Ruri đang ngồi trầm ngâm trước bếp lửa.
Ánh mắt dường như không có thần thái nhìn lấy ánh lửa bập bùng, tay nàng liên tục châm củi vào dù cho lửa hiện tại đang rất lớn, hành động vô nghĩa như thế cũng đã cho thấy nội tâm của nàng hiện tại rất rối loạn.
Cha nói người và quỷ là khác nhau, câu nói như một lời cảnh tỉnh dành cho nàng, nhắc nhở nàng hiện tại, nàng đang phạm phải điều cấm kỵ.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đã không còn xem Gin là quỷ, mà xem hắn như một người bình thường, một người bạn và thậm chí còn tiến xa hơn như vậy.
Nàng nên làm thế nào?
Câu hỏi này liên tục xuất hiện trong đầu.
Nàng cứ ngồi đó, thẫn thờ nhìn ngọn lửa.
1 phút…5 phút…10 phút…30 phút…
Cho đến khi tiếng nước sôi ùng ục vang lên liên hồi đánh thức nàng.
Nàng tỉnh táo lại, con ngươi xuất hiện thần thái như trước.
Ruri vội nhấc lên nồi nước thuốc mang nó ra khỏi bếp lửa.
Nàng chuẩn bị chén thuốc mang đến phòng cho cha.
Đứng trước cửa phòng, Ruri lên tiếng gọi:
“Cha, ta mang thuốc đến.”
Bên trong truyền ra tiếng ho khan dày đặc.
Nàng cũng không chờ đợi mà đẩy cửa đi vào.
“Cha, ngài mau uống thuốc, ngài y sư nói thuốc này cần uống mỗi sáng sớm.”
Hideyoshi đang nằm trên một chiếc đệm futon màu trắng, nghe thấy tiếng con gái ở bên cạnh cũng chống tay ngồi dậy.
“Ngài uống cẩn thận!”
Hideyoshi nhìn lấy chén thuốc, rồi nhìn lên mặt con gái, hắn thấy được sự bối rối trong mắt nàng. Hắn âm thầm thở dài, chung quy người quỷ là khác biệt, hắn là không ủng hộ ý nghĩ của Ruri.
Hắn tay run run muốn cầm lên chén thuốc, nhưng Ruri nhanh tay hơn cầm lấy đưa lên miệng hắn.
“Để ta giúp ngài.”
Nhìn dáng vẻ Ruri, hiện tại nàng đâu còn như lúc ở cạnh Gin nữa, nàng bây giờ yên tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
Nhưng chẳng biết tại sao khi Hideyoshi nhìn thấy Ruri có dáng vẻ như thế, trong đầu hắn lại hiện lên hình bóng của một người phụ nữ.
Hideyoshi thì thầm: “Akiko.”
Ruri nghe vậy hai tay cầm chén thuốc đưa tới cũng dừng lại.
“Ngài lại nhớ đến mẹ sao?”
Mẹ của Ruri, Hasegawa Akiko mất khi nàng tròn 5 tuổi. Lúc đó cha của Ruri là Hideyosi đang ở thời kì hăng hái, hắn là võ sĩ thuộc gia tộc Fujiwara danh giá, được mệnh danh là thiên tài kiếm sĩ. Hắn có một tương lai sáng lạn, rực rỡ hào quang.
Và rồi…
Trong một lần đi xa để chấp hành một hạng nhiệm vụ được giao.
Vợ hắn Akiko và con gái hắn Ruri vừa tròn 5 tuổi đang đi dạo trên phố tại thành Heian tức Kyoto sau này, vô tình đụng phải một thiếu gia dòng chính nhà Fujiwara. Hắn say mê sắc đẹp của nàng, muốn chiếm lấy nàng, thậm chí ngay cả khi mới 5 tuổi Ruri hắn cũng muốn bắt đi.— QUẢNG CÁO —
Hắn phái người bắt lấy cả hai về nhà riêng của hắn ở vùng ngoại ô kinh đô. Vì hắn biết người hắn bắt là vợ con của một vị võ sĩ dưới quyền của cha hắn, nên hắn cũng không muốn mang về gia tộc để gây chú ý.
Nhưng là võ sĩ dưới quyền cha hắn thì như thế nào? Nhà Fujiwara đoạn quyền chấp chính tự lập Thiên Hoàng mấy chục năm nay, gia tộc của hắn không thiếu võ sĩ, hắn còn sợ cái gì.
Trên áp giải hai người về dinh thự, không biết tin tức từ đâu truyền ra, đoàn người lại bị những chiến hữu của Hideyoshi chặn lại cướp người. Tuy nhiên trong đoàn áp giải cũng có rất nhiều võ sĩ nên những người kia chỉ có thể cứu được Ruri.
Sau khi bị bắt Akiko vì bảo vệ danh tiết bản thân, cũng vì bảo vệ danh dự của Hideyoshi mà lựa chọn tự sát.
Đến khi về đến kinh đô Heian và biết được tin tức Hideyoshi lên cơn giận dữ báo cáo chủ công của hắn, mong muốn trừng phạt thủ phạm, nhưng hình phạt cũng chỉ là cấm túc 3 tháng. Điều này cũng khiến cho Hideyoshi tinh thần hôi bại, nản lòng thoái chí.
Hắn muốn trả thù cho Akiko, nhưng kẻ thù lai lịch quá lớn, mà hắn còn có con gái, hắn không thể bỏ lại Ruri một mình.
Và thế là.
Hideyoshi phản bội lại nhà Fujiwara mang theo Ruri trốn đến xa xôi vùng núi phía bắc định cư cho đến ngày nay.
Quay trở lại gian phòng.
Ruri nghe thấy cha gọi tên mẹ nàng, thì môi nàng cũng mím chặt lại, sự việc năm đó nàng vẫn nhớ rõ ràng.
Nhưng kẻ thù gia thế quá lớn, võ sĩ như cha nàng thì có một bó lớn, như thế thì cha con nàng làm sao có thể báo thù.
Ruri nói: “Cha, ngài hãy uống thuốc trước đi.”
Nàng cầm chén thuốc đưa lên miệng Hideyoshi.
“Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt!” – nói xong nàng cầm mâm đựng chén đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, rồi lẳng lặng trở lại nhà bếp.
…
Lúc này ở dưới tầng hầm.
Căn hầm này xung quanh rất trống trãi, chỉ có những thông đạo nối liền với nhau như một cái tiểu mê cung.
Mà những thông đạo này theo hắn đoán là có liên thông với hai gian nhà khác, Hideyoshi làm ra các thông đạo này là để phòng ngừa biến cố phát sinh.
Gin lúc này cũng không luyện tập như mọi ngày.
Hắn muốn thử nghiệm một vấn đề.
Đó chính là ngủ.
Kể từ lúc xuyên qua đến giờ hắn vẫn chưa từng ngủ, trong nguyên tác Nezuko có thể ngủ để hồi phục năng lượng, hắn cũng muốn thử nghiệm xem hắn có thể dùng cách ngủ để hồi phục năng lượng thay vì ăn không.
Hắn cứ thế nằm thẳng ra đất nhắm mắt lại.
…
Lúc này Ruri đang nấu cơm ở nhà bếp.
Trải qua một đoạn thời gian nấu ăn, tâm trạng của nàng cũng tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại nàng đang nghĩ, dáng vẻ của Gin lúc ăn luôn luôn nhăn nhó vì thịt thú quá khó ăn, nên nàng muốn thử tìm cách khác để làm dịu đi mùi vị khó nuốt khi Gin ăn chúng. Nàng muốn thử dùng cách ướp gia vị lên thịt rồi cho Gin nếm thử.
Thế là nàng bắt tay vào làm.
Một lát sau, ở trên bàn đặt lấy một đĩa thịt hươu sống lát mỏng, được trang trí sắp xếp cẩn thận.
Nhưng mà trước khi mang đi thì nàng cần mang cơm đến cho cha đã.— QUẢNG CÁO —
…
Sau khi mang cơm cho cha xong Ruri quay lại nhà bếp cầm lấy đĩa thịt, dùng thông đạo tại nhà bếp đi xuống tầng hầm.
Xuyên qua từng con đường dưới đất nàng cuối cùng cũng thấy được Gin.
Thấy hắn nằm trên đất ngủ, nàng lẳng lặng tiến lại gần, ngồi xuống, quan sát khuôn mặt của hắn.
Nàng dù ở cùng hắn mấy ngày qua, nhưng lại không có cơ hội tại khoảng cách gần quan sát kỹ càng khuôn mặt hắn.
Ruri nhìn chằm chằm vào mặt hắn, bản thân nàng cũng không biết khoảng cách giữa mặt nàng và hắn càng ngày càng gần.
Đột nhiên.
“Ngươi làm gì?”
Một bàn tay đặt lên mặt nàng rồi đẩy ra.
Ruri nhẹ kêu: “Aw!”
Gin không ngờ tới, bản thân lại có thể ngủ say như vậy, đến cả Ruri tiếp cận hắn cũng không hay biết.
Mãi cho đến khi hắn cảm giác có một luồng hơi nóng thổi vào mặt hắn, thì hắn với tỉnh lại.
Mà vừa mở mắt, đập vào tầm mắt là khuôn mặt của Ruri, mắt nàng nhìn chằm chằm vào hắn, mà khoảng cách thì gần trong gang tấc.
Ruri sức đẩy bàn tay của hắn ra khỏi mặt mình, khuôn mặt hồng hồng nói:
“Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút!”
Gin liếc một cái: “Nhìn thì nhìn, cần thiết phải gần như vậy không?”
Ruri thẹn quá hoá giận nói: “Làm sao? Ta chính là thích thế?”
Nói xong cầm đĩa thịt lên đưa tới trước mặt hắn, mà bản thân thì nhắm mắt như thể đang nói “Ta mới không quan tâm ngươi, đây là ta tiện tay làm!”.
“Ngươi ăn thử xem!”
Nhìn xuống đĩa thịt hắn sững sờ một chút, thịt sống lát mỏng, còn trang trí đẹp như thế. Có cần thiết không?
Hắn cầm lên một miếng thịt rồi cho vào miệng, nuốt xuống.
Ruri vẻ mặt đầy mong đợi nói: “Thế nào, thế nào”
Gin nhìn vẻ mặt nàng như vậy, cũng trả lời: “Ngươi đây là cho muối vào? Cảm giác đỡ buồn nôn lại một chút!”
Tuy giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì nở hoa, hắn không ngờ Ruri lại cho hắn một điều bất ngờ như thế. Hoá ra gia vị cũng có thể làm giảm độ buồn nôn trong món ăn.
Vẻ mặt tươi cười Ruri nói: “Vậy ta sẽ thử dùng những gia vị khác”
Nói xong nàng quay người chạy ra ngoài thông đạo.
“Hấp tấp cái gì chứ.” – Gin thì thầm.
…
Đã năm ngày trôi qua từ khi hắn đến nhà Ruri.
Tối hôm qua hắn đi ra ngoài săn 1 lần, mang về rất nhiều dã thú đủ để 2 người 1 quỷ ăn trong 2 ngày. Hiện tại thì cứ cách một ngày thì hắn sẽ ra ngoài săn thú.
Đương nhiên trước khi đi hắn cũng kêu Ruri đốt hương hoa tử đằng. Và hắn cũng có một phát hiện nữa là khi ở dưới tầng hầm này cho dù phía trên đốt hoa tử đằng thì cũng không lan xuống dưới này.— QUẢNG CÁO —
Điều này cũng làm cho hắn nhẹ nhõm, hắn cũng không phải ba đầu sáu tay, nếu có 2 con quỷ tấn công cũng lúc thì hắn không thể bảo vệ được hai người kia.
Có một vấn đề khác nữa là, cô nàng kia cách một khoảng thời gian ngắn là sẽ chạy xuống mang cho hắn những món ăn mới. Đôi lúc hắn cũng sẽ khen là ăn tạm được, điều này làm Ruri vui ra mặt.
Tất nhiên đó chỉ là hắn chỉ nói vậy để thiếu nữ vui vẻ mà thôi, vì cho dù có thêm gia vị như thế nào thì mùi vị kia cũng không khá lên được bao nhiêu.
Cũng như hiện tại.
Ruri kêu lên: “Gin! Ngươi mau tới đây thử món mới!”
Hắn cũng là một mặt phiền muộn, hắn đang muốn đi ngủ. Mấy ngày qua liên tục thử nghiệm.
Hắn phát hiện khi ngủ tuy năng lượng cơ thể cũng không hồi phục hay tăng lên. Nhưng hắn lại cảm giác tinh thần rất thoải mái, đầu óc thanh tỉnh, tựa hồ giấc ngủ đối với tinh thần của hắn có tăng lên với biên độ nhỏ.
Điều này cũng làm hắn có thể dễ dàng kiểm soát được bản thân, sẽ không lại đánh mất lý trí như lúc gặp con quỷ to xác kia.
Đang lúc hắn vừa ăn vừa suy nghĩ thì Ruri bên cạnh cũng nói:
“Đúng rồi, tình trạng của cha ta hiện tại đang tốt lên, hắn nói sáng mai ngươi có thể lên võ đường bắt đầu luyện kiếm.”
Gin nghe vậy cũng cao hứng, cũng cảm thấy những miếng thịt này cũng thơm ngon hơn không ít. Sau những ngày ăn nằm chờ chết, hắn cuối cùng cũng có thể học kiếm thuật.
Hắn vui vẻ rồi đột nhiên liếc về phía Ruri, thì thấy nàng đang say sưa ngồi xổm chống cằm nhìn lấy hắn.
“Ngươi rất thích nhìn ta? Mấy ngày nay tần suất nhìn lén càng ngày càng nhiều.” – Gin khó chịu nói.
“Có sao?”
“Đây! Chính ngươi đang nhìn!”
“Nhưng ta đâu có nhìn lén ngươi! Đây là đường đường chính chính nhìn!”
Gin cũng rất bất lực.
“Mắt ngươi rất đẹp a, Gin!”
Ruri tiếp tục nói: “Sao da ngươi lại trắng như vậy?”
“Dừng, dừng. Ngươi cái si nữ này.”
Hắn biết hắn soái nhưng đừng có nhìn kỹ như là hàng mỹ nghệ như vậy có được hay không.
Nói đến đây Ruri lại không tiếp tục nhìn hắn mà chỉnh lấy y phục học theo hắn cũng ngồi bẹp xuống đất. Hôm nay nàng mặc một bộ đồ giản dị không cầu kì như lúc trước, nên nàng cũng rất tuỳ tiện.
“Gin! Ngươi nói người và quỷ có thể sống chung hay không?”
Gin đáp lại: “Ta, ngươi, Hideyoshi đại nhân chính là bằng chứng tốt nhất.”
Hắn nghĩ về tương lại rồi tiếp tục nói: “Quỷ ăn thịt người là thường thức, nhưng không có gì là vĩnh viễn tuyệt đối, theo thời gian dài dằng dặc trôi qua trong tương lai có lẽ sẽ một vài cá thể dị biệt, không tuân thủ theo thường thức được sinh ra.”
Ruri lẩm bẩm: “Dị biệt sao?”
Gin nhớ tới hai anh em nhà Kamado liên tục làm nên kỳ tích cũng cười cười: “Dị biệt tuy lúc đầu con đường sẽ có nhiều đau khổ và đầy chông gai, nhưng có lẽ chân tình và sự chân thành sẽ giúp chúng vượt qua tất cả đi.”
Trong lúc vô tình câu nói của Gin đã vô tình mở cái lồng đang bao phủ nội tâm của Ruri.
Cũng vì lúc lần vô ý này, hắn đã gián tiếp hoặc trực tiếp làm thay đổi thể giới quỹ tích.