Chương 9: Bán cơ thể cho người dưng
Trong quán bar quen thuộc, một phòng riêng, hai người phụ nữ ngồi đối diện.
“Người mua có yêu cầu gì đặc biệt không chị?”
“Theo như cách nói của ông ta, ngoại hình em khá hợp khẩu vị. Điều thứ hai là còn trinh” Chị Khánh dừng lại, nhận được cái gật đầu xác nhận cùng khuôn mặt đỏ bừng của Thiên An, rồi nói tiếp “Quan trọng nhất cần nhấn mạnh, ông ta quá thừa tiền, cần chỗ tiêu bớt, cũng như muốn thay đổi cách chơi”.
“Quá thừa tiền thì từ thiện cho em đi, cần gì đi mua tình nhân”, dĩ nhiên lời này Thiên An chỉ dám nhủ thầm trong lòng. Vật lộn mưu sinh vừa học vừa làm từ mười sáu tuổi, bản thân cô rõ nhất, ở đời không ai cho không ai cái gì.
Sáng nay Thiên An nhận được điện thoại hẹn gặp của Đỗ Kim Khánh, cô đến quán bar. Ban ngày không kinh doanh nên hai người vào một phòng riêng trong quán nói chuyện.
Chị Khánh không rào trước đón sau, nói rõ số tiền lớn như vậy, không cách nào xoay sở trong thời gian ba ngày. Nhưng có một ông chủ lớn, vừa là khách quen của quán vừa là đồng hợp tác trong một vụ làm ăn cùng chị, đã tình cờ nghe được chuyện này. Ông chủ lớn có nhu cầu mua cô trong một năm với giá mười tỉ.
Chỉ còn hai ngày, nếu cô không đóng kịp tiền viện phí một năm duy trì, thì phía bệnh viện sẽ rút truyền dinh dưỡng, họ đã đồng ý gia hạn mấy lần, thủ tục không thể kéo dài thêm.
Thiên An gật đầu, giọng nhẹ tênh, “Em đồng ý.
Chị Khánh nhìn cô hồi lâu, rồi đưa cô tờ giấy "Tối nay 8 giờ em đến địa chỉ này. Cứ hỏi lễ tân, sẽ có nhân viên hướng dẫn em”
Nhìn địa chỉ trên giấy, ngón tay cô di chuyển theo từng chữ, cuối cùng cất vào túi xách. Uống cạn ly rượu trên bàn, Thiên An ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô đã bình thản hơn rất nhiều “Em về trước. Tối em sẽ đến đúng giờ”.
Ngay khi tay cô đặt lên nắm cửa, chị Khánh nói “Người đấy không có sở thích biến thái”
Mất mấy giây cô mới hiểu chị Khánh đang trấn an cô. Thực ra Thiên An hiểu chứ, sáu năm bon chen nơi nhiều thành phần phức tạp như quán bar, những thứ bẩn thỉu hơn cô đều tận mắt chứng kiến. Chỉ một năm, cô nghĩ sẽ vượt qua được.
Mười tỉ, có mang cô rao bán, cũng không ai đủ khùng mua với giá cao như thế. Dĩ nhiên, chuyện kỳ lạ, người khùng bất thường, vẫn tồn tại trên đời.
Khi quay lại nhìn chị Khánh, nở rộ trên mặt Thiên An là nụ cười xinh đẹp “Cảm ơn chị!”
Theo yêu cầu, tài xế taxi đưa cô đến Hồ Tây. Lần trước về nghỉ đông, quá nhiều chuyện đau lòng xảy ra, cô chưa có thời gian đi thăm lại quê hương nơi chôn nhau cắt rốn. Từ giờ đến tám giờ tối, vẫn còn rất nhiều thời gian để cô lần cuối được lang thang tự do.
Tuy chị Khánh chỉ nói mua cô trong một năm, nhưng ai mà chắc chắn khoảng thời gian đấy cô có được ra ngoài hay không? Biết đâu lại bị giam cầm trong biệt thự cổ kính nào đó, ngày đêm chịu mọi giày vò thể xác.
Đứng trên vỉa hè nhìn đèn xanh, do đầu óc lang thang nơi nào, khiến cô quên mất việc phải qua đường. Chiếc ô tô đen đứng đợi đèn giao thông bên cạnh, hạ kính ghế lái xuống, một người đàn ông với ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Cảm giác bị nhai sống ngấu nghiến rồi nuốt vào bụng đột ngột bủa vây mọi giác quan, Thiên An bất giác lùi lại cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ. Đèn xanh, cửa kính kéo lên, ô tô chạy đi. Thiên An vẫn đứng yên nhìn theo đến khi nó khuất sau ngã rẽ.
Cô nghỉ chỉ là tình cờ trùng hợp, chứ cô không quen người đàn ông này.
Lang thang các khu ven hồ Tây cả buổi chiều, nhét vào bụng chiếc bánh mì đầy ứ thịt, cốc trà sữa nhiều trân châu, cốc café đen đắng nghét, một cái kẹo bông màu trắng muốt, cuối cùng Thiên An đi đến điểm hẹn được chỉ định - Vincom Center Trần Duy Hung
Không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhân viên phục vụ dẫn cô đến một căn hộ cao cấp trên cao.
Dùng thẻ mở cửa căn hộ chị Khánh đưa, Thiên An bước vào trong. Đây là căn chung cư ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp. Nội thất sang trọng, nhưng gam màu tối cũng như sự lạnh lẽo cô quạnh im ắng của căn hộ càng khẳng định ít có người sinh hoạt tại đây.
Một người đàn ông từ trong bếp đi ra, anh ta đặt cốc nước trên tay xuống bàn. Thiên An bắt đầu khẩn trương, chân tay bối rối, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đối diện với người lạ sẽ mua mình trong một năm, cô vẫn không biết nên dùng thái độ gì.
“Cô uống viên thuốc này” Người đàn ông chỉ viên thuốc màu trắng cạnh cốc nước.
Chờ lúc lâu không thấy người đàn ông đưa thêm chỉ thị, Thiên An bước đến cầm viên thuốc ngắm nghía. “Thuốc kích dục?”
"Ông chủ thích cô chủ động và nhiệt tình trong đêm đầu tiên” Người đàn ông không phủ nhận.