Chương 2: Mớm rượu
Tiếng nhạc định tại nhức óc, ánh đèn vàng xanh chớp tắt đảo tròn, Thiên An đưa tay lên cao, lắc hông điệu nghệ. Cơ thể cô hòa mình trong tiếng nhạc, miệng huýt sáo điêu luyện. Thân hình bốc lửa, đường cong hoàn hảo, độ chịu chơi trong từng cú lắc, Thiên An gần như trở thành trung tấm sàn nhảy.
Một bàn tay xoa eo cô, cợt nhả trượt xuống hai đồi vun tròn, chiếc giày cao gót được Thiên An xoay tròn điệu nghệ, đầu gối thúc thẳng vào giữa chân đối phương. Chiều này là đối phương chỉ dạy Thiên An nên đỡ đòn rất dễ dàng, vì thấp hơn Thiên An cả cái đầu nên đành hét to lên mới truyền được lời nói vào tai cô.
“Nghịch đủ chưa? Em sắp phải đi rồi. Chị còn cố tình lên đây khiêu khích hành hạ em?”
Thiên An hừ mũi, đẩy đối phương ra, bỏ về chiếc bàn ngổn ngang rượu và vài món ăn vặt Nguyễn Giao Giao cười hăng hắc đưa cô ly rượu. “Đang nhảy vui, xuống làm gì vậy? Thích phát tiết hay trút giận, cứ lên đấy quằn quại đi mày”
“Ai cho chú mày ngồi?” Thiên An đá vào đầu gối thanh niên vẫn lẽo lẽo theo sau cô. “Nó vừa sờ mông tạo”
Vũ Khắc Tiến hiểu ý, quỳ gối trước mặt Thiên An, trưng ngay khuôn mặt khóc lóc ra. “Em mới sờ, chưa kịp bóp. Chị An đừng đánh em”
Uống cạn ly rượu, Thiên An cúi xuống nhéo khuôn mặt trắng nõn chưa phát dục của Vũ Khắc Tiến. Cùng bố cùng mẹ, nhưng Vũ Thiên Kim dậy thì thành công hơn cậu em út này.
Do sinh thiếu tháng, yếu đuổi hay khóc, kém lươn lẹo giả dối, thiếu thông minh lanh lợi, Vũ Khắc Tiến không nhận được sự coi trọng của bố mẹ như Vũ Thiên Kim.
Không được sự cho phép, Vũ Khắc Tiến chưa dám đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi dưới đất hiến kế. “Chị An, cần em gọi đàn em đánh chết thằng sở khanh kia không? Gã có quyền lừa gạt bà Kim, cũng không được phép lừa chị An của em”
Thiên An bật cười khanh khách, mắt đẹp liếc Nguyễn Giao Giao, “Chơi tiếp chứ?”
Quán bar, trên bàn rượu có ba người, Thiên An, Giao Giao, Vũ Khắc Tiến, cùng chơi Sự thật và thử thách. Thiên An vừa chọn thử thách, lên sàn nhảy hết một bài.
Hôm nay đúng là ngày sao chổi và đúng Thiên An, bị cắm sừng, đi uống rượu giải sầu, chơi trò chơi thua suốt từ đầu đến cuối. Cô từ chối câu hỏi “Lần đầu tiên làm ở đâu? Bao nhiêu phút? Mấy lần?, quyết định chọn thử thách.
“Mời một người đàn ông bất kỳ trong trong đây uống rượu bằng mối” Nguyễn Giao Giao đầy cốc rượu mới rót lên bàn. “Phải hết cả cốc nhé mày”
Biết trúng chiêu của bạn thân, Thiên An không nói gì, mắt đẹp đảo quanh tìm kiếm con mồi. Trong không gian mùi cơ thể trộn lẫn hơi rượu nồng, giữa ánh sáng mờ ảo dày đặc bóng người, một đôi mắt ưng sâu đen xoáy vào mặt cô. Thiên An sửng sốt, nghĩ bản thân vướng men rượu
nên nhìn nhầm. Cô lắc đầu lấy lại tỉnh táo, ngẩng lên vẫn lọt vào tầm nhìn của người đàn ông đang ngồi trong góc.
Huỳnh Thiên Bảo thú vị nhìn cô gái tóc xoăn dài đang tiến về phía mình. Hôm nay anh có hẹn uống rượu với lũ bạn thân, nhưng đến hơi sớm. Tự uống chờ đợi, tình cờ bắt gặp hình ảnh cuồng dại trên sàn của cô gái này.
Dưới ánh đèn không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dựa vào các đường cong hoàn hảo, cũng biết đây là một người đẹp.
Cô gái mặc đầm sát nách dài trên đầu gối, đôi chân đi giày gót rất cao, nghiêng đầu nhoẻn cười khiến mái tóc chảy theo động tác. “Anh đẹp trai, tôi có thể mời anh ly rượu không?”
Nheo mắt nguy hiểm, Huỳnh Thiên Bảo ngả lưng ra sau ghế, nhìn cô đầy hứng thú. Không nhẽ lại là gái do công ty đối tác muốn đi cửa sau? Nếu là gái thì cũng quá cao cấp rồi. “Tự nhiên”
Đôi chân trần đến gần trước mặt anh, đột ngột xoay ngang, ngồi luôn lên đùi Huỳnh Thiên Bảo. Cảm nhận sự mềm mại của hai đồi núi to tròn, anh híp mắt nhìn cô đặt một tay lên ngực mình. Ngón tay trắng trẻo vẽ vòng tròn ám muội, môi đỏ hé ra mời gọi, phả mùi rượu thơm nồng bao lấy cánh mũi anh. “Cảm ơn anh đẹp trai đã cho phép nha! Em và lũ bạn đang chơi Sự thật và thử thách, em bị phạt phải mời rượu người đàn ông đẹp trai nhất đêm nay”
"Ban?"
“Bàn bên trái thứ hai, sát quầy bar” Thiên An vẫn vẽ vòng tròn trên ngực anh, tay kia cầm cốc rượu lắc lắc. “Mình bắt đầu nhé anh đẹp trai”
“Cô giàn dựng cũng công phu nhỉ. Từ bao giờ gái nghành phải lươn lẹo dài dòng vậy?” Huỳnh Thiên Bảo đặt tay lên eo Thiên An, ác ý xoa nắn thật mạnh.
Tê dại và đau đớn cùng lúc truyền lên não, Thiên An cũng bắt đầu ngẩm rượu, bỏ qua lối sống nghiêm chỉnh cứng nhắc hàng ngày, chỉ duy nhất đêm nay cô muốn dùng rượu để quên đi một người. Nhờ men rượu, mọi lời xúc phạm chui vào tim đều được kiên cường bỏ qua, Thiên An cất nụ cười xinh đẹp, mắt cong cong nhìn người đàn ông bên dưới. “Gái nghành không ai ngồi vậy đâu” Cô di di vòng ba xuống, có một chân chuyển sang bên kia của người đàn ông, động tác càn rỡ khiến nơi bí ẩn thoảng lộ, lấp ló lớp ren đen.
Hai đùi ôm sát hồng anh, cơ thể Thiên An cong lên đầy gợi cảm, trong tư thế này hai người gần như dính thành một khối. Uống ngụm rượu, Thiên An ném mọi rào cản đi, dán vào môi anh, cảm giác lành lạnh truyền đến rất dễ chịu.
Huỳnh Thiên Bảo hơi hé miệng, để mặc cô gái lẳng lơ bên trên chuyển từng chút rượu vào miệng mình. Anh phối hợp nuốt xuống cuống họng, trong hương rượu xen lẫn mùi đàn bà chín rục. Từ người cô tỏa ra sự thanh mát của da thịt, không nồng nước hoa, không nặng mùi cơ thể.
Tay Huỳnh Thiên Bảo trượt dần xuống dưới nhưng bị bàn tay không cầm cốc của cô kéo lên trên, tiện thể còn nhéo thật đau để cảnh cáo. Cốc rượu cạn đáy là một cô sũng nước ướt át. Liếm khóe miệng, nuốt giọt rượu đi hoang, má lúm đồng tiền duyên dáng nhoẻn cười. “Cảm ơn anh đẹp trai..” Miệng nói, chân cử động, cô đứng lên định quay về chỗ bạn thân.
Câu nói tắt ngấm bởi cơ thể bị nhấc bổng, ấn xuống ghế dài, cơ thể đàn ông đè lên trên. “Chưa xong đã muốn chạy?” Đùi anh đẩy vào giữa chân cô, khiến tư thế hai người vô cùng mập mờ
“Mày đúng là thiếu hơi giai, trước mặt mọi người mà có thể dạng háng để người khác chơi. Tưởng mày cao giá lắm cơ mà Thiên An?” Giọng phụ nữ mỉa mai cắt ngang sự giằng co của hai người.
Thiên An quay sang bên cạnh, nhận ra Vũ Thiên Kim đang khoác tay Quách Tuấn Anh nhìn cô xem thường. Cô biết rượu đã ngấm toàn thân cô, mọi hành vi lúc này chỉ là bản năng tự dựng lên để bảo vệ bản thân. Cô tùy ý khiến chúng thao túng động tác của mình. Nâng cằm người đàn ông vẫn đè trên người, cô chu môi làm nũng. “Cục cưng, đuổi mấy con giòi kia đi, rồi mình tiếp tục nhé”
Không để Huỳnh Thiên Bảo nói, một cú đấm trúng thái dương anh, theo quán tính cơ thể để lập lên người cô, môi đập thẳng vào răng. Đôi môi xinh đẹp của Thiên An nứt ra cái khe, máu đỏ rỉ ướt đẫm.
“Chị An! Chị không sao chứ? Lão già, tránh khỏi người chị An ngay. Cút xuống. Ai cho lão chạm bàn tay bẩn thỉu vào chị An” Lực kéo yếu ớt không đủ nhấc Huỳnh Thiên Bảo ra, từ giọng lo lắng non nớt, Thiên An đau đầu nhận ra thủ phạm là ai.
“Tiến! Mày làm gì ở đây?” Vũ Thiên Kim lớn tiếng chất vấn
Huỳnh Thiên Bảo chưa bao giờ là kẻ chịu thiệt, anh bật dậy tung cú đá trúng bụng Vũ Khắc Tiến, liên tiếp mấy cú đấm vào bụng, đến khi cậu nhóc nằm gục xuống bàn mới dừng tay.
Bước đến chắn trước Vũ Khắc Tiến, Thiên An cau mày không vui. “Anh đẹp trai, em trai tôi đánh anh một cú, nãy giờ anh cũng đánh nhiều rồi, dừng ở đây thôi” Mắt cô đảo quanh nhóm người hiếu kỳ đã bu lại xung quanh, mấy cậu phục vụ đang bấm nhau đi gọi quản lý.
Huỳnh Thiên Bảo nói bớt khuy áo, không xác định nhìn cô. “Cô không phải gái ngành?”
“BốpThiên An tặng luôn cái tát cùng đôi mắt rực lửa giận. Cô đang phân vân có nên cầm cốc rượu vừa nãy đập vào mặt thối khó ưa của người đàn ông này không.
Quản lý quán bar chạy đến, mời mọi người vào trong nói chuyện, thái độ khúm núm trước Huỳnh Thiên Bảo. Nhân viên phục vụ ra mời khách quay về bàn, lên sàn nhảy, tiếp tục cuộc vui. Dị thay đổi bản nhạc sôi động bốc lửa hơn.
“Không cần!” Huỳnh Thiên Bảo lạnh nhạt nói. Trước khi rời khỏi, liếc mắt qua mặt Thiên An, thấy cô không bận tâm đến mình, liền đi về cửa quán bar.
Quản lý quán bar ngỏ ý với Thiên An, buổi vui chơi hôm nay của mọi người được miễn phí, không cần khách sáo. Cô không quá bận tâm thái độ lấy lòng của ông ta, tin chắc đây là lần cuối mình đến quán bar này, cô còn nửa năm du học nơi xứ người mới được tốt nghiệp về nước.
“Đúng là rẻ rách! Đi đâu cũng gây chuyện” Vũ Thiên Kim là chị ruột, nhưng không chút bận. tâm em trai đang đứng lên ôm mặt rên rỉ đau đớn. Chị ta quắc mắt nhìn Thiên An, không tiếc lời sỉ nhục, chọc vào nỗi đau bị phản bội của cô. “Mày vẫn còn chưa chết tâm với Tuấn Anh đúng không? Bám đít tới tận đây. Tao nói cho mày biết, vài hôm nữa bọn tao ăn hỏi rồi, Đĩa mà đòi đeo chân hạc là đang nói mày đấy”
“Coi chừng chân hạc biến thành chân ba chân tư. Đến lúc cái sừng của chị chia ba nhánh bốn đường, xem chị còn tự hào nữa không? Thiên An không hề biết, lời nói ngoa ngoắt của cô lại ứng nghiệm trong tương lai. Lúc này cô chỉ dùng tất cả gai góc của bản thân để chống đỡ mọi lời tấn công ác ý.
“Mày..” Vũ Thiên Kim giậm chân tức tối, chị rất tự tin về bản thân, nhưng chuyện này đụng đến lòng tự trọng, Quách Tuấn Anh đứng bên cạnh lại không bênh vực, cứ xoáy mắt vào cơ thể Thiên An. Từ bé đến lớn, nhan sắc hay dáng người của Thiên An đều hơn chị ta một bậc, bây giờ chồng sắp cưới còn thèm khát nhìn đau đáu cơ thể cô, chị ta không nổi điên mới lạ.
Đảo mắt nhìn cánh tay bằng bó, lướt qua đũng quần Quách Tuấn Anh, Thiên An hừ mũi bất mãn. Sao con giòi này vẫn còn sức bay nhảy? Mấy tên cảnh sát kia ăn cơm của dân mà làm việc quá kém cỏi.
Mặc kệ hai kẻ điên đang tự cắn xé nhau, Thiên An bỏ về bàn, Vũ Thành Đạt lẽo đẽo theo sau. Nguyễn Giao Giao mất tích đã lại xuất hiện, quần áo cô nàng khá bừa bộn, môi sưng mọng, ánh mắt mơ màng cười sung sướng. "Anh chàng bartender ngon quá mày ạ. Tạo lấy được số điện thoại rồi. Mày thực hiện xong thử thách chưa? Nãy tạo bận, quên không để ý”.
Mặc kệ bạn thân đang động hơn, Thiên An quan tâm hỏi em họ. “Đau không? Ai bảo chú mày xông vào kiếm chuyện?”
“Lão già đó hôn chị!” Vũ Khắc Tiến gào lên.
Khuôn mặt điển trai, đường nét rõ ràng, hiện ra trong đầu, Thiên An đoán người đàn ông chỉ hơn ba mươi tuổi, chưa thể làm lão già được. Cô bỏ qua đề tài thiếu muối này, bèo nước gặp nhau qua một trò chơi, không cần bận lòng. “Mấy giờ bay?”
Vũ Khắc Tiến lí nhí trả lời. Còn mấy tiếng đồng hồ nữa là nó phải ra nước ngoài theo diện du học tự túc. Đây cũng là lý do nó có mặt ở đây, gặp chị An lần cuối trước khi đi. Nghe như chia tay trước khi chết, nhưng cả ba người ở đây đều biết nó có tình cảm cấm kỵ với chị An_con gái anh. bố nó. Nó tính cách ngoan hiền, biết nghe lời, nên không bị hắt hủi, chỉ thường xuyên nghe Giao Giao giảng đạo lý, thường xuyên bị đấm đá bởi chị An vì chưa dứt được tình cảm.
Rượu ngầm toàn thân, chiếm cứ vùng não, Thiên An bây giờ không còn tâm sức an ủi hay động viện Vũ Khắc Tiến. Tình cờ gặp Quách Tuấn Anh ở đây, thái độ xa cách, nhưng ánh mắt
dâm đãng của anh ta, đã thành nhát dao cuối cùng kết thúc tình yêu hơn năm năm của hai người.
Cô không bộc lộ, không có nghĩa tim cô không biết đau. Tồn tại nơi trái tim chỉ là sự trống rỗng lạc lõng.