............................................................
Tuy nhiên, Lương Diệp không kịp trả thù.
Ánh lửa sáng rợp chân trời, tiếng la hét kinh hoàng vọng tới từ đằng xa, chuông báo cháy dồn vang khắp hoàng cung.
Lửa lớn nhanh chóng lan rộng. Khi Vương Điền ngồi ngự liễn tới nơi, anh đã bị gió cuốn theo mùi khói hun nóng gương mặt và làm cho sặc.
Lương Diệp đã hóa trang, đứng dưới lão luyện dựa lên tay vịn kiệu, chẳng thèm che giấu cảm xúc vui mừng vì người khác gặp họa nơi đáy mắt.
"Thật nực cười, các ngươi làm việc kiểu gì thế hả?!" Vương Điền nổi giận răn dạy, chân thành thắm thiết nhìn về phía cung Hưng Khánh sắp bị ngọn lửa nuốt chửng: "Hoàng tổ mẫu đang ở đâu?! Người mà gặp bất trắc gì thì trẫm chỉ hỏi tội các ngươi!"
Vương Điền gào lên giận dữ, tuy nhiên bản thân lại đang cách cung điện cháy ngùn ngụt vài trăm mét. Anh nhìn Hắc Giáp Vệ và đoàn thị vệ, thái giám bận rộn chữa cháy: "Ai cứu được hoàng tổ mẫu ra, trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Xin Bệ hạ tạm đừng sốt ruột. Thái hoàng Thái hậu phúc lớn ngang trời, chắc chắn người sẽ bình an vô sự." Bên cạnh có thái giám trẻ không biết điều xáp đến an ủi.
Vương Điền và Lương Diệp đồng thời liếc thái giám ấy, khiến y hãi hùng đến toát mồ hôi lạnh, xấu hổ ngậm miệng không dám nói thêm.
Mặc dù suy nghĩ ấy không ổn lắm nhưng Vương Điền khá mong bà lão trong truyền thuyết này gặp chuyện. Xét cho cục diện tổng thể, anh sẽ cố mà tổ chức một lễ tang rầm rộ cho bà ta.
Tiếc thay, việc không như mong muốn.
Giản Lăng và Dương Mãn hộ tống một người phụ nữ trung niên vẻ ngoài khoảng bốn mươi tuổi đi ra từ đám cháy. Dẫu Vương Điền chưa bao giờ gặp Thôi Ngữ Nhàn nhưng anh vẫn nhận diện được bà ta từ cái nhìn đầu tiên.
Khác hoàn toàn anh, khí thế của người phụ nữ này thực sự quá mạnh. Thậm chí lớp trang điểm trên mặt bà ta còn chẳng mảy may tổn hại. Giờ đây, bà ta đang ung dung đặt tay lên cánh tay Dương Mãn, cặp mắt hạnh sắc sảo hơi nhíu từ từ quét đường nhìn qua từng người tại đây, cuối cùng dừng tại Vương Điền. Bà ta cười khẽ với anh.
Vương Điền cảm nhận được toàn thân Lương Diệp trở nên đề phòng thấy rõ, còn chộn rộn hòng vươn tay ôm eo anh kéo về. Vương Điền bình tĩnh trao đổi một ánh mắt với hắn, sau đó tiến lên trước hành lễ: "Tổ mẫu không sao thì tốt rồi."
"May nhờ có bé con Giản Lăng này." Thôi Ngữ Nhàn nhấc tay xoa huyệt Thái Dương: "Ai gia mới không chôn thân nơi biển lửa."
"Ti chức không dám kể công." Giản Lăng quỳ một gối dưới đất, cất giọng lạnh lùng: "Thái hoàng Thái hậu phúc lớn ngang trời."
Thôi Ngữ Nhàn đỡ hờ hắn ta rồi nhìn sang Vương Điền: "Tử Dục à, lần này Giản Lăng lập công lớn, con phải phong thưởng cho thằng bé tử tế nhé."
"Vâng." Vương Điền liếc Giản Lăng: "Thống lĩnh Giản tuổi trẻ tài cao, chi bằng phong luôn làm thị vệ ngự tiền, tới hầu cạnh trẫm đi."
Thôi Ngữ Nhàn hơi sửng sốt: "Thị vệ ngự tiền?"
"Chức vị bên Hắc Giáp Vệ này nhìn chung không phải chính quy." Vương Điền thản nhiên nói: "Nếu hoàng tổ mẫu không nỡ thì trẫm cũng không tiện giành niềm yêu thích của người."
"Con ấy, cái đứa bé này, toàn thích nói đùa thôi." Thôi Ngữ Nhàn phản công lời của anh nhẹ tênh: "Bé con Giản Lăng vừa giỏi võ vừa tốt tính. Con đưa thằng bé đi, ai gia chẳng biết con lại bắt nạt thằng bé kiểu gì đâu. Ai gia đã đồng ý với cha thằng bé rằng sẽ chăm sóc tốt cho nó. Lỡ xảy ra chuyện gì thì khác nào ai gia không giữ được chữ tín với người ta."
"Tổ mẫu nói chí phải." Vương Điền tận dụng cơ hội: "Vậy theo ý tổ mẫu thì nên phong thưởng ra sao?"
"Từ nhỏ, bé con này đã ấp ôm lòng nhiệt huyết mong được tòng quân, tiếc rằng bị tường cung vây nhốt." Thôi Ngữ Nhàn bình thản nhìn Vương Điền: "Chi bằng cứ đưa thằng bé đến chỗ quân đội phía Nam rèn luyện một thời gian đi."
Gài người vào trắng trợn trơ tráo đến vậy. Thôi Ngữ Nhàn không sử dụng giọng điệu thương lượng, Vương Điền cũng không muốn nhượng bộ: "Xem da thịt thống lĩnh Giản mềm mịn, chỉ e khó chịu nổi khổ cực chốn ấy. Huống hồ, Tiêu soái hiện giờ đã lớn tuổi, cũng không tiện chăm sóc một đứa trẻ. Hôm nay, hoàng tổ mẫu mới tìm được đường sống từ hiểm cảnh, người vẫn nên nghỉ ngơi cho sớm khỏe thì hơn. Việc này sẽ bàn sau."
Thôi Ngữ Nhàn nhìn anh cười khẽ: "Tử Dục lớn thật rồi, càng ngày càng ra dáng giống cha con."
"Nên trưởng thành chứ ạ. Dù gì hoàng tổ mẫu cũng đang vội muốn nạp phi thay con mà." Vương Điền bình tĩnh đáp trả.
Đến giờ nhớ lại vụ việc của Thôi Tầm Tầm, Thôi Ngữ Nhàn vẫn thấy nghẹn tim, nét cười hơi phai đi: "Lâu rồi Tử Dục chưa tới cung ai gia dùng bữa."
Trái tim Vương Điền chùng xuống. Anh nhếch môi: "Trẫm cũng muốn lắm... Có điều cung Hưng Khánh của hoàng tổ mẫu đã bị cháy quá nửa, con xin không nhọc lòng tổ mẫu lo lắng thêm."
"Không sao, nơi này của ai gia luôn hoan nghênh Hoàng đế." Dường như Thôi Ngữ Nhàn mệt mỏi, Dương Mãn vội tiến đến đỡ bà ta. Đi được hai bước, bà ta mới từ tốn cất lời: "Nếu Tử Dục đau đầu, tới chỗ ai gia xin canh mà nói vậy thì ai gia giận đấy."
Vương Điền lạnh lùng khóa chặt bóng dáng bà ta, đồng tử phản chiếu ánh lửa đỏ rực xung quanh.
Về đến thư phòng, anh vẫn chưa nguôi cơn giận. Lương Diệp ngồi bắt chéo chân trên ghế, ngắt từng quả nho lần lượt ném vào miệng, còn phun vỏ và hạt nho xuống chiếc đĩa nhỏ cạnh đó.
"Nãy ngươi nghịch đất đã rửa tay chưa mà cứ ăn luôn thế?" Vương Điền giận dữ lườm hắn.
Lương Diệp bị anh lườm mà khó hiểu. Hắn xòe móng vuốt sạch sẽ đẹp đẽ của mình cho anh xem: "Ngươi không lột vỏ nho cho trẫm thì thôi, còn dám dạy đời trẫm thế?"
"Ngươi không nghe thấy Thôi Ngữ Nhàn nói gì à?" Vương Điền đi đến trước mặt hắn, hận rèn sắt không thành thép: "Bà già quỷ quyệt ấy mắng thẳng mặt ngươi là thứ nhát cáy vô năng, ngươi vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn nho!"
"Ồ." Lương Diệp liếm nước nho trong lòng bàn tay.
Vương Điền xem đến nhức mắt: "Đừng liếm! Ngươi có thể ra dáng Hoàng đế chút không hả!"
Lương Diệp rủ mi mắt nói: "Hoàng đế bình thường thế nào thì trẫm thế đấy thôi."
Vương Điền cuối cùng cũng hiểu tâm trạng của chị họ mình lúc bị chọc tức đến tăng xông vì thấy con trai thi môn Toán được có ba điểm. Anh hít sâu một hơi, nói: "Thôi Ngữ Nhàn chắc chắn sẽ không chịu để yên. Bà ta đã quyết tâm cài người phe mình vào quân đội phía Nam thì chúng ta cũng phải cài vào, thậm chí nhanh tay hơn bà ta."
Lương Diệp chẳng đoái hoài, thò tay bẻ nho, lại bị Vương Điền tát một phát trúng mu bàn tay. Hắn che mu bàn tay mình, vừa khiếp sợ vừa ủi thân nhìn anh: "Trẫm có bắt ngươi lột vỏ đâu."
"Sao tự nhiên cung Hưng Khánh lại cháy thế?" Vương Điền cúi đầu nhìn hắn.
"Trẫm biết thế quái nào được." Lương Diệp xoa mu bàn tay, nhanh tay giật lấy một quả nho ném vào miệng. Quả nho lăn một vòng trong miệng hắn, khi ra chỉ còn vỏ: "Chắc đến ông trời cũng không nhìn nổi nghiệp chướng bà tay gây ra."
Tuy nhiên, không lâu sau, sự thật đã được tra ra.
Dương Vô Cữu quỳ dưới đất khóc như cha chết, kêu rên: "Con... Con chỉ bất cẩn ngủ gật, ngờ đâu đốm lửa rơi xuống đốt cháy củi luôn. Cha ơi, con thật sự không cố ý mà!"
Dương Mãn đạp một chân vào người cậu, nếp nhăn hằn sâu thêm vì giận: "Cái thứ nghiệp chướng nhà ngươi! Cha cho ngươi vào cung để học hỏi trau dồi năng lực! Ngươi thì hay rồi, lười biếng đến tận trên đầu nương nương! Ta phải đánh chết thằng nghiệp chướng nhà ngươi!"
"Cha! Cha ơi, con sai rồi! Con sai thật rồi cha ơi!" Dương Vô Cữu ôm đầu cuộn tròn dưới đất gào khóc.
Dương Mãn còn muốn khóc hơn cả cậu. Ông ta quỳ phịch xuống, dập đầu với Thôi Ngữ Nhàn đang ngồi tại ghế chính: "Bẩm nương nương, nô tỳ không biết cách dạy con, sẵn sàng chịu mọi hình phạt! Chỉ xin nương nương niệm chút tình nô tỳ hầu hạ người ngần ấy năm, tha cho thằng nhóc này một cái mạng quèn, nô tỳ làm trâu làm ngựa..."
"Được rồi được rồi." Thôi Ngữ Nhàn thở dài: "Một đứa trẻ không hiểu chuyện, sơ suất vô tình thôi."
"Tạ ơn nương nương tha mạng! Tạ ơn nương nương!" Dương Mãn quỳ dưới đất dập đầu mạnh đến rung sàn.
Dương Vô Cữu ôm đầu, mắt hãy còn ầng ậc nước. Cậu nhìn cha mình bình thường ở nhà oai phong lẫm liệt, nói một không ai dám nói hai, bây giờ lại đang quỳ dưới đất dập đầu đến chảy máu, thế nhưng Thái hoàng Thái hậu chẳng hề định cho cha đứng dậy. Trong phút chốc, cậu không diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, chỉ biết nức nở: "Cha ơi, cha đừng dập đầu nữa, việc này con tự làm tự chịu..."
Dương Mãn tái mặt quắc mắt lườm cậu, chặn đứng hết những lời còn lại tại cổ họng cậu.
Cậu bị Dương Mãn kéo sang quỳ, ấn cổ dập đầu theo mình. Cha cậu vừa dập đầu vừa khóc lóc, còn phải kêu than cầu xin thay cậu. Đầu Dương Vô Cữu liên tục va xuống sàn nhà lạnh căm, bị đập đến hoa mắt váng đầu, dần ngơ ra. Cậu vốn đang giả vờ khóc nhưng sau đó lại thành khóc thật, cảm giác khó chịu siết lấy trái tim khiến cậu không thở nổi.
Ngay khi cậu cho rằng mình phải dập đầu đến tối, cuối cùng Thôi Ngữ Nhàn cũng lên tiếng: "Được rồi, đứng lên đi. Ai gia tính toán với cậu ta làm gì, đánh vài đòn răn dạy là được."
Dương Mãn lập tức vui ra mặt, quỳ tạ ơn trên.
Dương Vô Cữu quỳ rạp dưới đất, thấy cánh tay trong tay áo cha già của mình đã run bần bật.
Đòn đầu tiên giáng xuống, Dương Vô Cữu cảm tưởng mình chết đến nơi rồi, tru tréo như heo bị giết thịt. Chờ ăn đủ hai mươi đòn, cậu đã đi tong nửa cái mạng, thậm chí không biết bản thân được khiêng về Hắc Giáp Vệ kiểu gì.
Giản Lăng không cho Dương Mãn vào khu vực của Hắc Giáp Vệ. Dương Mãn vừa vội vừa tức. Hai người tranh chấp vài câu, Dương Mãn vẫn thất bại, không thể bước nổi một bước qua cánh cổng lớn.
Dương Vô Cữu nằm trên ván giường cứng ngắc, không còn rõ bản thân đang khóc lóc hay rên rỉ. Cậu mơ màng thiếp đi, sau đấy choàng tỉnh dậy, lặp lại liên hồi. Trong thoáng mông lung, cậu thấy được một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt mình.
"Vương... Vương Điền." Dương Vô Cữu giật giật đôi môi nứt nẻ, ánh mắt trở nên ảm đạm: "Huynh... nói đúng, đệ không nên... vào cung gây thêm phiền phức cho cha."
Lương Diệp ném cho cậu một lọ thuốc, "Cậu nghĩ kỹ rồi à?"
Dương Vô Cữu nắm chặt lọ thuốc, thút tha thút thít.
"Nếu cậu đổi ý thì ta có thể đưa cậu về nhà." Lương Diệp thản nhiên nói: "Cả hoàng cung và quân doanh đều là chốn cửu tử nhất sinh."
Dương Vô Cữu nghiến chặt hàm, đỏ mắt nói: "Đệ muốn đến quân doanh."
Lương Diệp nhướng mày.
"Đệ không muốn chịu thua thứ chó má Giản Lăng đó." Dương Vô Cữu nhỏ giọng, trong ngữ điệu thấp thoáng sự tàn nhẫn: "Đệ không muốn cha mình phải sống như vậy... Đệ muốn kiếm quân công."
Khúm núm nịnh bợ cầu xin, ngày ngày sống trong lo lắng hãi hùng. Cậu được cha bao bọc dưới cánh chim lại chẳng rành sự đời.
Lương Diệp ném một tấm thẻ bài tới tầm với của cậu: "Vậy cậu phải biết rõ mình đang làm việc cho ai."
Dương Vô Cữu đặt tay lên thẻ bài hoa văn rồng cuộn mây lành, đôi mắt đỏ sọng: "Đệ biết."
Lương Diệp cười khẽ một tiếng.
Dương Vô Cữu nói khẽ: "Đệ chỉ mong khi ấy Bệ hạ có thể tha cho cha đệ một mạng."
"Bệ hạ nhân hậu, ắt giữ chữ tín." Lương Diệp nói lời sắt son: "Cậu cứ yên tâm."
Lương Diệp nhảy khỏi cửa sổ, đập vào mắt là Vương Điền đứng bên tường với biểu cảm rối bời. Hắn thản nhiên tránh né ánh mắt anh, đưa anh bay ra khỏi lãnh địa của Hắc Giáp Vệ. Hai bóng hình lặng lẽ đáp xuống vườn Tuyết Vỡ.
Khu vườn này hơi âm u vào buổi tối. Vương Điền nhìn Lương Diệp trong bóng đêm: "Nếu Dương Vô Cữu muốn về nhà thì ngươi sẽ đưa cậu ta ra khỏi cung thật sao?"
"Dĩ nhiên là không." Lương Diệp vươn vai: "Có điều trẫm sẽ cho cậu ta chết sảng khoái chút."
Vương Điền quan sát nét đạm nhiên nơi đáy mắt hắn, biết hắn không nói đùa.
"Ngươi cho ta biết những việc này..." Vương Điền thận trọng tìm lời giải thích: "... Là vì định sử dụng ta, phải không?"
Lương Diệp lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt hiếm khi nghiêm túc: "Nếu ngươi ngoan ngoãn làm Hoàng hậu của trẫm thì sẽ luôn giữ được an toàn về tính mạng. Nhưng một khi ngươi bước vào vũng nước đục này, tương lai dù là trẫm cũng chưa chắc đã có thể tha cho ngươi. Hà cớ phải can thiệp vào?"
Vương Điền cười khẽ: "Ngươi hà cớ phải trở về sau khi đã rời đi?"
Lương Diệp im lặng nhìn anh.
Vương Điền ngước mặt nhìn vầng trăng bị mây trôi che khuất: "Đôi lúc ta thấy chỗ các ngươi buồn chán quá thể, muốn tìm một người tâm sự cũng không tìm ra. Thế giới quan cách xa vạn dặm luôn."
Lương Diệp nói: "Trẫm thấy ngươi và Kỳ Minh kia tâm sự khá hăng say mà."
"Khác chứ." Vương Điền dựa lưng lên thân cây, khoanh tay nhếch môi với hắn, ngậm một nụ cười thoang thoảng tựa cơn gió mát: "Chỉ mình ngươi mới tạm được coi là thú vị chút chút với ta."
Trong bóng tối, Lương Diệp đứng đó tựa hồ bị phủ quanh thân một lớp vỏ bọc tối mờ. Hắn lặng thinh một chốc, mới chầm chậm cất tiếng: "Trẫm không phải là một Hoàng đế tốt."
"Công nhận." Vương Điền nói.
Trái tim Lương Diệp hơi chùng xuống. Hắn cười khẽ một tiếng tựa tự giễu. Bỗng, hắn lại nghe Vương Điền thản nhiên nói tiếp: "Nhưng ta thích."
Trăng phá mây ra, gió lộng khắp vườn.