• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Qua một đêm mưa, hôm sau trời quang mây tạnh. Bầu trời được cơn bão gột rửa trở nên trong xanh mát mẻ.

Đới Văn Lương xuống ngựa, đưa dây cương cho thuộc hạ, rồi khoanh tay hít một hơi thật sâu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy vài con bồ câu bay vào phủ tướng quân.

“Thân hình cũng được.” hắn cười hỏi tiểu tư ngoài cửa “Kính Thần lén nuôi hả?”

“Ài, Tam thiếu gia đâu có tâm tư gì mà nuôi chúng chứ!” tiểu tư gác cổng nói “Ban đầu do Nhị thiếu gia nuôi, nuôi được hai ngày thì bỏ, bây giờ toàn do hạ nhân nuôi thôi.”

Đới Văn Lương nhướng mày “Sơ Trường Triệt giỏi lắm! Nuôi nhiều bồ câu như vậy mà không nói ta biết! Đi, bắt hai con cho ta, chọn con nào mập mạp, ta mang về nấu canh.”

Nói xong hắn bước vào cổng. Mới đi được hai bước thì thấy một thanh niên đứng khoanh tay ở cổng, nhướng mày cười với mình.

Thanh niên này mặc trường sam phẩm xanh, thân như cây ngọc, đặc biệt là ngũ quan sáng sủa, như bồ câu trắng bay trên bầu trời quang đãng, khiến người ta có cảm giác trong sáng.

“Vị này là —?” hắn dừng bước, nhìn về phía thanh niên.

“Tại hạ Triệu Lãng Chi, tự Quang Đình.” thanh niên đó thấy hắn nhìn sang, nét mặt không hề ngượng ngùng, bình thản hành lễ nói “Từ vùng Đông Bắc đến, mấy ngày trước tình cờ gặp Sơ tam công tử ở phủ Trực Lệ, xảy ra chút hiểu lầm, hôm nay cố tình đến phủ thăm hỏi, bày tỏ lời xin lỗi.”

Đới Văn Lương nghe vậy cảm thấy thú vị. Đệ đệ này của hắn trước giờ tính tình thân thiện, vì thân thiết nên luôn đùa giỡn với hắn, chưa bao giờ đắc tội với ai. Nghĩ như vậy, hắn tò mò hỏi “Vậy ngươi đứng đây làm gì?”

“Quy tắc của phủ tướng quân.” gã ngượng ngùng cười nói “Tại hạ chỉ là dân thường, không thể tùy tiện gặp Tam công tử. Vừa nãy mới đưa thiệp, đang chờ hồi âm.”

Nói tới đây, gã lộ vẻ ủ rũ, nói “Không biết thiệp này có thể đưa đến tay Tam công tử được hay không. Nếu không được, ngày mai tại hạ lại tới.”

Đới Văn Lương thấy dáng vẻ đáng thương của gã, cả người chợt thấy khó chịu. Hắn đầu óc đơn giản, nhưng bản tính rất tốt bụng. Thấy người ta đáng thương đợi ở đây, bèn không đành lòng. Hắn ngẫm nghĩ, nghĩ đến tính tình Sơ Trường Dụ khá tốt, bèn nói “Đừng chờ nữa, ngươi vào cùng ta đi.”

Triệu Lãng Chi nghe vậy sửng sốt, sau đó vui mừng nói “Vị công tử này…?”

“Cứ chờ ở đây thì chờ đến bao giờ.” Đới Văn Lương nói “Đi thôi, nhưng đệ ấy còn bệnh, ngươi đừng nói dong dài, nói xong đi ngay.”

Triệu Lãng Chi hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc hành lễ, cảm tạ lần nữa, mới theo hắn vào cửa.

Đới Văn Lương chắp tay sau lưng bước vào cổng lớn phủ tướng quân, sau đó ngửa cổ tìm bồ câu bay lượn trên trời, dĩ nhiên không thấy ánh mắt người phía sau đầy toan tính.

Vài năm trước, Triệu Lãng Chi được trở về một kiếp. Gã dựa vào kiếp trước đạt được nhiều thứ, cộng thêm chuyện sống lại sớm hơn Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục vài năm, đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện từ lâu. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội đến kinh thành, gã sẽ tính rõ ràng mọi chuyện.

Hôm nay gã đợi ở đây vì biết Đới Văn Lương là một tên ngốc sẽ đến thăm bệnh. Vẻ ngoài gã bây giờ như kẻ không một xu dính túi, người muốn gặp Sơ Trường Dụ lại nhiều vô số kể. Chỉ có cách thông qua tên võ tướng đầu óc đơn giản tứ chi phát triển này, gã mới tìm được cơ hội tiếp cận Sơ Trường Dụ.

“Con đó! Chính là con đó!” Đới Văn Lương chỉ vào con bồ câu trước mắt hét lên “Mập đến mức bay không nổi rồi, còn giữ lại làm gì? Lát nữa bắt cho ta!”

Khi hai người bước vào viện của Sơ Trường Dụ, y đang khoác áo ngoài, cầm ngọn cỏ trong tay. Đứng dưới hiên trêu chú chim nhỏ trên giá. Lúc này đã vào hạ, trong viện cỏ cây tươi tốt, liễu rũ xanh mát. Người đó mặc y phục nhạt màu, xõa tóc đứng trên hành lang, giống như một bức tranh.

Nắng trời chói chang trên cao rải xuống tóc và vai y.

Sắc mặt Triệu Lãng Chi tức thì lạnh dần.

Kiếp trước, chính là y, vì lòng ích kỉ của riêng mình mà cưới người gã yêu. Tuy kiếp trước thân phận gã tầm thường, nhưng nếu Bắc Tề vương không ham mê quyền lực ngất trời trong tay Sơ Trường Dụ, cũng sẽ không vội chia cắt bọn họ. Lúc đó cách khoa cử chỉ còn một tháng. Nếu trễ thêm một tháng, gã đỗ cao, cũng không đến nỗi…

Cũng không đến nỗi phải giả chết trốn chạy, mai danh ẩn tính, lẻn vào phủ thừa tướng làm một thị vệ bình thường.

Sau đó, cuối cùng người này cũng bị quyền lực trong tay cắn trả, có thể nói là chết xứng đáng, khiến người khác hả hê. Vốn tưởng gã và Đan Dao với đứa con của họ có thể ở bên nhau, nào ngờ tên Hoàng đế vô dụng kia lại giận lây sang người nhà, khiến con của gã chết yểu, gã và Đan Đao mỗi người một nơi.

Gã sống tạm bợ ở biên giới Đông Bắc chỉ đợi có ngày giết chết tên cẩu Hoàng đế này thì có thể đoàn tụ với Đan Dao.

Nào ngờ sau mười năm chịu nhục, gã lại bị áp giải về kinh, trở thành mắt trận của trận pháp đổi mệnh trái ý trời cho tên cẩu Hoàng đế này. Còn Đan Dao, thật ra nàng đã chết thảm trên đường đi đày mười năm trước.

Kiếp trước, gã bị giày vò tra tấn tinh thần thể xác đến chết.

Trong trận pháp đó, chỉ có mắt trận đến thời điểm cuối cùng mới chết. Gã bị thiêu đốt bởi ngọn lửa cuồng nộ trong huyết trận do người chết tạo ra, với tầng tầng lớp lớp cờ cầu nguyện phấp phới trên đầu và tiếng nguyền rủa đầy ám ảnh bên tai.

Cả đời gã sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc đó.

Gã vẫn nhớ, lần gặp cuối cùng với tên cẩu Hoàng đế đó trước khi gã bị ném vào trận pháp.

Mười năm, Hoàng đế đó mới ngoài ba mươi, nhưng cả người không còn sức sống, giữa ấn đường hiện ra uy nghiêm và sát khí. Tóc hắn bạc một nửa, được buộc gọn trong mũ rồng.

Sắc mặt hắn trầm lặng, vừa thấy gã thì lạnh lùng cong môi mỏng nhạt màu, nét mặt đầy khinh thường châm chọc.

Hắn cười nói “Ngươi phản bội y, nỗi đau da thịt này, trẫm trả lại cho ngươi muộn mất mười năm. Triệu Lãng Chi, đây là do ngươi tự chuốc lấy.”

Tự chuộc lấy, cái gì mà tự chuốc lấy!

Đan Dao không hề yêu y! Vốn là do y chen chân vào, tại sao lại là chúng ta tự chuốc lấy!!!

Gã hận, nhưng bất lực trước số phận. Gã bèn mang theo những oán hận này vào trận pháp, chịu đựng ba ngày trong biển xác, máu và lửa, cuối cùng nhắm mắt lại.

Nào ngờ trời cao có đức hiếu sinh. Trận pháp này không chỉ đưa Sơ Trường Dụ và Cảnh Mục trở về, còn đưa cả người mang đầy oán hận và không cam lòng như gã trở về sớm hơn cả bọn họ.

Gã trở về sớm hơn bọn họ năm năm.

Trong năm năm có thể làm rất nhiều chuyện. Mỗi lần gã muốn đến kinh thành đều bị chặn lại, như thể ông trời đang ngăn gã. Trong đất phong của Bắc Tề vương, gã dùng mọi cách thu phục thân tín của Bắc Tề vương, thay máu một lượt, nắm chắc đất phong của Bắc Tề vương trong tay. Gã tìm kiếm tin tức trong kinh thành, xác định thời gian Sơ Trường Dụ sống lại, tạo một thân phận trong sạch cho mình.

Bây giờ, gã ở trong tối, bọn họ ngoài sáng.

Gã biết ông trời cho gã cơ hội này để trả thù rửa hận.

Nhưng gã cẩn thận bố trí nhiều năm, bây giờ nhìn thấy Sơ Trường Dụ, vẫn có chút không chịu được.

Người này… người này chính là cội nguồn mọi đau khổ của gã.

Kiếp trước, Triệu Lãng Chi cho rằng mình cũng là người trong sạch thông suốt. Mà bây giờ bản thân gã lại là ác quỷ đội lốt quân tử nho nhã. Nỗi đau hơn hai mươi năm và ngọn lửa kéo dài ba ngày đó đã thiêu đốt linh hồn gã trong lửa nghiệp địa ngục.

Mà kẻ đầu sỏ trước mặt gã bây giờ, kiếp trước hưởng thụ quyền lực hơn mười năm, sau khi sống vẫn là một người ngay thẳng xuất sắc như vậy. Gã mơ hồ biết được mấy ngày nay Sơ Trường Dụ xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ…

Xương cốt của người này dường như không thể đánh gãy.

Càng như vậy, gã càng muốn đập nát xương của người này, chà đạp xuống bùn đất dơ bẩn.

Bên kia, chú chim nhỏ đang nhảy nhót trên giá, cái mỏ đen bóng của nó mổ vào ngọn cỏ trong tay Sơ Trường Dụ, kêu ríu ra ríu rít. Sơ Trường Dụ cười cười, chuyên tâm chơi đùa với nó. Mãi đến khi hai người lại gần, y mới phát hiện có người đi tới, bèn ngẩng đầu nhìn lên.

“Sơ Trường Dụ, Sơ Trường Dụ.” Đới Văn Lương tiến lên hai bước, giựt ngọn cỏ trong tay y chọc vào đầu chú chim nhỏ, chú chim nhỏ không kịp đề phòng, vỗ cánh ríu rít hai tiếng, suýt chút nữa rơi khỏi giá “Đệ xem cái thân thể như giấy này của đệ, hai ba hôm thì lại bệnh, phải làm sao mới được đây?”

Sơ Trường Dụ cười cười giựt lại ngọn cỏ, nói “Huynh bắt nạt nó làm gì?” sau đó, ánh mắt y rơi vào người Triệu Lãng Chi, hơi sửng sốt “Vị này…?”

Tại sao Triệu Lãng Chi đến phủ của mình?

Triệu Lãng Chi thấy y nhìn mình, bèn nở nụ cười rạng rỡ, khom người nói “Tại hạ bái kiến Sơ tam công tử. Mấy ngày trước từng gặp một lần ở Trực Lệ, không biết vị đại nhân đó là Tam công tử. Hôn nay tại hạ đến để xin lỗi Tam công tử.”

Sơ Trường Dụ cau mày. Y mơ hồ nhớ lại Triệu Lãng Chi kiếp trước cũng có dáng thư sinh nho nhã thế này, thế nên mới được lòng quận chúa Đan Dao. Y dừng một chút, nói “Không sao, chỉ là xích mích nhỏ, cần gì để trong lòng.”

Nói xong, y quay người bước vào phòng.

Nhưng y hơi dừng lại, nhớ lại khác biệt trong kiếp này. Tại sao gã vào kinh lúc này, lại vừa hay đụng phải mình? Sơ Trường Dụ ngẫm nghĩ, bèn xoay người lại.

“Nếu đã tới thì là khách.” Sơ Trường Dụ nói “Vào trong uống tách trà đi.”

Triệu Lãng Chi cũng không từ chối, cười hành lễ rồi theo hai người vào phòng.

Không Thanh bước vào rót trà, Đới Văn Lương tò mò hỏi “Ngươi gặp Sơ tam lang thế nào vậy?”

Triệu Lãng Chi mím môi cười nói “Nói ra cũng tình cờ. Tại hạ và quận chúa Đan Dao từ Bắc Tề đến, đi ngang qua Trực Lệ, định mua một ít đồ dùng cá nhân. Trong một cửa tiệm, quận chúa điện hạ và Sơ đại nhân cùng để ý một khối ngọc bội, nên xảy ra chút xích mích.”

Cách gã nói làm Sơ Trường Dụ hơi khó chịu. Rõ ràng Cảnh Mục đã chuẩn bị đến mua trước, bọn họ ngang nhiên tranh đoạt, thế mà từ miệng gã nói ra giống như mình không nói lý lẽ, ỷ thế hiếp người vậy?

Sơ Trường Dụ không thèm tranh cãi chuyện này với gã. Y bình tĩnh nhấp một ngụm trà, tùy ý hỏi “Ồ? Không biết Triệu công tử lần này tới kinh thành làm gì, nếu là nhậm chức ở đâu, cần gì phải chuẩn bị kỹ càng như vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK