“Thật ra tôi mong ông có thể xem xét kĩ hơn về dự án của Vạn Lân Quân”
Chủ tịch Hạ ngạc nhiên, liền nghe Lục Thiên Phong nói.
“Cậu ấy là bạn của tôi, hiện công ty có chút khó khăn, mẹ cậu ấy đang bệnh nặng và cần tiền chữa trị rất lớn, dự án này sẽ là phương án duy nhất có thể cứu cậu ấy lúc này, vả lại cậu ấy là một người giỏi, dự án này là tâm huyết của cậu ấy, nếu thành công thì Hạ thị chỉ có lợi chứ không có hại”
“Các thiết bị máy móc trong phòng nghiên cứu như thế này thật lòng tôi không có hứng thú cho lắm, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi tin tưởng cậu vậy”
Sau khi thuyết phục được chủ tịch Hạ thì dự án của Vạn Lân Quân được đưa vào thực hiện.
Viên Dĩnh là cô nhi, được mẹ của Vạn Lân Quân nhận về nuôi dưỡng, họ lớn lên cùng nhau và yêu thương nhau như anh em ruột, sau khi tốt nghiệp cấp 3 Viên Dĩnh dọn ra ngoài, lên đại học họ đều đậu vào cùng một trường.
Ở đó hai người họ gặp được ba mẹ của Lục Thành và Nhậm Sơn cũng chính là ba của Nhậm Nhã Lâm. Năm người họ là nhóm bạn thân học giỏi bậc nhất trường khi đó, sau nhiều lần tiếp xúc Viên Dĩnh nảy sinh tình cảm với Nhậm Sơn và chính thức bên nhau không lâu.
“Cái gì ? Em nói là em đã đồng ý lời tỏ tình của Nhậm Sơn sao ?”
“Đúng vậy, chúng em ở bên nhau rồi, anh sao vậy ?”
“Anh……..không sao, anh chỉ muốn chúc mừng em thôi”
Sau khi biết tin Viên Dĩnh đã bên cạnh Nhậm Sơn thì Vạn Lân Quân lại vô cùng kích động. Nhưng vì đó là quyết định của Viên Dĩnh nên Vạn Lân Quân đành chấp nhận và chúc phúc cho họ.
Sau khi ra trường thì ba mẹ Lục Thành kết hôn và cùng vào Lục thị làm việc, Nhậm Sơn thì lựa chọn vào một công ty lớn và vô cùng phát triển khi đó và cả Vạn Lân Quân cũng đã quyết định tự mình lập nghiệp.
Vạn Lân Quân mở công ty đã rất lâu năm thì lại bị rơi vào tình trạng khủng hoảng, vì đã quen biết nên khi đó cả Nhậm Sơn và Vạn Lân Quân đều muốn hợp tác cùng Lục Thiên Phong để tìm đầu tư dự án. Cùng lúc nhận cả hai dự án muốn mình đầu tư nhưng nghĩ đến tình trạng khủng hoảng ở công ty Vạn Lân Quân vì muốn giúp anh ta nhanh chóng giải quyết khó khăn trước mắt của công ty anh ta nên Lục Thiên Phong không những đầu tư cho anh ta một khoản mà còn giúp anh ta tìm thêm nhà đầu tư.
“Chúc mừng anh, Thiên Phong nói sẽ giúp anh tìm nhà đầu tư, nhanh thôi anh sẽ giải quyết được khó khăn của công ty rồi, tiền viện phí của dì cũng không cần lo”
“Anh cũng hy vọng là thuận lợi đưa ra thị trường, kiếm được tiền rồi thì mẹ anh sẽ được cứu”
“Không sao, cho dù dự án không hoàn thành như dự kiến thì em sẽ giúp anh lo cho dì, đợi lần thử nghiệm tới hoàn thành xong thì sẽ nhanh chóng đưa máy ra thị trường”
“Cảm ơn em, nhưng mà A Sơn không thể hợp tác với Lục thị liệu cậu ấy sẽ không sao chứ ?”
“Anh yên tâm, anh ấy rất giỏi, không thể hợp tác với Lục thị thì có lẽ anh ấy cũng sẽ tìm nhà đầu tư khác thôi”
“Vậy anh đợi tin tốt từ mọi người”
“Em có hai cô con gái, đợi đến khi có thời gian em đưa chúng đến thăm anh và dì”
“Được”
Nhưng sau hôm đó thì bất ngờ Viên Dĩnh lại tiếp tục đến tìm Vạn Lân Quân, nhưng lần này là với một thái độ hoàn toàn khác.
“Cái gì ? Ý em là em nghi ngờ dự án của anh sao ?”
“Em không có ý đó, chỉ là do dự án có vấn đề, bộ phận thải khí hoạt động chậm gấp 2 lần bộ phận hút khí, nếu như vậy khí sẽ bị lưu lại bên trong, nếu gặp các loại khí hoá ăn mòn mạnh thì nhanh chóng bộ phận máy sẽ xảy ra tình trạng rò rỉ ngược, nếu như vậy sẽ tạo ra nguy hiểm vô cùng lớn”
Vạn Lân Quân vì đứng trước hoàn cảnh khó khăn, dự án này là đường lui cuối cùng, khiến anh ta cảm thấy Viên Dĩnh luôn muốn loại bỏ anh ta để giúp chồng mình nhận được đầu tư của Lục Thiên Phong.
“Sao nào ? Em muốn dùng lí do này để khiến dự án anh thất bại và giúp Nhậm Sơn nhận được đầu tư đúng không ?”
Viên Dĩnh bị vu oan cảm thấy vô cùng uất ức.
“Lân Quân, chúng ta quen biết nhau bao lâu chứ ? Anh nghĩ em là người như thế sao ?”
“Đúng vậy, anh bây giờ không hiểu nổi em nữa, em đi đi”
Vạn Lân Quân trong cơn giận dữ đã đuổi Viên Dĩnh đi mất.
Trở về thữ tại Vạn Lân Quân lại luôn trách móc Viên Dĩnh.
“Cô ta âm mưu đến tìm chủ tịch Hạ, nhưng cô ta không ngờ là tôi đã biết chuyện, cô ta không khuyên được chủ tịch Hạ huỷ đầu tự thì liền động tay động chân vào ngày thực nghiên máy, khiến cho toàn bộ tâm huyết của tôi hoàn toàn bị phá huỷ”
Lục phu nhân không muốn tin, bà ấy một mực cho rằng Viên Dĩnh không làm chuyện đó.
“Không thể nào, tôi hiểu cậu ấy, cậu ấy không thể nào làm những việc này được”
“Đến cả cô cũng không tin đúng không ? Nhưng đó là sự thật”
Lúc này chủ tịch Hạ mới giải thích cho Viên Dĩnh về việc năm đó Viên Dĩnh vì sao lại đến tìm ông.
“Đúng là năm đó cô ấy đã đến tìm tôi và có nói đến dự án của anh, nhung cô ấy không hề có ý định muốn tôi từ bỏ đầu tư mà chỉ muốn nhờ vả tôi một việc”
Sau khi đến chỗ ông ấy Viên Dĩnh cũng đã do dự rất lâu mới quyết định đi vào.
“Chủ tịch Hạ, làm phiền ngài quá, tôi đến đây là muốn nói về dự án của Vạn Lân Quân”
“Vậy sao ? Vậy cô muốn nói gì ?”
“Dự án này có một lỗi sai, tôi không mong ông từ bỏ dự án mà chỉ muốn ông đứng ra đề nghĩ tạm ngưng thực nghiệm, để có thể kiểm tra lại một lần nữa, tôi không mong tâm huyết của anh ấy bị phá huỷ bởi một lỗi sai không đáng có”
Chủ tịch Hạ sau khi nghe xong thì nói Viên Dĩnh ra về trước, ông ấy sẽ xem xét lại. Viên Dĩnh an tâm rời đi nhưng không ngờ chỉ tịch Hạ này nhanh chóng đã quên mất việc mình đã nói và ngay trong hôm đó lên máy bay ra nước ngoài công tác.