“Tiểu Lâm, sao con dậy sớm vậy?”
“Ba dậy rồi sao? Thật ra hôm nay con cùng A Thành có lịch hẹn chụp ảnh cưới nên con dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ba và Tiểu Khả, em ấy ăn sáng xong đã đi ôn thi cùng bạn rồi”
“Vậy à? Việc chuẩn bị hôn lễ chắc là đã sắp xếp ổn thoả hết rồi đúng không?”
“Đúng vậy, mọi thứ đều đã xong, nếu theo đúng dự kiến thì cuối tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, à đúng rồi, con có thứ muốn đưa cho ba”
“Là gì vậy?”
Nhậm Nhã Lâm đi vào trong phòng, cô lấy lúc này lấy ra một chiếc hộp to, trong rất sang trọng mang đến đặt trước mặt Nhậm Sơn.
“Ba mở ra xem đi”
Ông ấy thắc mắc mở ra xem, vừa thấy đồ bên trong thì ông ấy bất ngờ nhìn Nhậm Nhã Lâm.
“Đây là………”
“Con mang quần áo ba thường mặc để dựa theo số đo mà mua nó cho ba đó, hôm lễ cưới ba sẽ là người dắt tay con vào lễ đường, nên con muốn tự mình chuẩn bị cho ba một bộ âu phục”
Nhậm Sơn cảm động sờ lên bộ âu phụ, ông ấy bây giờ không ngờ lại có thể cảm nhận được cảm giác gả con gái đi, ông mỉm cười hạnh phúc.
“Được, rất đẹp……..ba rất thích”
“Ba thích là được, mấy hôm nay con thấy ba có vẻ khoẻ hơn trước, con sẽ nhờ A Thành lấy thuốc giúp ba”
“Được”
“Đến giờ con phải đi rồi, ba ở nhà cứ nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì có thể gọi cho con”
Nhậm Nhã Lâm phân chia thuốc giúp ba rồi rời đi, cô bước ra đến cửa thì vẻ mặt vui vẻ liền biến mất, mỗi phút mỗi giây đối mặt với ông ấy cô lại phải cố gắnh che giấu cảm xúc, bởi Nhậm Nhã Lâm thừa biết rằng thời gian mỗi ngày trôi qua thì ngày cô rời xa ba mình một lúc một gần.
Sau khi đến nơi chụp ảnh cưới Nhậm Nhã Lâm vẫn chưa thấy Lục Thành đến, tuy vậy cô ấy vẫn vui vẻ vào chuẩn bị trước. Khuôn mặt xinh đẹp, làn da mịn màng không tì vết khiến cho Nhậm Nhã Lâm luôn được nhân viên khen ngợi.
“Cô dâu xinh thật, không cần trang điểm đã rất xinh rồi”
“Cảm ơn, tôi cảm thấy cũng không đến mức đó đâu”
“Thật mà, cô thật sự rất xinh, nhưng mà chú rể vẫn chưa đến sao? Cô cũng sắp chuẩn bị xong rồi đó”
“Thật ra chồng tôi là một bác sĩ, công việc cũng khá bận rộn nên đến trễ một chút”
“Là bác sĩ sao? Tôi cũng có bạn lấy chồng bác sĩ, nhưng họ đều nói lấy chồng bác sĩ rất thiệt thòi, cũng ít thời gian ở cùng nhau, cô không sợ sao?”
Lời này của nhân viên vô tình bị Lục Thành nghe thấy, lời Nhậm Nhã Lâm nói tiếp theo khiến Lục Thành vô cùng kinh ngạc.
“Đã kết hôn thì phải đối mặt với nhiều thứ, nếu đã có thể đi đến kết hôn thì phải có lòng thấu hiểu và bao dung cho đối phương, đừng trách họ vô tâm, nếu đổi lại vị trí cho nhau thì đối với họ chúng ta chính là người vô tâm………anh ấy bận cứu người, tôi thì chỉ cần ở nhà chăm lo gia đình nhỏ của chúng tôi, nếu anh ấy không sau lưng tôi làm chuyện có lỗi thì công việc của anh ấy tôi đều có thể hiểu”
“Cô đúng là hiểu lòng người thật”
“Không phải tôi hiểu lòng người mà là tôi nhìn rõ thực tại, công việc mà anh ấy chọn là tâm huyết của anh ấy, tôi cũng không thể vì chút chuyện mà bắt buộc anh ấy bỏ công việc được, chung nhà chung giường chưa chắc là hạnh phúc, quan trọng nhất vẫn là cùng nhau vun đắp”
“Chồng của cô chắc chắn là rất may mắn khi lấy được cô, rất ít người có thể hiểu được như cô”
Bên ngoài Lục Thành đi vào.
“Đúng là tôi rất may mắn khi lấy được cô ấy”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ quay sang, cô ấy không biết anh đến từ khi nào cũng không biết anh ấy có nghe thấy mời mà cô ấy nói lúc nãy hay không.
“Để em chờ lâu rồi”
“Không sao, cũng vừa mới xong thôi”
Lục Thành quay sang người nhân viên, mỉm cười nói.
“Nghề nghiệp của chúng tôi bắt buộc thời gian là như thế, nếu như là người tôi yêu thì cho dù bên cạnh cô ấy chỉ 2 tiếng mỗi ngày tôi cũng có làm nhiều thứ bất ngờ hơn cho cô ấy, nhưng quan trọng là người đó có cố gắng chờ đợi tôi hay không? Tôi nghĩ bạn của cô không nên kết hôn làm gì, bởi vì họ chưa đủ sự thấu hiểu cho người bên cạnh”
Lời nói của Lục Thành khiến cho người kia không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt bày ra cũng vô cùng gượng gạo.
Trong buổi chụp hình hôm đó Lục Thành biểu hiện vô cùng tốt, hai người hợp tác tạp ra rất nhiều bức ảnh đẹp mắt, đến cả Nhậm Nhã Lâm cũng bất ngờ trước anh ấy.
( Bình thường cứ nghĩ anh ấy chỉ biết lo cho công việc, người như anh ấy mấy việc chụp ảnh như thế này sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ anh ấy lại làm vô cùng tốt, người ngoài nhìn vào có lẽ còn nghĩ mình và anh ấy là cặp tình nhân lâu năm nữa đó)
Nhậm Nhã Lâm suy nghĩ như vậy nhưng cô ấy không hề biết cả đêm qua Lục Thành dùng hết tâm sức và cả tri thức của bản thân, vừa xem vừa ghi chép những thứ liên quan.
“Sao nhiều kiểu chụp thế này? Chỉ là chụp ảnh cưới thôi mà có cần tích hợp nhiều kiểu thế không?”
Vừa ghi chép vừa xem và còn hành động theo ảnh khiến cho anh ấy cả đêm đó phát điên không biết bao nhiêu lần.
“Phiền phức quá đi, phải chi không cần chụp ảnh cưới thì tốt biết mấy, kết hôn thôi mà sao rắc rối thế”
Qua hơn ba tiếng quyển sổ ghi chép cũng đã đầy, Lục Thành làm theo ảnh mẫu để bản thân quen thuộc hơn khiến cho cơ thể anh ấy đau mỏi vô cùng.
“Mệt thật”
Ở trước mặt mọi người và Nhậm Nhã Lâm anh ấy biểu hiện rất tốt, nhưng thực chất cơ thể lại vô cùng đau nhức.
( Lưng của tôi……..mỏi quá)