Bạch Vô Thường thì lại cứ cười ha ha mãi, nụ cười của ông ta mang theo hàm ý: hoặc là giễu cợt châm biếm, hoặc có ý nghĩa sâu xa khác, hoặc giả vờ vui mừng, tóm lại, làm tôi thấy rất bất an.
“Tiểu nương nương đừng sợ, âm phủ đã hai nghìn năm nay không có vải đỏ trải thềm, vậy nên rất nhiều quỷ sai âm sứ đều rất vui mừng, đến nhìn ngắm người mà thôi, đừng căng thẳng, bọn họ nhìn đáng sợ vậy thôi chứ thực ra không có gì đâu.” Ông ta cười an ủi tôi.
Không có gì? Tướng quân đầu bò đó đứng trước con đường quỷ băm tay chân bay tứ tung, cho dù không có cảnh máu bắn tung tóe nhưng tôi nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi tột độ.
Hơn nữa, ông ta ở bên cạnh càng làm tôi căng thẳng hơn.
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, khi tôi bước trên thảm đỏ bước vào Âm Cảnh Thiên Cung lại có Bạch Vô Thường bay bên cạnh để dẫn đường cho tôi.
Nhưng mà có ông ta bên cạnh cũng tốt, những quỷ sai âm sứ nhìn tôi chằm chằm đó bị ba con mắt trắng trợn của ông ta liếc qua thì đều nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa.
“Bạch Vô Thường... Thất gia..." Tôi khế hỏi: “Người ở âm phủ rất có uy phong sao?"
“Hả?” Bạch Vô Thường lấy ống tay áo màu trắng che đi cái môi đỏ đang cười lạnh lùng: “Qủy cũng sợ kẻ ác, đám quỷ sai đó không làm việc tử tế, tất nhiên sợ người ác như tôi rồi... Hơn nữa, có rất nhiều quỷ sai đều bị tôi bắt về, người nói bọn họ có sợ tôi không? Hi hi hi...”
Thì ra là vậy, có thể hiểu được.
Tôi cảm thấy đoạn đường này quả thực không đến được điểm cuối, muốn gãy cả chân luôn rồi!
Bạch Vô Thường nheo mắt nhìn tôi, khẽ nói: “Thực ra có đường tắt đấy, tại sao Đế Quân đại nhân không nói cho người biết? Cứ nhất định phải bắt người leo từng bước lên vậy chứ?"
Không phải chứ? Lẽ nào Phong Ly Ngân cố ý giày vò tôi sao?
Khi tôi đang tuyệt vọng, Bạch Vô Thường đột nhiên cười nói: “Đế Quân đại nhân không ở Âm Cảnh Thiên Cung đợi người đến làm lễ, đã đích thân đến đón người rồi kìa... vậy tôi dẫn người đến đây thôi vậy.."
Vừa nói dứt lời, Phong Ly Ngân đã bay đến trước mặt tôi, hắn nhếch mày nói: “...Sao em có thể leo núi mà khóc luôn được vậy?"
Tôi đâu có khóc chứ! Đấy gọi là tuyệt vọng!
Nhìn quần áo trên người Phong Ly Ngân làm tôi đỏ cả mặt, màu sắc giống y như bộ đồ trên người tôi, một màu đỏ chói.
"...Tôi chưa từng leo ngọn núi nào cao như vậy.” Tôi cúi đầu che giấu gương mặt đang đỏ bừng của mình.
"Với tốc độ này của em, đi ba ngày cũng không đến nơi." Hắn lạnh lùng nói.
Con người này... không thể an ủi tôi một chút sao?
Phong Ly Ngân giơ tay ôm lấy tôi: “Đi thôi, ta đưa em lên trên." Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88. . Truyện Đông Phương
Núi hòa vào mây, sơn môn rộng lớn.
Người canh giữ sơn môn vẫn là hai quỷ thần không đầu, mặt quỷ mọc ở bụng, tôi che mặt không dám nhìn.
“Nhìn quen rồi sẽ không sợ nữa." Phong Ly Ngân an ủi tôi.
"Tôi không muốn làm quen..." Sao có thể nhìn quen với những thứ này chứ? Chẳng nhẽ định cho tôi ở lại Âm Cảnh Thiên Cung sao?
Phong Ly Ngân không dừng lại, đưa tôi đi thẳng đến một cái đình lớn bên sườn núi, hắn đặt tôi xuống: “Được rồi, có thể mở mắt ra được rồi."
Tôi mở mắt nhìn xuống dưới, dưới núi La Phong đông nghịt những bóng ma đang cúi người dưới đất, cảnh tượng như vậy cộng thêm độ cao của cái đình làm tôi đau đầu chóng mặt, Phong Ly Ngân đỡ lấy eo tôi, lạnh lùng nói:
"Quan Thanh Tiêu, em phải có dáng vẻ của một người làm chủ mẫu, nhiệm kỳ của tôi còn mấy trăm năm nữa, em đừng có làm tôi mất mặt.”
"Mấy, mấy trăm năm?”
Hắn gật đầu: “Phong Đô đại đế, Thái Bắc đế quân, tổng lệnh âm phủ, ba ngàn năm thay một lần... Tôi đã có chút tê liệt rồi, có điều..."
“Có điều gì chứ?"
Ánh mắt hắn mang theo nụ cười liếc nhìn tôi: “...Có em có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn."
Nụ cười đó vô cùng hững hờ, nhưng tôi lại cảm thấy như tuyết hóa thành băng rồi tiêu tan đi mất, tươi đẹp như cảnh xuân long lanh.
Có thể nghe thấy hắn nói những lời như vậy quả thực không dễ dàng, tôi không nhịn được cắn môi cười trộm.
Một hầu nữ chạy từ phía sau đến nói: “Đế Quân đại nhân, Thanh Hoa đại đế và Trường Sinh đại để mang quà chúc mừng đến."
Quà chúc mừng chính là hai chén trà, mùi thơm phảng phất, màu xanh trong vắt, bên trong còn nổi lên trái táo đỏ.
Phong Ly Ngân hờ hững nói: “Hai vị tôn thần có lòng rồi... Ta không thường xuyên uống rượu, em bây giờ cũng không thể uống rượu, vậy thì dùng trà thay thế."
Người ta uống rượu giao bôi, tôi và hắn lại uống trà giao bôi.
Bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc tiên vang lên, tôi... bị hắn dùng miệng để đút trà...
Uống được nửa chén trà, số còn lại tràn vào giữa chỗ trống khi môi và lưỡi cuốn lấy nhau, rớt xuống cằm, chạy xuống cả cổ, đến cả tà áo.
Đầu lưỡi lành lạnh của hắn theo dòng nước lướt xuống dưới, mang theo cảm giác tê liệt, so với khi bắt đầu, hắn đã kiên nhẫn hơn rất nhiều, mặc dù... tôi vẫn không đuổi kịp được tiết tấu của hắn.
Bên ngoài cửa sổ có hoa bỉ ngạn đỏ thắm, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên nó, nở rộ tươi thắm.
Tôi nằm rạp trên song cửa sổ, rất muốn giơ tay bứt bông hoa đó.
Nhưng Phong Ly Ngân ở sau lưng không hề muốn để tôi cử động lung tung, quần áo dính sát lấy nhau, cổ áo của tôi đã kéo đến chỗ eo rồi, cái áo khoác vướng víu cũng đã bị vứt sang một bên từ lâu.
Hắn cúi người để lại dấu ấn nơi bả vai tôi, trầm giọng nói: “Còn sức lực để ngắm hoa nữa sao, hử?"
“Ừm..." Tôi nhấc tay với lấy bông hoa đó.
Hắn nhìn thấy tôi cố chấp muốn chạm vào bông hoa đó đến như vậy, liền quay người tôi lại ôm chặt lấy, ngón tay thon dài ngắt đứt thân cây hoa, đem nó vào trong.
"Em thích sao?"
"..ừm... á!"
Hắn bóp nát bông hoa, cánh hoa rắc lên trước ngực, tôi cảm thấy vết thương trước ngực đột nhiên nhói đau nóng bức, không nhịn được khẽ rên lên, móng tay bấu vào vai hắn.
Hắn rất thích động tác khống chế toàn bộ phản ứng của tôi, thô bạo đến mức làm tôi hóa thành một vũng nước dưới cơ thể hắn, hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể lạnh giá của hắn.
"..Học cách phân tâm rồi sao?" Đôi mắt ma mị của hắn trong bóng đêm vô cùng hớp hồn.
“Bên ngoài còn có người..." Tôi cắn môi đến mức môi sắp nứt luôn rồi, vậy mà hắn lại càng lúc càng quá đáng.
"Coi bọn họ như người giấy là được rồi, tôi vẫn luôn như vậy, có gì phải để ý đến đâu chứ?" Hắn không hề quan tâm, đỡ tôi lên, vứt lên giường.
Khi màn che rũ xuống, tôi cuối cùng cũng có thể khẽ thở phào: “Ly Ngân...”
“Hửm?”
“Không được nạp thiếp, em không thích."
Hắn sững sờ, phì cười nói: “Đây là lời nói dụ dỗ sao, Quan Thanh Tiêu? Em rốt cuộc quan tâm đến chuyện này đến mức như thế nào chứ?"
"Cho là vậy đi, em vẫn còn chút để ý đến." Tôi bị anh mắt trêu đùa của hắn nhìn đến mức mặt đỏ tía tai, chỗ vành tai nóng hừng hực, lẩm bẩm nói: “Nếu như không yêu anh cũng không cần để ý đến như vậy...”
“Ừm, nói lại lần nữa.” Hắn chống cơ thể thon gọn mà vững chắc của mình dậy, giống như quân lâm nhìn xuống từ trên cao.
"Nếu như không yêu anh..."
“Nói lại đi." Giọng nói dịu dàng của hắn hoàn toàn khác với động tác điên cuồng của hắn, như bằng như lửa, lạnh đến mức làm người ta run rẩy, lại nóng đến mức thiêu đốt tôi thành tro tàn!
"Nếu như... á!" Đau quá, hắn cắn vào chỗ thịt trước ngực, ngọn lửa trong ánh mắt lộ rõ ra sự cảnh cáo rõ ràng.
“Nói lại."
"...Em, yêu anh." Tôi cắn môi, thừa nhận sự hèn mọn của bản thân.
Thần sắc trong ánh mắt của hắn không còn lạnh lẽo nữa, không gian sau tấm màn che khẽ chuyển động theo bóng của ngọn nến đỏ.
Tâm ý tương hợp.
“Đây là gì?" Hắn nhìn thấy túi gấm nhỏ rơi ở bên cạnh.