ mặt đỏ trên lưng bố tôi rốt cuộc có liên quan gì tới nhau.

Nhưng mà cho dù tôi cố phân tán lực chú ý thế nào thì thân thể vẫn có phản ứng, ngũ tạng nóng lên, cảm giác nhục nhã cùng sung sướng xen lần vào nhau.

Giống như một cơn sóng vỗ, nhấp nhô lên xuống, cuối cùng tan thành bọt nước, điên cuồng tuôn ra.


"A." Cả người tôi run rẩy, trong giây phút trống rỗng đó, tôi ngất đi..

Tôi cảm thấy sau vai hơi đau, giống như nằm lên thứ gì đó, đưa tay sờ thì đụng phải một chiếc mặt nạ lạnh lẽo.

Quay sang nhìn, đây là mặt nạ của tên chồng quỷ, lúc này, hắn đang nằm nghiêng sau lưng tôi.

Một cái giường đơn hơn một mét hai một mình ngủ thì thấy rộng, chen thêm một người đàn ông, không phải, một con quỷ xong thì trở nên chật chội vô cùng.

Mặt nạ... mặt nạ của hắn rơi rồi?

Trong nháy mắt đó tôi không quan tâm đến thân thể mỏi nhừ của mình nữa, theo phản xạ có điều kiện muốn chống người dậy.

Mặt của hắn đang ở rất gần, nhìn hay không nhìn?

Tư thế quay đầu này chỉ cho tôi thấy được vầng trán trơn bóng, mái tóc còn có mỹ nhân tiêm(2), nhưng nhìn xuống nữa thì không thấy được gì.

Tôi chống người ngồi dậy, vừa mới động đậy, một cảm giác là lạ dội tới phía dưới, có gì đó từ trong cơ thể tôi trượt ra? Còn hơi lạnh lạnh?

Hắn gần như là lập tức tỉnh lại, ngay khi tôi còn chưa kịp nhìn rõ mặt hắn, bàn tay to của hắn đã với lấy chiếc mặt nạ đeo lên lần nữa.

Trong lòng tôi có hơi hụt hẫng... nhất định hắn là một con quỷ rất xấu, nếu không sao lại sợ lộ mặt đến vậy?



Sắc trời bên ngoài không rõ, hắn ngồi dậy, tôi mới thấy được hắn không hề mặc đồ!

Này, mấy lần trước đều có mặc mà!

Tôi cúi đầu, chính mình cũng không hơn được bao nhiêu!

"Anh, sao anh không đi?" Tôi kéo chăn che mặt, giọng nói hơi run rẩy.

Quá mất mặt.

“Đi?" Giọng nói của hắn vẫn lạnh lẽo như vậy, lời nói vẫn vô tình như vậy..

"Ngươi cắn ta chặt như vậy, ta đi thế nào?" Hắn cười khẩy một tiếng, rời đi từ sau lưng tôi.

Tôi mất mặt tới nỗi quấn chặt chăn lên mình, không dám nhìn hắn.

Tiếng sột soạt vang lên, hắn mặc xong bộ quần áo phiền phức của mình, lạnh giọng nói: “Đeo cái ngọc chương kia vào, tên quỷ mặt đỏ kia sẽ không dám động đến ngươi."

"Ngọc chương nào?" Chuyện liên quan tới tính mạng nên tôi vội kéo ra một khe hở.

Bóng lưng của hắn ngày càng rõ ràng, đó không phải là ảo giác của tôi.. hắn trở nên rõ ràng hơn so với đêm đầu đến đây!

“Chính là khối ngọc chương đeo trên cổ ngươi.” Hắn để lại một câu, không thèm quay đầu nhìn lại, biến mất ngay tức khắc.

Tôi cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào, trên ngực tôi có thêm một mặt dây chuyền, màu đỏ sậm, vuông vức tinh xảo.

Trên con dấu bằng ngọc là bàn long tường vân, bốn phía đều được khắc họa rậm rạp, dưới đáy là bốn chữ khắc kiểu triện.

Tên hắn không phải Phong Ly Ngân sao? Tại sao phía dưới con dấu lại có bốn chữ.

“Không được! Không thấy rõ!" Anh tôi ném kính lúp đi, buồn bực nói: “Ngọc chương nhỏ như vậy, khắc nhiều chữ như vậy, con người không thể làm được cái này, máy móc cũng không làm được! Cái này phải dùng tới kính hiển vi chuyên dụng mới được!"

Bố tôi khoác áo ngồi trên giường, sắc mặt tiều tụy nói: “Mọi vật trên đời này không có cái nào là dư thừa, bốn chữ nhỏ phía dưới ngọc chương chắc chắn rất quan trọng, để bố nhìn xem."

“Bố, bố bị tên mặt quỷ kia hành đến vậy rồi, đừng cố sức nữa." Tôi bất mãn nhìn ông, ông lão này thật sự không sợ sao.

"Ha ha, mọi chuyện đều là duyên phận, phúc hay họa cũng tránh không khỏi, bố đã sớm thông suốt rồi." Bố tôi không quan tâm bĩu môi: "Chỉ là suýt chút nữa làm con bị thương nên bố mới băn khoăn. Chờ bố nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, về nhà cũ một chuyến hỏi ông cố con xem sao."



Ông cố là chủ gia tộc, sắp chín mươi rồi, bởi vì gia tộc nhà tôi làm nghề “đặc biệt" nên sợ nhất là tuyệt hậu, cho nên đàn ông trong nhà lúc nào cũng kết hôn sinh con thật sớm.

Như bố tôi chỉ mới bốn mươi thôi mà mấy ngày nay bị giày vò đến nỗi như già thêm mười tuổi.

“Được rồi Thanh Tiêu, con đừng lo lắng nữa, đến trường đi, đừng bắt chước anh con học hành ba bảy hai mốt... Bố không mong chờ nó thuận lợi tốt nghiệp, nhưng con phải cố gắng một chút đi." Bố tôi đuổi tôi ra ngoài.

Tôi biết bố sợ tôi giống như mẹ, mới hơn ba mươi tuổi đã qua đời, cho nên mới tận lực đẩy tôi tránh xa thế giới của bọn họ.

Nhưng sao mà tôi xa được?

Hằng đêm đều có một con quỷ đến quấn quýt lấy tôi, tôi có thể tránh xa đến chỗ nào nữa chứ?

Lúc tôi vừa mới bước xuống trạm xe ở trường thì gặp được Tô Mộng, cô ấy kéo tôi qua nói: “Chủ nhiệm môn tự đến làm phụ trách lớp cho chúng ta, nói là vì danh dự của trường, không nên truyền lời đồn bậy bạ... Xí, Thanh Tiêu, tớ tin cậu là người vô tội, ánh mắt tên họ Trương kia lúc nhìn cậu đúng là ghê tởm, chắc chắn hắn là kẻ xấu, nói không chừng thật sự là tên tâm thần mới có thể làm ra chuyện như vậy."

Tôi miễn cưỡng cười cười.

Tô Mộng bất mãn hỏi: “Sao cậu đi chậm vậy? Đi cứ như con cua, nhanh lên đi!”

Tôi xấu hổ vô cùng, tình trạng của tôi rõ ràng là túng dục quá độ, giữa hai chân vừa đau vừa sưng chưa nói, eo còn mỏi chân thì tê, bắp đùi bủn rủn đến run rẩy, như vậy sao mà đi nhanh được?

Cái tên chồng quỷ kia thật sự là không phải người mà! Người bình thường làm gì mà có tinh lực cùng thể lực như thế?

Đi đến cửa trường học, đột nhiên một phụ nữ trung niên quát lên: “Chính là con hồ ly tinh nhà mày đổ tội cho cháu trai tao đúng không? Nhìn dâm như vậy, còn dám nói không đưa đẩy với cháu trai tao! Cháu tao chết rồi, còn phải bị người ta chửi rủa, trên mạng đều mắng cháu tao chết là đáng, sao không ai mắng cái con hồ ly không biết xấu hổ nhà mày!”

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, lại là người thân của phụ trách Trương, sao toàn là mấy người cực phẩm thế này.

Tô Mộng che chắn trước người tôi, mắng: “Bà chắc không dâm? Một đống tuổi rồi còn xịt nước hoa nồng nặc muốn làm người ta té xỉu! Xinh thì sao? Dáng đẹp thì sao? Thì phải bị thằng cháu hèn hạ của bà bắt nạt phải không?"

Bà ta cũng không để ý để cái gọi là mặt mũi, lập tức xông lên xé áo của Tô Mộng, bên cạnh còn hai người khác tới giúp, điệu bộ kia là muốn xé hết quần áo của Tô Mộng...

Tôi vội vàng xông lên giúp đỡ, nếu vì bảo vệ tôi mà Tô Mộng bị làm nhục thì sao tôi chịu được.


"Bà buông ra! Tôi báo cảnh sát bây giờ!” Tôi dùng sức kéo cánh tay bà ta ra.


Lúc này, có một thứ gì đó từ bên kia đường lăn sang, lúc tôi nhìn rõ thì sợ tới mức hét to một tiến..


(1): con dấu bằng ngọc


(2): kiểu tóc mai tạo thành hình trái tim với trán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK