“Gin~, Đạo trường đã chuẩn bị tốt, ngươi có thể lên rồi!”
Gin thật tâm nói: “Cám ơn ngươi, Ruri!”
Ruri nhoẻn miệng cười: “Đi lên thôi, cha đang chờ!”
Hắn gật đầu đi về phía Ruri.
Trên võ đường lúc này, Hideyoshi ăn mặc một bộ Hakama màu đen rộng rãi ngồi quỳ ở giữa.
Gin đi tới trước mặt hắn cúi chào rồi cũng học theo quỳ ngồi xuống tới.
Lúc này bên cạnh Ruri chẳng biết lúc nào đã cầm lấy một bộ Hakama tới bên cạnh hắn.
Ruri: “Mặc vào đi, Gin!”
Hắn nhận lấy bộ Hakama rồi đi tới phòng thay đồ.
Khi hắn bước ra đã mặc lấy một bộ Hakama màu đen rộng rãi, tóc hắn cũng buộc lên thành đuôi ngựa xiêu vẹo một bên.
Khụ khụ, dù sao hắn cũng không biết buộc tóc.
Ruri: “A, Gin ngươi mặc ngược!”
Hắn nghe thế cũng sững sờ, cúi xuống nhìn, sắc mặt hắn cũng đen lại.
Lúc này Ruri đã chạy tới bên cạnh lôi kéo hắn vào trong phòng thay đồ.
Hideyoshi một bên quan sát hết thảy, tay hắn nắm chặt chuôi kiếm tre, vang lên răng rắc. Mắt cũng là trợn trừng nhìn con gái bảo bối lôi kéo tên kia vào phòng thay đồ.
Bên trong phòng thay đồ Gin đứng im cho Ruri chỉnh lý quần áo của mình. Hắn nhìn xuống cô nàng một chút, ánh mắt loé lên, rồi thu hồi tầm mắt.
Chỉnh lý xong quần áo tiếp đến là buộc tóc.
“Oa, rất soái đâu, Gin!”
Gin lúc này thật sự rất soái, màu tóc mái chẻ đôi ra hai bên, đuôi tóc thì buộc thành đuôi ngựa. Đôi mắt màu xanh linh động như ngân hà lưu chuyển.
Nghe lời khen của Ruri hắn cũng không phản ứng. Hắn chỉ là nói cám ơn một tiếng rồi quay người ra ngoài.
Ruri thấy hắn không phản ứng mình cũng mỉm cười theo sát hắn phía sau.
Thời kì này tuy võ sĩ, các samurai, kiếm thuật lưu phái cũng bắt đầu nở rộ, có nhiều nơi cũng đã bắt đầu lưu truyền kiếm thuật cũng là một môn nghệ thuật.
Hiện tại kiếm đạo cũng không giống như mấy trăm năm sau thời kì chiến quốc, bọn hắn hiện tại là chạy theo và phát triển nó như một môn nghệ thuật, nghệ thuật chém giết, nghệ
thuật ám sát.
Tuy kiếm đạo hiện tại rất phát triển, nhưng lại không thể so với tương lai thời kì chiến quốc được. Thời đại bây giờ là do một nhà Fujiwara nắm giữ, tất cả gia tộc khác phải cúi đầu xưng thần, không có chiến loạn, điều này cũng là nhân tố kiềm hãm sự phát triển của kiếm đạo.
Trong tương lai, chiến quốc thời kì quần hùng cát cứ, các võ sĩ vì của mình chủ mà chiến, trải qua hơn trăm năm chinh chiến dẫn đến kiếm đạo lúc đó đi đến thời kì cường thịnh nhất, vô số lưu phái thi nhau nở rộ, đánh ra một thời đại kiếm đạo thịnh thế.— QUẢNG CÁO —
Lúc này Hideyoshi hỏi: “Gin, ngươi xem kiếm là gì?”
Tới rồi!!!
Gin bị hỏi cũng là im lặng hồi lâu, làm ra một bộ ta đang nghiêm túc suy nghĩ rồi sau đó dùng một lý luận kinh điển, hắn nói:
“Kiếm là vũ khí giết người, cũng là vũ khí bảo hộ!”
Gin hiện tại cũng rất căng thẳng, sợ mình trả lời không đúng thì Hideyoshi sẽ không dạy hắn.
Hideyoshi nghe thấy thế cũng trầm mặc nhẹ nói thầm: “Thủ hộ sao?”
Hắn tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không thể thủ hộ được những thứ ngươi muốn, hoặc nói người mà ngươi muốn thủ hộ bị giết thì ngươi làm như thế nào?”
Gin nói: “Nếu là thế thì ta sẽ biến nó thành giết người kiếm”
Hideyoshi: “Như vậy nếu như kẻ thù quá mạnh thì sao? Mạnh đến mức ngươi dù có luyện tập thế nào đi nữa, cũng không thể báo thù được, thì ngươi làm thế nào?”
Gin bị hỏi cũng không biết nên trả lời như thế nào?
Hắn trầm thấp nói: “Đã như vậy, ta vẫn sẽ luyện tập, luyện đến khi nào ta có thể đánh bại bọn hắn, dù cho không thể đánh thắng nhưng ta vẫn không thẹn với chính mình!”
Hideyoshi nghe thế cũng là rung động. Chính bản thân hắn cũng không phải giống như vậy sao? Hắn điên cuồng luyện tập rồi đi báo thù. Một thân trọng thương cũng là hắn đi báo thù rồi bị một đám võ sĩ vây công tạo thành.
“Đứng lên đi! Tiếp đó ta sẽ dạy cho ngươi những động tác cơ bản trong kiếm thuật.”
Gin hưng phấn đứng lên.
…
Hai tháng trôi qua.
Trong thời gian này Hideyoshi dạy cho Gin tư thế đứng, như thế nào cầm kiếm, vung kiếm, đâm cùng chém và ngồi thiền.
Thời gian hai tháng hắn tiến bộ rất nhiều, những thứ Hideyoshi dạy kết hợp với sức mạnh, tốc dộ, phản xạ của quỷ. Thực lực của hắn đã tăng lên biên độ lớn.
Mà hiện tại Gin và Ruri đang cùng ngồi thiền trong võ đường.
Đúng vậy, Ruri hiện tại cũng được học kiếm thuật, trải qua lần lên núi kia Hideyoshi cũng ý thức được hắn không thể luôn có thể bảo vệ Ruri cùng với sự việc trong quá khứ, nên Hideyoshi đã quyết định dạy nàng cùng lúc với Gin.
Cạch!
Hideyoshi mở cửa đi vào.
Dáng vẻ hắn hiện tại tuy không khác gì 2 tháng trước, bệnh tình cũng thuyên giảm, nhưng lần trọng thương kia cũng không thể muốn trị là trị hết, trong cơ thể hắn vẫn tồn tại rất nhiều loại ám thương.
Gin cùng Ruri mở mắt, đứng lên.
“Lần này ta sẽ dạy các người một loại kỹ thuật điều tiết hô hấp, đây là trong lúc vô tình ta phát hiện được. Kỹ thuật này sẽ giúp máu trong người các ngươi lưu thông nhanh hơn, hoặc nói đơn giản là các ngươi sẽ dùng hơi thở để gây áp lực lên mạch máu của mình để cải thiện sức mạnh của cơ bắp và tốc độ.”— QUẢNG CÁO —
Ruri thì bình thường, nhưng Gin khi nghe thì lại giật mình.
Mẹ nó, đây không phải là kỹ thuật hơi thở của sát quỷ đội sao?
Mà quan trọng là kỹ thuật này phải là tại tương lai Yoriichi sáng tạo ra mới đúng!
Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Hideyoshi tiếp tục nói: “Kỹ thuật này là lúc ta đang trọng tình trạng trọng thương phát hiện ra, sau này thân thể sinh bệnh nên ta cũng không thể tìm tòi sâu đi vào. Gin ngươi lại đây!”
“Ta sẽ làm một lần cho hai người các ngươi nhìn! Đứng yên đó, không được né!”
“Các ngươi nhìn!”
Gin bị một đấm cho lui lại tầm 5m.
Sau đó Hideyoshi đưa tay ngoắc ngoắc hắn, nói:
“Khi nảy là ta đấm thường, lần này ta sẽ dùng kỹ thuật hô hấp!”
Gin vẻ mặt mộng bức, kêu thầm: “Uy uy, ta nhìn thấy rõ ràng khi nảy ngươi hít một hơi thật sâu rồi đánh ta. Ngươi cho là ta không biết dấu hiệu đó là gì?”
Hideyoshi kêu lên: “Gin, mau lại đây!”
Gin cũng là kêu khổ, đành phải đứng trước mặt hắn, buông bỏ phòng ngự.
Hideyoshi: “Nhìn cho kỹ!”
Uỳnh!
Lại là 5m!
Ngươi đây là báo tư thù a!
Mà lại ta đã làm gì ngươi đâu!
Gin kêu khổ một tiếng, thì nghe thấy tiếng nói của Hideyoshi vang lên:
“Kĩ thuật này có thể kết hợp với kiếm thuật, Gin ngươi lại đây!”
Gin nghe vậy cũng là giật mình, nhìn lại phía Hideyoshi thì thấy hắn rút ra thanh Nhật Luân Đao.
Đệt, ta đã làm gì ngươi a!
Ruri ở một bên cũng là hết hồn kêu lên: “Cha, ngươi làm gì dùng Nhật Luân Đao!”
Gin cảm động nhìn Ruri một cái “Ruri a, ngươi thật tốt!”
Hideyoshi nghe vậy cũng bình tĩnh lại nói nhỏ: “Thật không có ý tứ, đánh có chút nghiện!”.
— QUẢNG CÁO —
Hắn đang thật sự muốn đánh Gin, hai tháng này hắn cảm giác con gái của hắn đã bị thằng này ngoặc chạy một cách triệt để. Mặc cho hắn khuyên bảo thế nào, nào là người quỷ khác nhau, vân vân và mây mây. Mà nàng trả lời hắn nào là chân tình, chân thành sẽ vượt qua tất cả cái gì, làm hắn tức muốn điên.
Gin khoé miệng giật giật, lấy thính giác của hắn làm sao có thể không nghe được.
Cuối cùng thì Hideyoshi cũng bắt đầu chỉ dạy hai người bọn họ.
Buổi tập kéo dài tới ban đêm.
Gin lúc này đang muốn ra ngoài săn thì bị Hideyoshi gọi lại.
Hideyoshi cầm một thanh thái đao đưa cho hắn và nói:
“Cầm đi đi!”
Gin nhìn thanh đao cũng sững sờ.
Đây không phải là bội đao của Hideyoshi hay sao?
Gin chần chờ nói: “Cái này…”
Hideyoshi nói: “Cầm lấy đi, do dự cái gì!”
Ruri ở một bên cũng lên tiếng: “Gin, ngươi nhân lấy đi, có thanh đao này ngươi dù gặp quỷ cũng có thể chém giết.”
Đúng vậy là thanh Nhật Luân Đao duy nhất mà Hideyoshi đang sở hữu.
Trải qua hơn 2 tháng Hideyoshi cuối cùng cũng thật sự tin tưởng Gin và giao cho hắn thứ duy nhất có thể giết hắn hiện tại.
Điều này làm Gin cảm thấy rung động.
Hắn đưa tay cầm lấy, cúi đầu cảm tạ Hideyoshi.
“Cám ơn ngài! Ta sẽ bảo vệ Ruri thật tốt.”
Hideyoshi nghe vậy cũng cười cười ra hiệu cho hắn có thể đi.
Ruri: “Nhớ về sớm!”
Gin gật đầu, hắn vắt thanh thái đao ở bên hông rồi quay lưng đi về phía khu vực lúc trước gặp phải con quỷ kia.
Ban đầu hắn còn dự định đợi một thời gian rồi mới đi tìm nó. Nhưng hiện tại có Nhật Luân Đao trong tay thì chuyện đã khác.
Hắn muốn thử xem có thể chém giết được nó hay không.
Trong hai tháng luyện tập Hideyoshi dạy hắn rất nhiều kỹ thuật chiến đấu, có thể đạt hiệu suất cao như vậy cũng bời vì hắn không cần các bài huấn luyện cơ bắp hay phản xạ cơ bản như Ruri.
Thứ hiện tại hắn cần là thực chiến và đột phá.