• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Mục nghĩ, mình nên đè y xuống, bịt miệng y giống như lúc trước, để y không thể nói ra những lời tổn thương như vậy.

Nhưng Cảnh Mục nhìn sắc mặt của y, cảm giác trong tim bị đục lỗ, gió vù vù càn quét qua, làm hắn lạnh run.

Hắn thậm chí không thể nhấc tay lên.

Hắn thầm nghĩ, người này không có tim. Hoặc là nói, trước khi gặp hắn, trái tim y đã chất chứa đầy ắp. Trong tim y có người thân ruột thịt, có quốc gia xã tắc, có lê dân bá tánh, chỉ duy nhất không có hắn.

Trước kia, hắn làm học trò, còn có một chỗ đứng trong tim y. Nhưng tiếc thay, vì hắn là hoàng tử, hắn luôn bị Sơ Trường Dụ đặt lên bàn cân so sánh với xã tắc.

So sánh như vậy, hắn càng trở nên tầm thường, tầm thường đến mức nếu cản đường y, y có thể không do dự mà vứt hắn đi.

Cảnh Mục đột nhiên bị cảm giác bất lực bao vây. Dù Sơ Trường Dụ ở ngay trước mặt, vừa vươn tay ra là có thể ôm y, hắn muốn nhốt bao lâu cũng được…

Song, lại như ngăn cách muôn trùng, vĩnh viễn không thể chạm tới.

Cảnh Mục cảm thấy trong lòng có thứ gì đó sụp đổ. Hắn không nói gì, quay người đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.

“… Cảnh đại nhân?” cai ngục ở cửa thấy hắn đi ra, thận trọng nói “Tiền đại nhân đang đợi người ở thư phòng.”

Từ ngày Cảnh Mục đến thăm đêm khuya, đánh thức Sơ Trường Dụ, hắn dứt khoát để trống toàn bộ thời gian sau bữa tối. Rời khỏi chỗ của Sơ Trường Dụ, trở về thư phòng xử lý công việc, thường bận rộn đến nửa đêm canh ba mới về phủ.

Vì thế bọn thuộc hạ của hắn cũng hình thành thói quen, gác công việc sang một bên, sau khi hắn rời khỏi phòng giam của Sơ Trường Dụ mới báo cáo với hắn.

Dần dà trong Đại Lý Tự có lời đồn, nói là Cảnh Mục tuy đọc sách chưa được mấy năm, nhưng có Trạng Nguyên làm mưu sĩ cho mình, nên xử lý mọi việc trong Đại Lý Tự rất có trật tự. Đây cũng là lý do khiến Sơ Trường Dụ dù biển thủ rất nhiều ngân lượng mà vẫn chưa bị xử lý.

Nghe vậy, Cảnh Mục ừ một tiếng, trên mặt không có biểu tình gì, xoay người tới phòng làm việc của mình ở Đại Lý Tự.

Thị vệ mở cửa cho hắn, liền thấy thân hình béo mập của Tiền Nhữ Bân ở bên bàn sách, đi đi lại lại.

“Vương gia đến rồi!” thấy hắn vào, Tiền Nhữ Bân cười tươi như hoa, chào đón hắn.

Gã còn chưa làm được mấy chuyện cho Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đã xảy ra chuyện như vậy, còn bị phế thành thứ dân. Tiền Nhữ Bân lại cảm thấy khá may mắn, may là gã thân cận với Đại hoàng tử nhưng lại không biết gì về chuyện khoa cử.

Gã là cỏ mọc đầu tường, tường sụp đổ, đương nhiên hoảng sợ.

Đúng lúc này, Nhị hoàng tử Cảnh Mục bất ngờ bộc lộ tài năng phi thường. Ở Đại Lý Tự lần lượt xử lý mấy vụ án chưa phá được, quản lý Đại Lý Tự ngay ngắn nề nếp, cả vụ án khoa cử Hồ Châu cũng do hắn xử lý.

Tình cờ đụng phải án của Sơ Trường Dụ, gã có cơ hội tiếp xúc với Cảnh Mục. Bây giờ trong số các hoàng tử, hắn là người duy nhất vào triều, vì vậy Tiền Nhữ Bân thuận nước đẩy thuyền, đứng vào chiến tuyến của hắn.

Lúc đầu gã còn thấp thỏm, dù sao thì gã cũng là người đã tống Thiếu phó của hắn vào ngục. Bây giờ xem ra, hắn cứ để Thiếu phó của mình bị giam ở Đại Lý Tự hơn một tháng, chẳng có biểu hiện gì, phỏng chừng quan hệ thầy trò giữa hai người cũng không tốt lắm.

Nghĩ như vậy, Tiền Nhữ Bân thấy yên tâm.

Cảnh Mục ngẩng đầu nhìn gã, ừ một tiếng.

“Vi thần nghe người trong Đại Lý Tự nói, người đi thăm Sơ tam lang?” Tiền Nhữ Bân cười tít mắt tiến tới nói chuyện “Vi thần thật sự không ngờ Sơ tam lang sẽ làm ra chuyện như vậy. Bây giờ y ở Đại Lý Tự có tốt không?”

Hỏi đến đây, gã nheo lại đôi mắt nhỏ, quan sát phản ứng của Cảnh Mục.

Cảnh Mục vẫn bình tĩnh, đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho gã cũng ngồi xuống, thản nhiên nói “Hôm nay Thượng thư đại nhân đến, có chuyện gì sao?”

Tiền Nhữ Bân thấy hắn lảng tránh trả lời, mà dáng vẻ vẫn bình thản, lười biếng và xa cách. Dù không biết nội tình nhưng gã cũng không dây dưa chuyện này, vội nói “Chính là chuyện quan viên trị thủy, Đại hoàng tử trong cung truyền tin cho thần, muốn phái thân tín của ngài ấy đi.”

Nghe vậy, Cảnh Mục như nghe được chuyện cười, cong môi cười nói “Thân tín? Tên đó còn có thân tín?”

“Vẫn còn mấy người cũ, đợi ngài ấy Đông Sơn tái khởi.” Tiền Nhữ Bân nói “Người cũng biết, chi tiền trị thủy xem như là một việc béo bở. Hoàng Hà đó lại là nơi trời cao Hoàng đế xa, muốn làm gì cũng tiện.”

“Đại ca muốn phái người thay mình vơ vét của cải à?” Cảnh Mục hỏi.

“Đúng vậy.” Tiền Nhữ Bân nói “Đại hoàng tử còn nói… trong tay ngài ấy nắm điểm yếu của người, hiện tại hết thảy sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông*.”.

Truyện đề cử: Thích Sủng Ái Phúc Hắc Tiểu Nương Tử

*Ý nói thiếu điều kiện tiên quyết.

“Vậy tiền vơ vét được từ trị thủy, là gió đông, phải không?” Cảnh Mục hỏi.

Hắn đương nhiên biết trong tay Đại hoàng tử nắm giữ chuyện gì.

Vốn hắn lợi dụng án khoa cử Hồ Châu để lật đổ Đại hoàng tử, thậm chí cả nhà Phàn Du An. Nhưng trong án này, Đại hoàng tử và phụ tử Phàn Du An thật sự bị oan. Song, chuyện đột ngột xảy ra, Đại hoàng tử không kịp trở tay, không có bằng chứng nên đã rơi vào bẫy.

Nếu phụ tử Phàn Du An chết, sẽ không còn chứng cứ. Nhưng vấn đề là, hai người này không chết, Đại hoàng tử sẽ có cơ hội sống sót.

Cảnh Mục sẽ không làm chuyện nhổ cỏ không tận gốc như vậy, nhưng Sơ Trường Dụ không cho hắn giết phụ tử Phàn Du An, nên hắn không xuống tay, tha bọn họ một mạng.

Nếu đã như vậy, cả hai bên, phải có một bên chết.

Sơ Trường Dụ không cho phép hắn giết phụ tử Phàn Du An, nói ông ta là trung thần của quốc gia, vậy thì Đại hoàng tử hẳn là không có ích gì với quốc gia, đúng chứ?

Nghe vậy, Tiền Nhữ Bân vội nói “Vâng, Đại hoàng tử đã có tính như vậy. Thần đã có kế sách, từ giờ……”

“Đa tạ Tiền thượng thư.” Cảnh Mục lười biếng cười trừ, không thèm nghe gã nói liền cắt ngang “Chuyện này không thể để tên đó thành công, lần này Tiền thượng thư nhất định phải tiến cử một thân tín đáng tin cậy của mình với Hoàng thượng.”

Tiền Nhữ Bân vội nói “Đương nhiên! Nhưng phía Đại hoàng tử…” gã nóng lòng bày tỏ lòng thành, đã nghĩ ra cách giúp hắn tiêu hủy chứng cứ trong tay Đại hoàng tử.

Cảnh Mục dường như không nghĩ tới chuyện này, nói tiếp “Nếu vậy ta có thể yên tâm rồi. Chuyện này không nên chậm trễ, tránh đêm dài lắm mộng, vẫn mong Thượng thư đại nhân ngày mai dâng danh sách người được chọn lên cho Hoàng thượng. Nếu không còn chuyện gì khác, mời Tiền thượng thư về cho.”

“Chuyện này…” Tiền Nhữ Bân thấy hắn liên tục ngắt lời mình, thậm chí còn đuổi đi, tim như trống đập liên hồi.

Trong tay Đại hoàng tử nắm điểm yếu của Đôn thân vương này, mà thấy hắn không hề nóng vội, giống như cắt đứt đường tiền tài của Đại hoàng tử thì mọi chuyện mới thuận lợi vậy.

Vậy… chẳng phải Đông thân vương này hành sự có chút không đáng tin sao?

Tim gã như trống đập, nhưng cũng không ở lâu, xoay người lui ra ngoài.

Cảnh Mục không biết trong đầu gã đang suy đoán điều gì, nhưng cũng chẳng cần biết. Một khi quan viên trị thủy xuống phía Nam, Tiền Nhữ Bân này sẽ vô dụng. Chuyện gã gài bẫy Sơ Trường Dụ, hắn vẫn nhớ rất rõ.

Tiền Nhữ Bân này làm việc không sạch sẽ, Đại hoàng tử chết rồi, người chết tiếp theo sẽ là gã.

Với một người sắp chết, Cảnh Mục không cần lo lắng.

Từ hôm nay Sơ Trường Dụ không gặp lại Cảnh Mục nữa.

Cả một ngày, chỉ có cai ngục vào dọn dẹp phòng giam cho y. Sau bữa tối hôm nay, Cảnh Mục vẫn mãi không đến.

Sơ Trường Dụ cố ý muốn phớt lờ, nhưng lúc đọc sách cảm giác bên tai trống rỗng, không có người huyên thuyên mấy chuyện vụn vặt với y. Trời lặn dần ngoài cửa sổ, nắng ấm rải trên quyển sách trong tay, nhưng y không đọc được chữ nào.

Cuối cùng, y sốt ruột ngẩng đầu, như thể đang tìm ai đó. Nhưng trước mặt y vắng vẻ, một người cũng không có.

Lúc này y mới phát hiện hướng mình đang nhìn là nơi Cảnh Mục thường ngồi.

Dù y chưa từng ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng y biết chính xác nơi hắn thường ngồi ở đây mỗi ngày.

Sơ Trường Dụ ngẩn người, sau đó hoàn hồn lại, thẹn quá hóa giận cúi đầu.

Tìm hắn làm gì! Cả ngày ở đây nói nhảm, phiền chết đi được!

Sơ Trường Dụ tức giận nhìn chằm chằm câu chữ trong sách như nhìn kẻ địch.

Sơ thừa tướng thích thanh tịnh lần đầu tiên cảm thấy một nơi yên tĩnh làm y phiền loạn trong lòng.

Sau đó liên tiếp mấy ngày, Cảnh Mục vẫn không đến.

Hai ngày sau, y đọc xong mấy quyển sách trong tay, ngày kế cai ngục đặt lên bàn mấy quyển mới cho y, mang mấy quyển cũ đi.

“Không phải mù chữ à?” Sơ Trường Dụ cũng không biết đang giận ai, lạnh giọng hỏi cai ngục “Mấy quyển sách này là ai đưa tới?”

Cai ngục tự dưng bị họa rơi trúng đầu, vội nói “Hồi đại nhân, số sách này do Cảnh đại nhân tự tay giao cho tiểu nhân.”

Nghe vậy, Sơ Trường Dụ hừ lạnh một tiếng, muốn cai ngục mang sách trả cho Cảnh Mục, nhưng sau khi cầm sách trong tay, lại ngừng động tác.

Như ma xui quỷ khiến, làm sao cũng không đẩy ra được.

“Kệ vậy.” y nói “Lui xuống đi.”

Sau đó, là thêm vài ngày nữa.

Chiều hôm đó, gió mạnh bắt đầu càn quét ngoài cửa sổ. Triệu Kinh gần phía Bắc, một khi gió lên cát bay mù mịt. Vì vậy, suốt cả buổi chiều, ngoài cửa sổ phòng giam của Sơ Trường Dụ, khắp nơi đều là cát vàng, che khuất ánh mặt trời.

Đến tối, trời đổ mưa to.

Ngoài cửa sổ của Sơ Trường Dụ đầy tiếng mưa xào xạc đập vào hàng trúc xanh. Mà tiếng những hạt mưa dày nặng rơi trên thân trúc cứng cáp nghe rất ồn ào.

Lúc này, Cảnh Mục đẩy cửa đi vào.

Sơ Trường Dụ không ngước mắt, nhưng nghe tiếng bước chân liền biết là ai. Y chỉ mới đọc nửa trang sách hiện tại, không biết tại sao y thấy quặn thắt, chậm rãi lật sang trang tiếp theo, giả vờ như đang tập trung đọc.

Cảnh Mục lần này không ngồi đối diện, mà là ngồi bên cạnh y.

Sơ Trường Dụ mặc kệ hắn, nhưng cũng không trốn.

“Thiếu phó.” Cảnh Mục nhỏ giọng nói.

Tiếng mưa đập vào lá trúc ngoài cửa sổ rất to, tiếng Cảnh Mục gọi y lập tức bị át đi. Song, Sơ Trường Dụ vẫn nghe thấy.

Y không lên tiếng, lại lật sang trang khác.

“Đại hoàng tử chết rồi.” tiếp đó, y lại nghe Cảnh Mục nói.

Sơ Trường Dụ nghe được lời này, toàn bộ tinh thần không biết vì sao tập trung vào bản thân. Y sợ lạnh, rất nhạy cảm với sự thay đổi nhiệt độ.

Lúc này Cảnh Mục bên cạnh hẳn là đã dầm mưa, toàn thân tỏa khí lạnh ẩm ướt.

Kế đó, y bị khí lạnh bao trùm.

Cảnh Mục ôm lấy y.

– ——–

Chuyện bên lề:

Sơ Trường Dụ: Ngày đầu tiên Cảnh Mục không đến, nhớ hắn. Ngày thứ hai Cảnh Mục không đến, nhớ hắn nhớ hắn. Ngày thứ ba Cảnh Mục không đến…

Đại hoàng tử: Không đúng, ta cứ vậy mà chết à?

Lưu Cẩu Hoa: Cầm lấy hộp cơm, tránh đường tránh đường, tự tìm người quản lý đoàn phim lãnh lương đi.

Đại hoàng tử: Không đúng, đạo diễn, dù gì tôi cũng là boss nhỏ mà…

Lưu Cẩu Hoa: Gì, một hộp cơm không đủ ăn? Đây đây đây, cho thêm một phần này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK