............................................................
Ban đêm tại Đại Đô vừa yên tĩnh, vừa lạnh giá. Đèn lồng được treo tại cổng nhà đằng xa đung đưa trong gió, song cũng chỉ chiếu sáng được một khu vực nhỏ.
Vương Điền thấy hơi lạnh, tay trượt dọc áo bào Lương Diệp xuống, luồn vào vạt áo trước ngực ấm áp của hắn. Cánh tay ấy lạnh lẽo tới nỗi khiến Lương Diệp khẽ nhíu mày.
"Ngươi say rồi." Gương mặt Lương Diệp lẩn khuất trong bóng đêm, khó thấy rõ biểu cảm của hắn.
Vương Điền cười khẽ, càng thêm táo tợn, luồn luôn tay còn lại vào ủ ấm. Anh uể oải tì trán lên vai hắn: "Vậy ngươi tạm nghe mấy lời say xỉn đi nhé. Hôm nay ta vui, không muốn cãi nhau với ngươi."
Lương Diệp nhấc tay lên, áp lòng bàn tay ấm áp vào gáy anh, nhẹ nhàng vuốt ve vài lượt: "Đến bao giờ ngươi mới ngoan được chút đây?"
Vương Điền sờ soạng chiếc eo thon săn chắc của hắn, bật cười: "Đến bao giờ ngươi mới ngoan được chút đây?"
Có lẽ không ai trả lời được vấn đề của đối phương, hoặc do gió đêm lạnh quá nên sau một thoáng yên lặng, hai người không hẹn mà cùng nói: "Về thôi."
Vương Điền chầm chậm ngẩng đầu, đụng độ ánh nhìn khó đoán của Lương Diệp.
"Ngươi biết ta đến cái nơi tồi tàn này kiểu gì không?" Vương Điền cầm đèn lồng tiến lên.
"Hồi trước ngươi say rượu từng kể với trẫm rồi." Lương Diệp lấy đi chiếc đèn lồng anh đang cầm, nắm chặt tay anh, ủ ấm trong tay áo rộng của mình: "Ngươi mời khách, đang lấy rượu từ xe ngựa thì xây xẩm mặt mày, mở mắt ra đã thấy mình đến ngoài cửa điện Nghị Sự."
Vương Điền nở nụ cười: "Ngươi tin chứ?"
"Trẫm không tin vào thuyết quỷ thần." Lương Diệp hờ hững nói: "Chuyện lạ lùng quái gở trên đời nhiều vô kể, chẳng thiếu gì chuyện của ngươi."
"Ngươi không tin vào quỷ thần, sao còn bái đạo sĩ làm sư phụ?" Vương Điền ngạc nhiên hỏi.
"Ta chỉ học võ từ sư phụ, chưa tu hành." Lương Diệp đáp với vẻ mặt đạm nhiên.
Vương Điền cười khẽ, hỏi tiếp: "Ngươi quen sư phụ ngươi kiểu gì?"
Anh cực hiếm khi tâm sự về chuyện quá khứ với Lương Diệp. Thứ nhất vì anh biết chắc hẳn cuộc sống hồi nhỏ của Lương Diệp rất gian khó, đối với người không có năng lực tự chữa lành vết thương thì điều ấy khác chi tự bóc vết sẹo ra. Thứ hai vì xưa giờ Lương Diệp chưa từng đề cập đến chuyện quá khứ, tâm lý đề phòng rất mạnh, bắt ép người ta nói cũng chẳng thú vị.
Lúc này, mượn ít men say, tiện đà hỏi luôn.
Anh không chắc Lương Diệp sẽ trả lời, khả năng cao chỉ đáp một câu "Bớt dò hỏi chuyện của trẫm", giống một chú rùa nhỏ bọc quanh mình chiếc mai bé xinh, một khi bị hỏi là sẽ cắn người ta.
"Có một lần trẫm bị bệnh, Thôi Ngữ Nhàn mời đạo sĩ vào cung lập đàn làm phép, mời đúng sư phụ." Lương Diệp bình thản kể: "Sau khi trẫm khỏi bệnh, ông ấy muốn nhận trẫm làm đồ đệ nhưng Thôi Ngữ Nhàn không đồng ý, đuổi ông ấy ra khỏi cung. Buổi tối tỉnh dậy, trẫm phát hiện mình đang ở một đạo quán, ông ấy nói không bái sư sẽ cắt đầu trẫm, trẫm mới dập đầu dâng trà bái sư phụ."
Vương Điền lặng thinh vài giây, hỏi: "Sư phụ ngươi cá tính thật, năm ấy ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Tám tuổi." Lương Diệp hờ hững đáp.
Vương Điền cúi đầu khua múa tay chân miêu tả sơ qua trong không khí, lè nhè nói: "Tám tuổi chắc chỉ cao chừng này thôi nhỉ? Một em bé nhỏ nhắn gầy gò, mặc long bào cũng bị rộng..."
Anh nhấc tay vỗ về mái đầu đứa bé mình tưởng tượng ra, nói với Lương Diệp: "Ta biết ngươi muốn nắm chặt mọi thứ trong tay, vậy mới không bị bất kỳ ai khác cướp đi. Thế nhưng... với thứ đồ chơi như con người này ấy à, đôi khi ngươi càng nắm chặt thì sẽ càng dễ vuột mất."
Không rõ có phải Lương Diệp vừa cười một tiếng hay chăng. Vương Điền nghe giọng nói của mình như cách một lớp bông, về sau mơ màng đến độ chẳng biết bản thân mình đã nói hay suy nghĩ thêm gì nữa. Khi mở mắt lần nữa, anh đã dựa lên lưng Lương Diệp.
"Nếu trẫm bỏ sâu độc cho ngươi thì ngươi không được đi nhé." Giọng Lương Diệp nghe thật xa xăm.
Vương Điền tưởng chừng mình đang nằm mơ, khép đôi mắt trĩu nặng lại.
——
Hôm sau.
Hoàng đế chưa tới. Mọi người trong điện Nghị Sự châu đầu ghé tai trò chuyện.
Vương Điền không giao lưu với quan viên nào trong triều đình, người duy nhất anh giao lưu được chỉ có Kỳ Minh. Tuy nhiên chức quan của Kỳ Minh thấp hơn anh rất nhiều, hai người cách nhau quá nửa cung điện. Vì vậy, anh khép hờ mắt, lặng lẽ ngủ bù.
Tiếc rằng mãi vẫn chưa gạt đi được cảm giác ghê rợn của cơn say rượu, xung quanh tai toàn tiếng nói chuyện rì rầm, ngủ bù cũng không yên.
"... Tuổi còn trẻ vậy đã làm Thượng thư Bộ Hộ..."
"Y và Hoàng thượng..."
"... Hậu cung vắng vẻ... phải khuyên can..."
"... nịnh thần..."
Vương Điền ngó lơ toàn bộ, chẳng nâng cả mi mắt.
Khoảnh khắc Lương Diệp bước ra, người trong đại điện đồng loạt quỳ xuống như thường lệ, hô to "Vạn tuế". Vương Điền quỳ xuống theo đám đông, cúi đầu uể oái ngáp một cái.
Đường nhìn của Lương Diệp không khỏi quẩn quanh nơi anh. Có lẽ do hắn mãi chưa nói "Bình thân" nên Vương Điền ngẩng mặt, chạm trúng ánh mắt thẳng băng của hắn.
Vương Điền nhìn hắn đầy khó hiểu, lại cúi đầu.
"Hãy bình thân." Giọng nói lười biếng của Lương Diệp vang lên trong đại điện.
Sau khi mọi người đứng dậy, có quan viên nhanh chóng bước ra khỏi hàng bắt đầu tâu chuyện. Mới đầu toàn là một số chuyện vụn vặt. Song, chẳng mấy đã có người bước khỏi hàng, thưa: "Bẩm Bệ hạ, Thôi Thị tạo phản, đã chịu tội chết. Hiện nay, bốn mươi nghìn Hắc Giáp Vệ chưa được kết án, nhà lao sớm đã chật kín chỗ, quá tải rồi..."
"Chúng ái khanh thấy nên xử lý những người này ra sao?" Lương Diệp lật tay quăng trả vấn đề cho họ.
Kế tiếp chính là trận cãi cọ và tranh luận liên miên. Có người đồng ý giết, có người đồng ý lưu đày, có cả người cho rằng nên thả những người này để thể hiện sự thánh minh của Bệ hạ... Đám đông ồn ào đủ loại ý kiến, ai cũng cố gắng bảo vệ quan điểm của mình.
Mặc dù Lương Diệp đã đánh tiếng trước cho anh nhưng Vương Điền biết chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đến vậy. Quả nhiên, Lương Diệp lạnh lùng nói: "Trước khi đám nghịch tặc này tạo phản, sao chư vị ái khanh không nghĩ cho chúng thế đi?"
Hắn vừa dứt lời, mọi người lại sợ đến quỳ xuống dập đầu, vội vàng thưa "Thần không dám".
Dẫu cuộc đua lợi ích diễn ra thế nào thì cũng tuyệt đối không được để tội "Mưu nghịch" rơi trúng đầu mình. Tuy nhiên, Lương Diệp nói ra câu này chưa đến mức tuyệt tình, trái lại còn thoáng tiết lộ ít thông tin, những người khôn khéo đã kịp định hình.
Quả nhiên, một lúc sau đã có người xuôi dòng đề xuất: "Nay Bệ hạ đang độ tráng niên, hậu cung lại vắng bóng người. Thần mong Bệ hạ hãy tuyển tú trên diện rộng, nạp phi tần vào, sinh con nối dõi."
Người này vừa nói xong, tất cả bắt đầu rối rít hùa theo, thậm chí còn đánh bạo đề cử con gái nhà mình.
Lương Diệp cười tủm tỉm: "Sao trẫm nhớ hồi trước trẫm muốn nạp con gái nhà khanh mà khanh liều chết không đồng ý, khóc la đòi đâm đầu vào cột nhỉ? Ái khanh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi à?"
Người kia ngại ngùng đáp: "Hồi trước con gái thần gầy yếu, hiện giờ đã khỏe lên nhiều rồi..."
Dạo trước Lương Diệp điên khùng gàn dở, lại không có thực quyền, chẳng qua là một con rối chẳng biết sẽ sống được đến bao giờ mà thôi, đã thế còn bị Thôi Ngữ Nhàn chèn ép sát sao. Thôi Ngữ Nhàn không cho hắn nạp phi nên dù các đại thần có lòng muốn đưa con gái vào cung cũng chẳng dám làm thật. Có điều, bây giờ đã khác xưa, một Hoàng đế nắm thực quyền dẫu điên khùng gàn dở, tính tình thất thường, thô lỗ bạo lực đến mấy thì vẫn cứ là Hoàng đế. Con gái mình mà vào cung và sinh được con nối dõi là ắt sẽ trở thành hoàng thân quốc thích rồi.
Lương Diệp không tỏ ý mâu thuẫn là bao, các thần tử trong triều lập tức nhận được sự khích lệ lớn lao, nhiệt tình đến độ sắp hất văng cả nóc điện Nghị Sự.
Vương Điền đang ngủ gà ngủ gật một cách trắng trợn thì bất chợt bị điểm danh.
"Khanh thấy sao, Vương Điền?" Lương Diệp cười hỏi anh.
Vương Điền bước khỏi hàng, rủ hàng mi nói: "Thần cũng cho là vậy. Bệ hạ nên tuyển tú nạp phi, mở rộng hậu cung."
"Ồ." Lương Diệp vỗ tay vịn long ỷ, đứng dậy nhìn xuống triều thần khắp đại điện, cười lạnh lùng cất lời: "Nếu Vương ái khanh cũng nói vậy mà trẫm còn từ chối nữa thì không thỏa đáng rồi. Cho người chọn ngày lành, tuyển tú đi."
Vương Điền thình lình ngẩng mặt lên.
Lương Diệp nở nụ cười tươi khiêu khích với anh.