• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Mục nhìn thẳng vào mắt Sơ Trường Dụ, mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Sơ Trường Dụ cứ đứng đó nhìn hắn, khiến hắn lạnh cả người, suýt nữa muốn lao ra ngoài.

Kế đó, hắn tiến lên hai bước, nắm vạt áo Triệu Lãng Chi, gần như nhấc bổng gã lên khỏi mặt đất. Hai hàm răng Cảnh Mục hung hăng nghiến vào nhau, gân guốc trên mu bàn tay nổi lên, đốt ngón tay kêu răng rắc.

Hắn nói "Ngươi đã nói gì với y?"

Triệu Lãng Chi lại cười nhạt, nét mặt đầy vui mừng vì mọi chuyện đã xong, thù đã được báo "Điện hạ, nhìn phản ứng của ngài, e là ngài đã đoán được rồi."

Gã luôn muốn hai người này không được chết yên, lại không phát hiện có một cách khiến bọn họ sống không bằng chết như vậy. Ngẫm lại cũng thú vị, hai người này tàn ác như thế, một người quyết tâm làm người tốt, người còn lại chỉ vì đối phương, sợ y biết được những việc xấu xa mình làm.

Nhìn hai người bọn họ, Triệu Lãng Chi thấy nhẹ nhõm.

Cảnh Mục nghiến răng không nói gì, kế đó, hắn khàn giọng rống lên một tiếng, giơ mạch đao đâm thẳng vào cổ Triệu Lãng Chi.

Triệu Lãng Chi nhìn lưỡi đao lạnh lẽo đâm thẳng đến cổ họng mình, trong lòng có chút bình tĩnh nhẹ nhõm. Gã nhắm mắt chờ máu mình văng ra.

Chỉ là lúc gã nhắm mắt, Đới Văn Lương mơ hồ xuất hiện trước mặt gã.

Gã thầm nghĩ, nếu Đới Văn Lương nhìn thấy Sơ Trường Dụ lúc này, nhất định rất đau lòng.

Tuy nhiên, cơn đau mà gã chờ mãi không xuất hiện.

Gã mở mắt thì thấy Sơ Trường Dụ không biết từ lúc nào đã giơ tay giữ lại mạch đao trong tay Cảnh Mục. Y không có bao nhiêu sức lực, nhưng động tác này như nặng ngàn cân, khiến tay Cảnh Mục khó mà tiến tới.

Cảnh Mục nhấc Triệu Lãng Chi lên, nhưng ánh mắt lại nhìn Sơ Trường Dụ.

Sơ Trường Dụ nhìn hắn, bình tĩnh nói "Cảnh Mục, không được giết gã."

Cảnh Mục nhìn y, trong mắt dần ngấn nước. Đôi môi khẽ run nhưng lại mím chặt, trông vô cùng đáng thương.



Kế đó, mạch đao rơi xuống đất. Cảnh Mục ném Triệu Lãng Chi xuống đất, xoay người đi ra ngoài.

Hắn không dám ở lại đây lâu hơn nữa. Hắn sợ Sơ Trường Dụ lên tiếng nói chuyện, hắn biết Sơ Trường Dụ sẽ nói gì, chọc vào trái tim hắn.

Hắn cũng không còn cách nào khác, vốn là hắn làm sai.

Sơ Trường Dụ nhìn bóng lưng Cảnh Mục, nhấc chân muốn đuổi theo. Nhưng bước chân đột ngột dừng lại, chỉ đứng đó nhìn Cảnh Mục lao ra ngoài.

Một lúc sau, y cụp mắt nhìn Triệu Lãng Chi đang nằm trên đất.

"Lần này tha mạng cho ngươi đều là vì nể mặt Đới Văn Lương." giọng Sơ Trường Dụ bình tĩnh lạnh lùng. Y hơi nâng cằm, cúi đầu nhìn Triệu Lãng Chi, vẫn là bộ dạng khinh thường trong trí nhớ của gã "Ngươi chỉ biết ta dễ tính dễ lừa, nhưng những việc ngươi làm sau lưng ta, chưa chắc ta không biết. Nếu ngươi còn muốn giữ mạng, lát nữa để Văn Lương đưa ngươi đi, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Lần sau gặp ngươi, ta sẽ là người đầu tiên giết ngươi."

Nói xong, y nhấc chân bước ra ngoài.

Lần này, Triệu Lãng Chi nhìn y từ phía sau, nhất thời không biết nên hận người này thế nào.

Nếu y đã biết những gì gã làm... tại sao y lại không giết mình?

Sơ Trường Dụ y trước giờ không phải luôn khinh thường người khác sao, tại sao lại cho mình một con đường sống?

Cảnh Mục về hoàng cung, đi thẳng đến lãnh cung.

Vốn Cảnh Thiệu muốn giết ba mẹ con Huệ quý phi, nhưng Hoàng hậu đã làm ra chuyện cướp thánh chỉ, trong lòng hoảng sợ nên giữ lại mạng của bọn họ.

Lúc Cảnh Mục đến thì thấy Cảnh Khuông đầu tiên. Cảnh Khuông đang ngồi trong góc của lãnh cung đổ nát, im lặng cụp mắt đọc cuốn Thượng Thư dày cộm trong tay.

Cảnh Khuông thấy Cảnh Mục tới thì ngước mắt đứng lên.

"......" Cảnh Khuông nhất thời không biết nên xưng hô với Cảnh Mục thế nào, mấp máy môi, nhỏ giọng gọi một tiếng "Nhị điện hạ."

Cảnh Mục lười sửa, liếc Cảnh Khuông một cái, bước chân vào lãnh cung.

"Nhị điện hạ, mẫu phi và Hoàng hậu nương nương tuy có vài khúc mắc, nhưng bản tính không xấu." Cảnh Khuông ở sau lưng cao giọng nói "Đệ đệ từ nhỏ ham chơi cũng không có uy hiếp gì với bệ hạ. Xin Nhị điện hạ nể mặt chút ân tình trước kia mà tha mạng cho họ."

Trong lãnh cung không nhận được tin tức, đến hôm nay mới lờ mờ biết được tên soán ngôi Cảnh Thiệu kia đã triệu Cảnh Mục về cung, sau này sẽ phò tá triều chính. Hôm nay thấy Cảnh Mục, còn tưởng Cảnh Mục tới giải quyết mẹ con bọn họ.

Suy cho cùng vào đêm xảy ra chuyện, Cảnh Thiệu đã muốn giết bọn họ.

Cảnh Mục không quay đầu, đi thẳng vào lãnh cung.

Cảnh Khuông đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn. Vừa rồi đứng dậy quyển sách cũng theo đó mà rơi xuống đống bụi, trang giấy cũng rách.

Cảnh Khuông từ nhỏ đã yêu sách như mạng sống. Nhưng giờ phút này lại không nhìn quyển sách nằm trên đất, chỉ im lặng nhìn cánh cổng tiêu điều của lãnh cung.

Cảnh Mục vừa vào lãnh cung, nghe thấy bên trong có tiếng khóc nức nở. Hắn bước vào thấy Cảnh Tông đang ngồi bên giường, lặng lẽ an ủi Huệ quý phi đang rơi nước mắt.

Hai người thấy Cảnh Mục đi vào liền vội vàng đứng dậy. Huệ quý phi thấy Cảnh Mục tới càng khóc thảm thiết hơn, gần như khàn cả giọng.



Cảnh Tông vỗ vỗ lưng bà an ủi, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục cầu xin "... Nhị hoàng huynh."

Bốn năm rồi. Cảnh Tông không còn là nhóc mập cướp diều của Cảnh Mục trước kia. Tuy mặt vẫn còn hơi tròn trịa nhưng dáng người ốm đi, đã toát ra vẻ anh tuấn của thiếu niên.

Cảnh Mục nhìn hai mẹ con nương tựa, trong lòng nhất thời có hơi phiền muộn.

Người sống trên đời sẽ luôn có vài mối bận tâm. Dù là người thân hay bằng hữu, sau tất cả vẫn sống cùng nhau, giúp đỡ nhau. Nhưng hắn từ nhỏ đã khác người, may thay sau đó Sơ Trường Dụ xuất hiện, vừa là thầy vừa là bạn, quan tâm mọi thứ, Cảnh Mục hắn mới may mắn không đơn độc một đời.

Nhưng bây giờ, hắn làm sai chuyện, người này cũng sẽ rời bỏ hắn.

Hắn bực bội nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Thu dọn đồ đạc, nên về đâu thì về đó." Cảnh Mục nhìn bọn họ, như người ngoài cuộc lạnh lùng nói.

Huệ quý phi và Cảnh Tông ở phía trước, còn có Cảnh Khuông ở phía sau, nghe hắn nói vậy đều ngẩn ra.

Cả phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở cố nén của Huệ quý phi.

"Nhị hoàng huynh, ý của huynh là...?" Cảnh Tông thận trọng hỏi.

"Sao, sống trong lãnh cung quen rồi, không muốn dọn đi?" Cảnh Mục cau mày hỏi.

Sau đó, hắn nói "Hôm nay trước khi mặt trời lặn, về cung của các người đi. Sau này có chuyện gì thì nghe theo sắp xếp của ta."

Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài.

Lúc bước ngang qua Cảnh Khuông, hắn dừng lại.

Cảnh Khuông đứng đó cầm quyển Thượng Thư đầy bụi trong tay. Cảnh Mục quay đầu nhìn hỏi "Biết uống rượu không?"

Cảnh Khuông sững người, bản thân hầu như không chạm vào một giọt rượu, nhưng vẫn gật đầu.

Cảnh Mục nói "Ngươi đi theo ta."

Đêm đó, Cảnh Khuông bị các thái giám khiêng về cung. Huệ quý phi thích xa hoa, cả cung điện nguy nga tráng lệ, chỗ nào cũng tinh xảo quý giá. Cảnh Khuông mơ màng trở về, giống như đang trong mơ.

Sau khi trở về, Huệ quý phi mới hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra Cảnh Mục không phải trở về giúp Cảnh Thiệu, mà đã xử tử Cảnh Thiệu và Hoàng hậu. Hắn có thánh chỉ của Tiên đế, sẽ là Hoàng đế tiếp theo.

Huệ quý phi và Cảnh Tông vẫn luôn ở trong cung đợi Cảnh Khuông bị Cảnh Mục bắt đi, nhưng dù bọn họ có nghe ngóng thế nào cũng không biết Cảnh Mục bắt Cảnh Khuông đi làm gì.

Huệ quý phi có vài chiêu trò cung đấu, nhưng lại chưa từng hiểu được tranh đấu của các triều thần và hoàng tử. Bà chỉ có thể ngồi đây chờ tin của Cảnh Khuông.

Sau khi thái giám đưa Cảnh Khuông về, bà hỏi thì mới biết Cảnh Mục không biết bị làm sao mà kéo Cảnh Khuông lên tường thành uống rượu suốt đêm.

"Khuông nhi, Nhị điện hạ có nói gì với con không?"

Lúc Huệ quý phi sai người đút canh giải rượu cho Cảnh Khuông, Cảnh Khuông dần dần tỉnh lại, Huệ quý phi cẩn thận hỏi.



Cảnh Khuông suy nghĩ một lúc, sau đó đờ đẫn lắc đầu.

"Huynh ấy không nói gì với con cả."

Cảnh Mục loạng choạng đi từ hoàng cung về vương phủ.

Dù hiện giờ hắn đã là trữ quân, cả hoàng cung đều thuộc về hắn, nhưng hắn không muốn nằm trên long sàng trong cung Vĩnh Hòa.

Kiếp trước hắn một mình ngủ ở đó rất lâu, nơi đó trống vắng lạnh lẽo, không có chút sự sống nào.

Hắn kháng cự ở đó.

Lúc này hắn uống quá nhiều, đầu óc quay cuồng. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo, Cảnh Khuông kia tửu lượng kém như vậy mà còn nói biết uống. Mới vào đêm, Cảnh Khuông đã say khướt trên tường thành, suýt nữa thì ngã xuống.

Cảnh Mục bèn một mình ngồi trên tường thành ngắm sao hồi lâu, sau đó đuổi hết đám cung nhân tướng sĩ muốn đưa hắn về. Hắn một mình đi trên đường phố đã giới nghiêm về phủ của mình.

Hắn đi đến trước cổng, từ xa nhìn thấy một ngọn đèn đứng trước cổng phủ của mình.


Hắn chỉ nghĩ vừa rồi mới ngắm sao nên bị hoa mắt, rồi cứ thế đi về phía trước. Nhưng càng đi về phía trước, ánh đèn càng to càng sáng. Đến gần hơn, thì có một người cầm đèn lồng đứng trước cổng vương phủ.


Cảnh Mục lảo đảo dừng lại.


Người này dường như nhìn thấy hắn, cầm đèn lồng đi về phía hắn. Cảnh Mục trong cơn say mơ hồ nhìn người này đi tới, đứng trước mặt mình.


"Sao ở trong cung đến tối muộn như vậy?" người này hỏi hắn, sau đó dường như bị mùi rượu trên người hắn xộc vào mũi nên cau mày "Ngươi uống rượu với ai? Uống nhiều như vậy, còn một mình đi về?"


Cảnh Mục cúi đầu, không trả lời, cứ nhìn chằm chằm.


Người này, biểu cảm giống, nét mặt cũng giống, thậm chí cũng là cái nhíu mày hình vòng cung mà hắn quen thuộc nhất.


Người này là Sơ Trường Dụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK