Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặt vali nơi huyền quan, Vũ Ngọc Thiên An nhẹ chân nhẹ tay đi vào như một chú mèo, phòng khách sáng đèn đúng như tin tức trợ lý của Quách Tuấn Anh nói. Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc áo lót vắt ngang sofa. Không khí xung quanh khựng lại, không chút nào chui vào mũi, Thiên An thấy không thở nổi. Tầm mắt đảo dọc theo phòng khách, rải rác một cách nghệ thuật là quần áo con ren màu đỏ, mọi thứ xếp hàng dẫn lối đến căn phòng khép cửa hờ.

"Ưm... ư... ah, đau mà.” Giọng nữ quen thuộc, Thiên An thấy rùng mình. “Ba lần rồi đó... ưm... chồng em hôm nay... khỏe quá à.” Tiếng rên rít lên thật cao, rồi một giọng đàn ông khán khàn gầm lên đầy sung sướng.

Mắt Thiên An long lên phủ hơi nước, lớp màn đó mỏng dần và trôi ngược lại vào trong khi cô cởi áo khoác, vắt chúng lên ghế sopha. Bước vào bếp, cầm con dao lớn nhất lên, cố vung vẩy thấy hơi nặng so với sức của mình. Cuối cùng cô chọn con dao đầu nhọn nhỏ nhất. Phòng bếp không bật đèn khiến lưỡi dao hơi sáng lên trong bóng tối.

Thiên An quay lại phòng ngủ, tựa vai vào tường, mắt ngắm nghía lưỡi dao, từng lời nói của người trong phòng rơi vào tai thật rõ ràng.

“Gần nửa đêm rồi, anh không gọi điện cho tình yêu bên kia đại dương à?”

“Tình yêu của anh vừa nằm rên rỉ sung sướng dưới thân anh, lấy đâu ra bên kia đại dương.” rồi một tràng tiếng nước hôn mút vang lên.

“Ừ, em mệt... đừng nữa nha... ai là tình yêu của anh, tình yêu của anh là cái người tối qua anh còn gọi bảo bối trong videocall kia kìa, em đâu dám nhận”

Rất nhiều lời ô uế khác chui vào tai, bộ não bị nhồi nhét tin tức kinh tởm: người yêu Quách Tuấn Anh trồng chiếc sừng trên đầu cô đã hơn năm năm. Nghe thật nực cười, nực cười đến rơi lệ, nhưng Thiên An không hề khóc.

Nhìn con dao trên tay, cô phân vân có nên lấy thêm con dao lớn hơn không, cuối cùng cô chỉ dùng chuối dao gõ lên cửa, rồi mở ra. Người đàn ông trên giường vẫn đang đà nhún, phải mất mấy giây mới phát hiện có thêm người trong phòng. “Thiên An..” .

Cô gật đầu nở nụ cười “Em vừa xuống sân bay, muốn tạo bất ngờ cho anh nên không gọi điện trước”. Cô đi đến trước giường, nghiêng đầu nhìn người nằm bên dưới.

“Chị họ, lâu không gặp”. Cô lịch sự chào Vũ Thiên Kim_chị họ còn chú thím, già hơn cô ba tuổi.

“Hừ” Vũ Thiên Kim từ tổn ngồi dậy khiến mái tóc đen trượt theo động tác tạo ra tư thế quyến rũ, chị ta vén tóc ra đằng trước che đi vòng một no đủ đầy sức sống, không hề có ý định mặc lại quần áo đàng hoàng. Ánh mắt sắc sảo quắc lên “Ra nước ngoài du học cũng gần bốn năm rồi, mày vẫn không học được lễ nghi cơ bản là gõ cửa trước khi vào nhỉ”

Không để ý đến thái độ gây sự của chị ta, Thiên An lặng lẽ nhìn người đàn ông cô từng yêu 

sâu đậm, giọng rất nhẹ và đều “Đây là tình yêu của anh với em?”

“Đồ ngu, anh ấy chưa từng yêu mày” Vũ Thiên Kim tiếp tục chen lời, bị Thiên An trừng mắt nhìn, chị ta nghĩ rằng lời khiêu khích của bản thân có tác dụng nên càng vênh váo.

Quách Tuấn Anh mò hộp thuốc lá đầu giường, nhận thấy không còn thuốc, bực bội vò nát ném xuống sàn rồi quay sang cười đểu “Thiên Kim muốn nhìn con em họ ngu ngốc phải khóc, phải đau khổ, tôi đơn giản muốn lấy lòng người đẹp thôi”.

“Cái loại mẹ bỏ theo trai, cha đi tù, phải ăn bám nhà tạo, báu bở lắm đấy mà đòi yêu thương.” Vũ Thiên Kim chỉ kịp thấy ánh sáng lóe lên, mảng tóc lớn bên tai bị cắt đứt rơi xuống drap giường, con dao nhọn hoắt đâm trúng thành giường phía sau, chị ta hét toáng lên, cơ thể sợ sệt co quắp lại.

CÂM MIỆNG!!!” Thiên An gằn từng chữ “Chị thử nói động đến bố mẹ tôi lần nữa xem, tôi hứa sẽ rạch miệng, cắt lưỡi chị ngay”, cô cười khẩy khi Vũ Thiên Kim nép sát gần hơn vào Quách Tuấn Anh. Cô mở túi xách đeo bên hông, lấy hộp nhung đỏ bên trong, giọng cô thật nhẹ, trầm bổng như đang thì thầm lời yêu “Quà sinh nhật em muốn tặng anh, nhưng..” cùng lúc món quà đặt trên giường là đồng thời con dao rút khỏi thành giường, chọc xuyên lớp lót lụa trắng, ngay chính giữa hai chiếc nhẫn. Cô từ bỏ suy nghĩ nữ giới cầu hôn nam giới, anh ta không xứng.

Quách Tuấn Anh quá kinh hãi trước chuỗi hành động mượt mà của Thiên An, nên không phản ứng kịp để tránh cái tát do cô gây ra. Tiếc là cái tát thứ hai bị bắt được, bàn tay đàn ông nắm chặt khiến cổ tay cô đau nhức “Cô dám đánh tôi???”

Phản xạ có điều kiện, Thiên An mượn lực kéo tay, co đầu gối húc mạnh vào hạ bộ của anh ta. Cô không chắc sau hôm nay chức năng đàn ông của Quách Tuấn Anh còn dùng được không.

Trong khi anh ta dùng tay giữ chặt đau đớn, Thiên An dùng con dao vẫn cầm trên tay rạch từ bắp tay kéo dài xuống cổ tay Quách Tuấn Anh. Sự đau đớn khiến anh ta buông lỏng, Thiên An nhanh nhẹn thò tay luồn xuống, nắm chặt, bóp mạnh.

Tiếng gào thét đau đớn đập vào bốn bức tường, văng vẳng nhức óc, Quách Tuấn Anh đau đến mức tưởng chừng có thể chết ngay được. Thiên An ngoan độc nói, “Anh muốn tôi cắt rồi bắt anh ăn sống, hay mua keo 502 đổ lên của anh để nó không còn cơ hội tiếp tay giúp tên sở khanh đểu cáng như anh gây án? Tôi cho phép anh tự do lựa chọn.”

Vũ Thiên Kim bổ nhào đến cứu người, nhưng bị con dao giơ ra cảnh cáo, chỉ có thể đứng gần la hét. “Thiên An, mày làm gì... con khốn!!!”

Hòa cùng tiếng hét của Vũ Thiên Kim là thân hình quằn quại vì đau đớn của Quách Tuấn Anh, anh ta nằm trên sàn không ngóc nổi đầu dậy.

Dùng hết sức bình sinh, Thiên An siết chặt bàn tay rồi thả ra. Món đồ chơi nhũn nhão đó không nát cũng phải rất lâu sau mới ra trận được. Phẩy tay ghê tởm, cô hất chiếc cằm xinh xắn lên, “Loại đàn ông rác nào cũng ngủ được này, cho chị đấy, khỏi cảm ơn”.

Thiên An bước nhanh ra khỏi căn phòng lãng đãng mại dâm uế, kéo theo vali ra khỏi căn hộ. Cánh cửa đóng rầm sau lưng, cô đứng dựa vào tường, bao nhiêu ngụy trang đang đeo vỡ òa khi chỉ còn lại một mình.

Cơ thể dần trượt xuống sàn hành lang lạnh lẽo, cô vùi đầu giữa hai cánh tay, mái tóc xoăn rũ xuống ảm đạm như tâm trạng chính chủ nhân chúng. Không rõ ngồi bao lâu, Thiên An thấy

không khí xung quanh hơi khác thường, cảm tưởng rất nhiều đôi mắt đang chiếu vào cô tò mò. Cô nhớ căn hộ của Quách Tuấn Anh không nằm ở trung tâm thành phố, nhưng cũng thuộc dạng đắt đỏ, người dân sinh hoạt ở đây tương đối tách biệt.

Ngẩng đầu khỏi cánh tay, Thiên An choáng váng trước tràng cảnh bị vây quanh bởi ba người đang ngồi xổm. Hai năm một nữ, người thì phì phèo điếu thuốc trên môi, người thì gãi cằm cười nham nhở với cô, cô gái duy nhất để tóc ngắn thì vuốt keo dựng đứng nhướn mày nhìn cô thích thú.

“Mấy người làm gì vậy?” Thiên An nhúc nhích bàn tay vẫn cầm con dao từ căn phòng dâm uế kia đi ra, cảnh giác hỏi.

Người đàn ông to lớn, đen nhẻm và bặm trợn nhất nhóm mở miệng, giọng hắn trầm trầm. nghiêm túc. “Chúng tôi đang làm nhiệm vụ bí mật quốc gia giao cho. Cô em nhìn thấy căn hộ kia không?” Hắn chỉ tay vào căn hộ cuối hành lang, ngoài cửa có hai người đàn ông có vẻ là đồng bọn, giả bộ nghịch điện thoại, mắt thường xuyên láo liên nhìn sang đây. “Trong đấy là trùm buôn bán ma túy xuyên quốc gia. Chúng tôi chuẩn bị vây bắt hắn, sẽ phải dùng đến súng đạn bom mìn. Cô em có thể chuyển địa điểm khóc không?”

".” Thiên An á khẩu nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông. Có vẻ chiếc sừng bị Quách Tuấn Anh cắm trên đầu đã chọc xuyên qua não, khiến nó gặp ảo giác. Đất nước quê hương cô, đã dùng đến bom mìn để truy bắt tội phạm?

“Này!” Cô gái tóc vuốt keo dựng đứng đẩy người cô suốt ruột. “Chuyện quan trọng, chúng tôi không có nhiều thời gian. Cô quay trở về trong nhà khoảng hai ba tiếng, hoặc đi đâu thì đi nhanh”

Thiên An vốn không phải người thường, gan cô rất lớn, thừa sức đón nhận mọi biến động của cuộc sống. Gật đầu đồng ý, cô hạ thấp giọng. “Mọi người là FBI ngầm? Là cảnh sát nằm vùng?”

“Chuẩn!” Cô gái đáp lời, mặt không đổi sắc.

“Tốt quá!” Thiên An rưng rưng nước mắt như nhìn thấy vị cứu tinh “Tôi muốn báo án với cảnh sát”.

Cả ba người đều bất ngờ trước chuyển biến sắc mặt của Thiên An, các tia nhìn đều đổ dồn lên cô, vui vẻ khuyến khích chờ nghe. Thiên An không xấu hổ, không dối trá thản nhiên nói “Tôi và chị gái từ Bắc Giang xuống Hà Nội chơi, bị kẻ xấu lừa đem bán trao tay cho một người đàn ông biến thái. Tôi thông minh hơn chị gái nên trốn ra theo đường cửa sổ buồng tắm” Thiên An giơ con dao nhỏ ra, ngậm ngùi nói, cổ rặn nước mắt nhưng đành bất lực. “Tôi rất muốn cứu chị gái, nhưng chỉ có cái này, sợ thất bại. Các anh là cảnh sát, làm ơn cứu chị gái tôi”.

Đôi mắt long lanh, vẻ mặt cầu khẩn, cơ thể đơn bạc trong chiếc áo len mỏng giữa trời mùa động, tạo hình con nai nhỏ của Thiên An khả thuyết phục. Cô gái tóc vuốt keo xiêu lòng, vồn vã hỏi “Chị gái cô bị nhốt ở đâu?”

Thiên An chỉ về cánh cửa sau lưng, ngón tay run rẩy bán đứng tâm trạng bất an sợ sệt. Người đàn ông bặm trợn có vẻ là lãnh đạo, gật đầu ra hiệu. “Đối tượng phải hai tiếng nữa mới xong. Mấy đứa có mười lăm phút giải quyết chuyện này”.

Mọi người đứng lên đến gần cánh cửa, Thiên An níu áo người đàn ông, lí nhí nói. “Chị gái tôi bị hắn dùng đủ loại cực hình lên cơ thể, nên sinh ra cảm giác quy lụy coi hắn là chủ nhân. Tôi sợ chị ấy không dám thừa nhận bản thân bị bắt cóc xâm phạm.”

“Được rồi. Cảm ơn cô đã báo án. Chúng tôi có nghiệp vụ xử lý các tình huống này. Cô tên gì? Chị gái cô tên gì?” Người đàn ông đúng như mong đợi của Thiên An, trong nóng ngoài lạnh, rất dễ mềm lòng trước phụ nữ, đặc biệt tính chất nghề nghiệp ăn vào trong máu, thấy kẻ xấu sẽ xắn tay áo xông pha mà không dùng đến não.

“Tôi tên Vũ Kim Chi, chị gái tên Vũ Thiên Kim”

Người đàn ông gõ cửa căn hộ, không ai trả lời, hắn liên tục nhấn chuông, đến khi Vũ Thiên Kim xuất hiện trong bộ áo lót lẳng lơ, lõa lồ toàn bộ cơ thể. Chị ta cáu bẳn mắng té tát người quấy rối. “Rảnh quá hả mà bấm chuông như đòi mạng thế hả?”

“Xin hỏi cô có phải Vũ Thiên Kim?”

“Phải. Các người là ai? Tìm tôi làm gì?” Vũ Thiên Kim thấy người lạ biết tên cô, hơi cảnh giác kéo cửa khép lại, quay đầu nhìn vào trong phòng. Hành vi lén lút của chị ta càng khiến lời bịa đặt của Thiên An được chứng thực, mấy vị tự xưng là cảnh sát ngầm, xông vào phòng trong tiếng là chói tai của Vũ Thiên Kim Kim.

Thiên An nghe lời dặn, đứng tránh ra sau, ngày càng đi giật lùi về phía thang máy. Khi tiếng la ó ồn ào vật lộn trong phòng lôi kéo sự chú ý của hai người canh giữ bên ngoài, cũng là lúc Thiên An đợi được thang máy, cô lẩn thật nhanh rồi ấn xuống tầng trệt.

Chỉ một buổi tối, Thiên An bị người yêu cắm sừng lên đầu, cô cũng chơi khăm lại anh ta, nhưng nỗi đau bị phản bội vẫn đọng lại trong lồng ngực. Bức bối, nóng rực đến mức Thiên An lấy ngay điện thoại gọi cho hai đứa bạn thân, Nguyễn Giao Giao và Vũ Khắc Tiến. Cô phân vân có nên dùng cơ thể chưa từng được bóc tem này khao tên đàn ông đầu tiên hợp nhãn cô đêm nay, để chúc mừng bản thân sớm nhìn rõ bộ mặt Quách Tuấn Anh?

Hẹn hò hơn năm năm, chưa từng chấm mút được gì từ cô, Quách Tuấn Anh bị cô bóp hỏng hàng cũng là xứng đáng. Thiên An với suy nghĩ tiêu cực, kéo vali đến điểm hẹn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang