"Từ từ thôi." Đàm Diệc Sương sai cung nữ đi xuống lấy sữa bò: "Sao dạo này thích uống sữa bò thế?"
"Vương Điền nói uống vào sẽ cao lên." Sung Hằng xưa giờ quen ăn uống kiểu ngấu nghiến, Lương Diệp mắng bao nhiêu lần mà cậu vẫn chưa thay đổi. Đàm Diệc Sương cũng không thể sửa cho cậu, cuối cùng đành chiều theo ý cậu.
Đàm Diệc Sương nghe vậy thì bật cười: "Bây giờ con cũng được coi là cao giữa dàn nam tử rồi."
"Chưa cao bằng chủ tử và Vương Điền." Sung Hằng không hài lòng lắm.
Cậu thấp hơn Lương Diệp và Vương Điền nửa cái đầu, vóc dáng cũng gầy hơn nên cứ cảm giác ở mình thiếu đi sự oai phong. Cậu nhận lấy sữa bò cung nữ đưa, uống vài hớp cạn sạch mới xem như no nê. Thấy Đàm Diệc Sương cười nhìn mình, cậu mới sực định hình, lập tức đỏ mặt: "Ta... ta chỉ đói bụng, đúng lúc đi ngang qua..."
Sung Hằng ăn hết bữa rồi mới nhận ra Đàm Diệc Sương giữ cậu lại ăn cơm, kích động đến hơi luống cuống. Tuy nhiên thuở nhỏ cậu đã dành phần lớn thời gian ăn uống tại cung An Khang nên cũng không thấy ngượng nghịu gì.
"Lâu rồi ta chưa về ăn cơm." Sung Hằng khụt khịt mũi, đôi mắt hơi ửng đỏ, trong giọng điệu chứa đựng sự tủi thân khó diễn tả thành lời.
Đàm Diệc Sương bị lời của cậu làm cho cõi lòng hụt hẫng, cầm khăn lau miệng cho cậu: "Con muốn về lúc nào thì cứ về, ta có bao giờ ngăn cản con?"
"Chủ..." Lời vừa đến bên miệng, Sung Hằng bỗng im bặt, cúi đầu lặng thinh.
Đàm Diệc Sương nhìn thoáng qua cậu, thở dài: "Lưu Ly, lấy bộ đồ mùa đông đã hoàn thiện kia tới đây."
Cung nữ thưa vâng, đi lấy một chiếc áo bào bằng bông mới tinh màu đỏ thẫm tới. Đàm Diệc Sương cầm ướm thử vào người Sung Hằng: "Kích cỡ chắc vừa rồi, ta vốn định làm cho con một bộ màu tím nhạt, trẻ con nên mặc màu hoạt bát, lại nghĩ đang Tết thì mặc đồ tươi vui chút, vì vậy đổi sang màu đỏ. Tiếc rằng Bệ hạ hủy buổi tiệc gia đình, ta không có cơ hội đưa cho con. Bộ đồ làm cho Bệ hạ cũng đang ở trong ngăn tủ, chưa đưa được."
Sung Hằng cong môi cười, gãi đầu nói: "Hôm ba mươi Tết ta vốn định tới thăm nương nương... nhưng Thái phó Văn bất ngờ qua đời, chủ tử buồn, ta phải ở bên ngài ấy."
"Ta biết." Đàm Diệc Sương vỗ cánh tay cậu: "Qua điện phụ thay cho ta ngắm thử xem."
Sung Hằng cầm áo hí hửng đi sang điện phụ. Cung nữ bên cạnh cầm khăn che miệng cười, bị Đàm Diệc Sương liếc qua, lập tức im bặt.
**
Vương Điền phê duyệt tấu chương xong lại họp thêm một lúc lâu. Anh đang mệt mỏi thì thấy Sung Hằng một cây đỏ rực nhảy từ đâu ra không biết.
Vương Điền hơi ngạc nhiên: "Bộ đồ này trông tươi vui thật."
"Nương nương làm cho ta đó." Vẻ mặt của Sung Hằng lúc khoe khoang gần hệt với Lương Diệp.
Vương Điền cười khẽ: "Đẹp đấy, cứ mặc đi."
Sung Hằng nói: "Ta đã cho người theo dõi Kỳ Minh sát sao, chỉ thay ca thôi."
"Về sau đích thân theo dõi đi." Vương Điền chụm tay áo, cúi đầu xem bản đồ trên bàn: "Ta không yên tâm giao cho người khác."
"Được!" Sung Hằng đã quen với công việc kiểu này, Vương Điền lại nói tin cậu khiến tâm trạng cậu rất đỗi vui vẻ, ôm kiếm nhảy chân sáo ra ngoài.
Vương Điền ngẩng đầu lên, nét mặt hơi trĩu nặng.
Dưới tấm bản đồ là bức thư vừa bị chặn hồi sáng nay... đây là thư bí mật Kỳ Minh gửi vào cung. Tạm thời điều Sung Hằng đi cũng để đối phương có thời gian trốn tránh.
"Có manh mối vụ lương thảo rồi." Thôi Kỳ đẩy xe lăn tiến ra từ sau bình phong: "Thị lang Bộ Binh - Đàm Dũng."
Đàm Dũng là em trai cùng cha cùng mẹ với Đàm Diệc Sương.
"Bẩm Vương gia." Dục Anh mở cửa đi vào, trình một bức thư lên: "Nhà họ Đàm công bố đã tìm thấy tiểu thư Đàm Cửu."
Nghe thật hoang đường. Trước đây, vì để phong Vương Điền làm Hoàng hậu, Lương Diệp mới tốn hết công sức bắt tay với Đàm Diệc Sương bịa ra nhân vật "Tiểu thư Đàm Cửu" này, truyền bá trên phố đến vô cùng kỳ diệu, được đông đảo người dân ủng hộ. Tuy nhiên sau đó Vương Điền đã bỏ đi, thành thử chuyện này cứ thế bị gạt qua, vậy mà hôm nay lại bị nhà họ Đàm lợi dụng khơi lên.
Đây gọi là gì nhỉ... Vác đá nện vào chân mình.
Cuối cùng, chính chủ "tiểu thư Đàm Cửu" vẫn là người phải giải quyết hậu quả rối beng từ hành động quậy đục nước bất chấp của Lương Diệp.
Vương Điền khẽ nhếch môi: "Theo Thập lục huynh, tại sao bọn họ lại thiếu kiên nhẫn như vậy nhỉ?"
Thôi Kỳ lười quan tâm cách xưng hô gây bứt rứt này của anh, chỉ bình tĩnh phân tích: "Ngươi liên tục nói rằng muốn tiêu diệt thế gia, mấy tên mù quáng ngươi sắp xếp bên bộ Lại cũng xông lên liều lĩnh điều tra tệ nạn tham ô gây rối kỷ cương, tin lương thảo gặp vấn đề sau khi được vận chuyển đến tiền tuyến chẳng mấy sẽ bị lan truyền... E rằng dự định ban đầu của họ cũng là hành động ngay bây giờ."
"Nhốt các vị đại nhân trong cung lâu thêm nữa thì không ổn." Vương Điền ngưng cười: "Tuy không thích ngồi vào vị trí Hoàng hậu... nhưng ta cũng ghét ai dám tơ tưởng đến nó."
"Thắp cho họ thêm chút lửa nữa đi."
Hành động tạo phản của họ Đàm vừa bất ngờ, vừa như không bất ngờ đến thế.
Nước Lương đang trên đà lung lay, chiến loạn nổi lên khắp thiên hạ, bản chất tranh quyền đoạt lợi xưa nay luôn là "người gan lớn chết vì no, người gan nhỏ chết vì đói", miệng nói chuẩn bị rườm rà kín đáo cỡ nào thì thực tế vẫn là so xem ai may mắn hơn thôi.
Khi lửa binh loạn bốc lên bốn phía, Vương Điền đang đứng tại bậc thềm trong điện Nghị Sự. Lương Hoàn nép sát cạnh anh, sợ hãi nghe tiếng chém giết bên ngoài, đôi mắt khóa chặt tại vùng trời rực lửa.
"A Hoàn đừng sợ." Tư thế đứng của Vương Điền rất thư thái. Anh rủ hàng mi nhìn xuống những quan viên mặt mũi tái mét dưới kia: "Các vị đại nhân chớ hoảng sợ, lúc nào cũng có những người không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá. Bổn vương sẽ cho họ thấy rốt cuộc thiên hạ này mang họ gì."
Tiếng chém giết giữa chục nghìn cấm quân nấp nơi bóng tối với binh lính vang lên rung chuyển đất trời.
Mặt mũi Biện Vân Tâm sau tấm rèm đã vàng như nghệ, bàn tay dưới lớp áo siết chặt cứng. Bên kia, Đàm Diệc Sương chỉ nhắm mắt lại, thái độ lạnh nhạt tựa không hề liên quan đến trò cười này.
Máu chảy ướt sũng đường đi lối lại trong cung, màu sắc lóng lánh đẹp hơn cả màu tường.
Xác thây đầy đất, máu chảy thành sông.
Ánh lửa ngút ngàn khắp Đại Đô, tựa hồ giết chóc là có thể quét sạch được những thứ mục nát cuối cùng của vương triều này.
Mọi sóng gió mưu mô đều có vẻ yếu ớt điêu tàn trước sự chèn ép tuyệt đối về mặt quân sự.
Bầu trời hửng sáng, Vương Điền cúi đầu nhìn lòng bàn tay sạch sẽ của mình, cười mỉa mai một tiếng. Anh chụm tay áo, ngậm cười nhìn về phía đủ loại quan viên trong đại điện: "Thời gian này các vị đại nhân đã vất vả rồi. Ai về nhà nấy nghỉ ngơi đi thôi, mai nghỉ tắm gội một ngày."
"Vương Điền! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!" Có người phẫn nộ mắng thành tiếng.
Ngay sau đó đã bị mũi tên nhọn hoắt đâm xuyên tim mà chết.
Vương Điền cười thở dài: "Các vị còn gì dị nghị?"
Điện Nghị Sự rơi vào lặng thinh.
Tin tức nhà họ Đàm dấy binh thất bại nhanh chóng lan khắp Đại Đô. Về phần khởi đầu và kết thúc ra sao, bá tánh không biết được. Bọn họ chỉ biết rằng ánh lửa đã rực sáng trong hoàng cung cả đêm, ở bãi tha ma có thêm vài tầng xác chết. Vương gia được Bệ hạ phong tước đang một tay che trời trong triều đình, độ tàn bạo vượt xa Lương Diệp.
Đầu tiên là nhà họ Thôi và nhà họ Giản. Hiện giờ nhà họ Đàm đang như mặt trời ban trưa cũng rơi rụng. Các thế gia khác thấy tình hình không ổn thì kịp thời tách ra, Vương Điền cũng không quyết liệt đến cùng nên đôi bên mới miễn cưỡng giữ được chút thể diện cuối cùng.
Tuy nhiên, qua vụ việc này, cốt lõi thế gia đã bị tổn thương nặng nề. Bọn họ không dám hành động bộp chộp nữa. Triều đình lại được thanh lọc thêm một đợt. Vương Điền dứt khoát phân công hai người nổi tiếng đanh thép là Thôi Vận và Bách Lý Thừa An rầm rộ tiến hành cải cách chế độ quan chức.
Cả nhà họ Thôi lẫn nhà họ Giản đứng trước nhà họ Đàm đều có vẻ nghèo nàn hơn chút. Lượng vàng bạc châu báu tịch thu khi xét nhà đủ lấp gần nửa quốc khố. Ruộng nương đất đai quét về từ thế gia đại tộc khiến người ta líu lưỡi. Lương thực đám người này âm thầm tích trữ phải đủ cung cấp cho đội quân ba trăm nghìn người...
Vương Điền vừa hãi hùng, vừa phẫn nộ, xen lẫn trong đó là sự bất đắc dĩ và buồn thương sâu sắc. Anh chỉ cho người tăng cường vận chuyển lương thảo và vũ khí tới tiền tuyến, đồng thời phân phát lương thực cho các quận huyện phía Bắc gặp tai ương, tranh thủ cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Dù Vương Điền đã cho chúng thần về nhà nhưng có vài vị trọng thần trong Nội Các lại không rảnh đề về. Nhận được nguồn lương thảo cùng vũ khí dư dả, bọn họ phải thay đổi tuyến phòng ngự lần nữa, còn phải chỉnh sửa kế hoạch và nhân cơ hội này thay đổi chế độ quan chức. Đồng thời, họ cũng phải thanh toán thuế ruộng, đo đạc lại đất đai. Ai ai cũng hận không thể chia bản thân ra thành tám.
Có điều, những thế gia vẫn còn đó, tựa con rết trăm chân, là mây đen che trên đỉnh Đại Lương.
**
Trời chiều ngả về Tây, Vương Điền ngồi trên bậc cửa điện Nghị Sự gặm bánh với đôi mắt thâm quầng. Thôi Kỳ nhìn thoáng qua Lương Hoàn đang bò ra sa bàn dưới đất nghịch cát, tiếp theo đẩy xe lăn tiến tới sau Vương Điền.
"Có một số việc sẽ thể hiện hiệu quả ngay tức thì, có một số việc thì lại vượt qua công sức một đời người." Thôi Kỳ bình thản nói.
"Ừm." Vương Điền nhai mạnh miếng bánh, ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu: "Ta chỉ có chút tài mọn này thôi."
"Làm được đến mức này đã là ông trời phù hộ cho Đại Lương rồi." Thôi Kỳ nói: "Đổi sang người khác chưa chắc đã quả quyết được như ngươi."
"Lương Diệp có thể." Vương Điền ngoảnh đầu lại, cười với y: "Không chừng còn làm tốt hơn ta."
Thôi Kỳ dời đường nhìn khỏi gương mặt tươi cười rạng rỡ của anh: "Lương Diệp giam ngươi tại Đại Đô là để nối thêm một mạng cho Đại Lương."
Đổi sang người khác, dẫu có làm tốt hơn Vương Điền, Lương Diệp cũng không yên tâm gửi gắm quyền lực to lớn đến vậy. Kể cả khi đấy là quyền lực phải giao ra lúc đường cùng thì vẫn rất khó bảo đảm đối phương sẽ nảy lòng phản bội... Tình hình hiện nay quả thực giống như Bắc Lương có hai Hoàng đế.
Nghe ly kỳ lạ lùng là thế... nhưng Thôi Kỳ lại đang có cảm giác ấy thật. Sự xuất hiện của Vương Điền tựa một cơ hội nào đó, kéo thẳng Bắc Lương ra khỏi vũng lầy mang tên "vận số đã cạn".
Vương Điền liếc qua Lương Hoàn đã bò vào sa bàn nghịch cờ chiến, lại quay mặt đi vừa ăn bánh, vừa ngắm hoàng hôn tiếp: "Thập lục huynh này, hồi bé Lương Diệp cũng nghịch ngợm thế sao?"
Thôi Kỳ im lặng một lát, mới cất lời: "Ta chỉ tình cờ gặp đệ ấy vài lần. Cuộc sống của đệ ấy hồi bé không được suôn sẻ. Lúc đó đến thân mình ta còn khó giữ nổi, cũng chẳng từng nghĩ về việc giúp đệ ấy."
"Huynh đúng là thật thà, Thập lục huynh." Vương Điền phủi vụn bánh trên tai, nhìn Kỳ Minh bị Sung Hằng áp giải tới đây, cuối cùng cõi lòng cũng thoảng nỗi buồn. Anh nhếch môi cười: "Nhưng ta thích."
Nét mặt Thôi Kỳ hơi méo xẹo, nhìn chằm chặp anh với thái độ đề phòng tuyệt đối.
Vương Điền cười sa sả, phủi bụi bặm vô hình ở tay áo: "Có điều vẫn phải nghe thử lời biện minh từ người bạn thân tri kỷ của ta trước đã."
Kỳ Minh bị giam trong lao nhiều ngày, sớm đã mất đi phong độ xưa. Y nhìn Vương Điền bằng ánh mắt bình thản, thậm chí còn cười khe khẽ với anh.
Vương Điền cũng khẽ cười. Anh ngồi yên tại bậc cửa, chưa định đứng dậy.
Kỳ Minh bị ép quỳ xuống, Vương Điền giơ tay ngăn.
Nhìn trạng thái tiều tụy của Kỳ Minh, anh vẫn không khỏi tiếc hận: "Ta điều huynh vào Nội Các, vốn nghĩ sau này chúng ta sẽ có thêm nhiều chầu nhậu nữa."
Kỳ Minh khẽ nhếch môi, ngồi xếp bằng trước mặt anh: "Trọng Thanh hà cớ phải dối gian thế. Chiều hôm đó, đệ mà không bẫy ta bằng rượu thì sao ta có thể để lộ sơ hở, nhà họ Đàm cũng đâu vội vàng đến thế, khiến chuyện sắp thành công lại hóa thất bại."
Vương Điền thở dài: "Dù không có chén Tiên Nhân Túy kia, huynh cũng đã để lộ sơ hở."
Kỳ Minh cười lạnh lùng một tiếng, không tin.
"Thái phó Văn vốn khỏe mạnh. Ông cụ là người hễ muốn đâm đầu vào cột trong buổi chầu thì phải cần đến bảy, tám người lên cản." Vương Điền nhìn y, nói: "Tại tiệc mừng thọ của Thôi Ngữ Nhàn, ông cụ chỉ cần dùng một tay cũng đủ xách theo Yến Trạch né tên. Sao mà ngã một cú thôi đã thành vậy được?"
"Thầy lớn tuổi." Cuối cùng Kỳ Minh cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh trên gương mặt.
"Cú ngã ấy của ông cụ không nặng. Có người đã nhân cơ hội kề cận chăm sóc để bỏ độc vào thuốc ông cụ uống." Vương Điền chầm chậm nói: "Nếu chiến tranh không xảy đến bất ngờ khiến Lương Diệp chẳng thừa hơi bận tâm thì huynh cho rằng mình sẽ sống được đến ngày hôm nay ư?"
Kỳ Minh đanh mặt, mãi lâu sau mới cười khẽ: "Xưa nay thầy luôn bất công. Bách Lý Thừa An mà không bị điều khỏi Đại Đô thì sao thầy nhớ được rằng mình vẫn còn một người học trò là ta, mà gọi về làm quan? Trước đây, khi ta đi xa, thầy ấy chẳng thèm đoái hoài, bây giờ hết người để sử dụng lại xách ta ra, dựa vào đâu chứ?! Kỳ Minh ta đây không đáng để họ đặt vào mắt đến vậy ư? Trọng Thanh đệ nói ta nghe xem, rốt cuộc ta thua kém Bách Lý Thừa An chỗ nào chứ? Vì sao hai người ai cũng xem trọng cậu ta hơn hẳn ta? Rốt cuộc ta thua kém chỗ nào chứ?"
"Huynh không thua kém." Vương Điền nói: "Thái phó Văn từng nhận xét rằng huynh thông minh nhạy bén, lòng ôm chí lớn, tài tình giỏi giang, có tiềm năng trở thành lực lượng cốt cán trong tương lai."
Kỳ Minh sửng sốt, không tài nào tin nổi: "Thầy nói vậy thật ư?"
"Không chỉ một lần." Vương Điền nhớ lại hồi trước đánh cờ cùng Văn Tông, ông cụ luôn khen Kỳ Minh nhiều hơn, trái lại thường xuyên chỉ ra khuyết điểm ở Bách Lý Thừa An, chưa lần nào khiến Vương Điền thấy ông cụ bất công với Kỳ Minh. Đây cũng chính là nguyên nhân anh sẵn sàng chủ động kết bạn với Kỳ Minh khi rời cung... Ánh mắt nhìn người của Văn Tông luôn rất chuẩn.
Chẳng qua, ông cụ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thua trước chính người học trò thân thiết của mình.
"Không... không thể nào! Ngươi lừa ta!" Kỳ Minh đỏ mắt nói: "Rõ ràng thầy thích sư đệ hơn!"
"Dù ông ấy thích Bách Lý Thừa An thì đã sao? Lạc Hoằng à, huynh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, ông ấy có từng đối xử tệ với huynh chưa?" Vương Điền lạnh lùng nói: "Từ lúc huynh vào triều làm quan tới giờ, ông ấy đã lót bao nhiêu đường cho huynh rồi? Bỏ ra bao nhiêu tâm huyết vì huynh rồi? Làm người phải có lương tâm chứ Kỳ Minh."
Kỳ Minh lắc đầu nguầy nguậy, cười nói: "Ngươi lừa ta. Xưa giờ ngươi xảo quyệt lắm Vương Điền ạ."
Vương Điền khẽ nhếch môi: "Huynh không tin thì thôi. Nể tình bạn một thời, ta chỉ muốn huynh hiểu cho rõ trước lúc chết."
Kỳ Minh đỏ mắt nở nụ cười.
"Khi lục soát nhà huynh, tìm ra được rất nhiều phong thư liên lạc với Đàm Diệc Sương, Đàm Dũng và..." Vương Điền nghiến chặt hàm một lát, mới thốt lên nổi cái tên sau cùng: "... Ngụy Vạn Lâm. Huynh định giải thích sao đây?"
Kỳ Minh ngưng cười, nhìn Vương Điền với gương mặt vô cảm: "Thắng làm vua, thua làm giặc, ta đã đánh cược thì phải chịu thua."
"Cái chết của một trăm nghìn tướng sĩ biên giới phía Bắc cứ thế bị cho qua bằng một câu "thắng làm vua, thua làm giặc" của ngươi vậy ư?" Vương Điền nghiêng đầu, ánh mắt đen kịt khóa chặt khuôn mặt y: "Kỳ Minh, ngươi bắt tay với nhà họ Đàm và Ngụy Vạn Lâm mưu phản, không tiếc phản quốc sao?"
Kỳ Minh nhìn anh với vẻ mặt thiếu thân thiện. Cuối cùng, sự phẫn uất không cam lẩn khuất trong bóng tối cũng hiển lộ: "Ngươi mà không thình lình xuất hiện ngáng chân thì bây giờ người thắng đã là ta rồi. Vương Điền nhà ngươi không ở yên tại Nam Triệu mà đợi đi, cứ nhất quyết phải về lúc này làm gì? Vì sao kế hoạch ta tốn trăm phương ngàn kế xây dựng lâu vậy lại bị ngươi nhìn thấu dễ như bỡn thế chứ?! Rốt cuộc ngươi có gì hơn người chứ? Nói ta xem?!"
Vương Điền cười với y, nét cười lại chưa chạm tới đáy mắt: "Kế hoạch các ngươi tốn trăm phương ngàn kế xây dựng chẳng qua chỉ là một trò chơi với ta, thua thì cùng lắm chết. Dù sao ta cũng chẳng thèm sống tại chỗ rách nát này của các ngươi."
Kỳ Minh nhìn anh gườm gườm, song, có vẻ y không rõ ý của anh, chỉ thấy lời anh nói rất đỗi khó hiểu.
Vì vậy, Vương Điền thay đổi cách diễn đạt: "Bởi vì ta quyết tâm ra ngoài bằng mọi giá, bởi vì ta mang theo đủ binh lực, bởi vì ta... vốn đã muốn ra tay với nhà họ Đàm đầu tiên để dạy dỗ thế gia."
Về phần nhà họ Đàm có âm mưu tạo phản hay có phản quốc hay không thì kết cục ở chỗ Vương Điền cũng chỉ là một chữ - Chết. Tình hình hiện giờ chẳng qua chỉ tăng thêm phần hợp lý đàng hoàng mà thôi.
Nét mặt Kỳ Minh cuối cùng cũng thay đổi: "Ngươi không sợ tiếng xấu muôn đời ư?! Ngươi không sợ Lương Diệp về sẽ giết mình sao!?"
Và rồi, Vương Điền đã đứng dậy khỏi bậc cửa, nhìn xuống y với tư thế bễ nghễ trên cao của người chiến thắng: "Nếu sợ thì ta đã không về."
Kỳ Minh thình lình đứng bật dậy, sau đó lập tức bị thị vệ bên cạnh sút mạnh vào khoeo chân, quỳ thụp xuống trước mặt Vương Điền.
Vương Điền vươn tay bóp cằm y, ngăn y cắn lưỡi tự sát. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt y và nở một nụ cười rét lạnh: "Đừng chết vội, ta còn nhiều việc muốn hỏi ngươi lắm."
"Lạc Hoằng à."