“Tần tổng, xe không vào được vậy làm thế nào?”
“Cứ ở đây đợi tôi, tôi sẽ tự mình vào”
“Được, vậy tôi sẽ ở đây đợi anh”
Tần Thiếu Nhiên một mình đi vào, với vẻ ngoài sang trọng lịch lãm của anh khiến cho nhiều ánh mắt người xung quanh phải dõi theo.
“Ai vậy? Trông sang trọng quá”
“Không biết nữa, ở nơi này mà cũng có thể xuất hiện người thế này sao?”
“Chắc chắn là người không tầm thường, nhìn bề ngoài là biết ngay”
“Thôi đừng bàn nữa, người thế này chúng ta không động vào được đâu”
Tần Thiếu Nhiên men theo con đường nhỏ đến trước cửa nhà số 35 được ghi trên giấy, anh ấy thấy cửa ngoài bị khoá thì lo lắng.
“Cửa khoá rồi, cô ấy không có ở nhà sao?”
Tần Thiếu Nhiên bắt đầu lo lắng không biết thế nào, anh ấy nhìn xung quanh chẳng có ai thì định rời đi.
Vừa bước đi đã thấy có một người phụ nữ bước đến, bà ấy thấy Tần Thiếu Nhiên đứng trước nhà Niệm Khiết thì nhỏ giọng hỏi.
“Cậu đến tìm người ở căn nhà đó sao?”
“Dì là người ở đây sao?”
“Đúng vậy, tôi là hàng xóm của họ”
“Tôi là bạn của Niệm Khiết, cô ấy không có ở nhà nên không biết thế nào? Xin hỏi dì có biết cô ấy đã đi đâu không?”
Vừa nghe là tìm Niệm Khiết người phụ nữ đó liền lo lắng nhìn xung quanh rồi đi đến nói nhỏ với Tần Thiếu Nhiên.
“Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu đừng để người khác biết là tôi nói có biết chưa? Nếu không cái tên cầm thú trong nhà đó lại đến tìm tôi tính sổ mất”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì đoán rằng bà ấy đang nói đến ba của Niệm Khiết, anh ấy cảm nhận có điềm chẳng lành liền hứa với bà ấy.
“Yên tâm, tôi sẽ không để dì bị liên luỵ đâu”
Bà ấy vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tần Thiếu Nhiên.
“Thật ra Tiểu Khiết con bé nó ở bên trong, chỉ là nó bị ba nó nhốt lại mà thôi”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì bất ngờ.
“Cái gì, cô ấy bị nhốt bên trong sao?”
“Hai hôm trước tôi có nghe thấy tiếng nó và ba nó tranh chấp với nhau vì cái gì đó, hình như là ba nó muốn lấy đồ của nó đem bán nên con bé đó liền muốn giành lại, thế là bị đánh cho một trận”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong liền lo lắng quay sang đập cửa nhà gọi Niệm Khiết.
“Niệm Khiết, cô có ở trong đó không?”
Người kia thấy Tần Thiếu Nhiên có vẻ sẽ cứu được Niệm Khiết nên dặn dò anh một câu rồi rời đi.
“Nếu cứu được con bé thì đưa nó đi đi đừng để nó ở đây chịu khổ nữa”
Tần Thiếu Nhiên ra sức đập cửa gọi mãi tên cô ấy nhưng lại không có phản hồi.
“Niệm Khiết, là tôi Tần Thiếu Nhiên đây, nếu cô có ở bên trong thì mau lên tiếng đi”
Tiếng gọi dồn dập đánh thức Niệm Khiết đang hôn mê nằm bên trong.
“Niệm Khiết, mau lên tiếng đi”
Trong mơ màng Niệm Khiết nghe thấy tiếng gọi của Tần Thiếu Nhiên, cô ấy như thể thấy được con đường sống liền cố gắng lên tiếng gọi tên anh.
“Thiếu………..Nhiên”
Tần Thiếu Nhiên bên ngoài nghe thấy tiếng thì thầm thì lập tức dừng lại, anh ấy nép vào cánh cửa lắng nghe tiếng bên trong.
“Thiếu…….Nhiên”
Tần Thiếu Nhiên nghe được tiếng của Niệm Khiết, anh ấy nghe được tiếng gọi vô cùng yếu ớt, sự lo lắng dâng đến đỉnh điểm lập tức Tần Thiếu Nhiên lùi về sau vài bước, anh ấy dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa.
Sức người quả thật có chút khó khăn, nhưng khi nghĩ đến việc Niệm Khiết đang gặp chuyện ở bên trong lập tức Tần Thiếu Nhiên như phát điên đạp mạnh vào cửa thêm vài cái thì khoá cửa cũ kĩ kia cũng phải chịu thua mà rơi ra.
Cánh cửa bị Tần Thiếu Nhiên đạp mạng về sau, anh ấy thấy cửa đã mở lập tức chạy vào trong. Vừa đi vào thì cảnh tưởng trước mắt khiến anh ấy đau lòng đến mức không biết nói gì.
Niệm Khiết nằm bất động, cơ thể đầy vết thương, có cả những vết thương đã chảy máu.
“Niệm Khiết…….”
Anh ấy quỳ xuống đỡ lấy Niệm Khiết, cô ấy gương mặt thương tổn, trên khoé miệng và trán đều có máu, đôi tay anh ấy run rẩy sờ lên khuôn mặt của cô.
“Niệm Khiết, cô có nghe tôi nói không? Tôi là Tần Thiếu Nhiên đây, tôi đến rồi”
Một người cao ngạo, vẻ ngoài luôn phải chỉnh chu như Tần Thiếu Nhiên lúc này lại không do dự mà cởi áo khoác của mình che lên người Niệm Khiết.
Niệm Khiết cảm nhận được hơi ấm của Tần Thiếu Nhiên thì khoé mắt rơi lệ.
“Thiếu……..Nhiên”
“Tôi đây, tôi đưa cô đi bệnh viện ngay, cô đừng ngủ đó có biết chưa?”
Tần Thiếu Nhiên bế Niệm Khiết lên dùng sức chạy ra khỏi đó. Thấy cô ấy yếu ớt không có chút sức nào, anh ấy liền vừa đi vừa gọi cô ấy tỉnh lại, anh ấy sợ rằng nếu để cô ấy ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa.
“Niệm Khiết, nghe tôi nói, cô phải cố gắng không được ngủ, nhất định không được ngủ”
Niệm Khiết đau đớn, cô ấy nhỏ giọng nói với anh.
“Xin……lỗi, tôi…….tôi không giữ được………quà anh tặng”
Tần Thiếu Nhiên giữ chặt cô ấy trong lòng an ủi cô ấy.
“Không sao, tôi sẽ tìm nó về cho cô, tôi nhất định sẽ tìm được nó về cho cô”
Tần Thiếu Nhiên đưa Niệm Khiết ra xe, anh ấy gấp gáp thét lên.
“Mau đến bệnh viện, nhanh lên”
Ngày hôm đó Tần Thiếu Nhiên ở lại bệnh viện chăm sóc Niệm Khiết, cô ấy được anh sắp xếp vào phòng chăm sóc tốt nhất, anh ấy trầm tư ngồi nhìn cô ấy trên giường bệnh rồi nhớ đến lời bác sĩ nói.
“Vết thương rất nặng, qua kiểm tra có thể thấy trước đó có nhiều vết thương cũ nhưng đã tự lành, lần này xem xét mức độ nặng nhẹ có thể thấy cô ấy cầm cự được qua hai hôm thì đúng là kì tích……….”
Tần Thiếu Nhiên gương mặt trầm tư, vết máu trên áo vẫn còn, anh ấy tức giận siết chặt tay.
( Nếu như hôm nay không đến tìm cô ấy thì có lẽ……)
Bên ngoài trợ lí mang đồ đến cho anh ấy.
“Tần tổng, quần áo của anh đây”
“Sắp xếp xong mọi thứ chưa?”
“Căn nhà đó tôi theo căn dặn của anh cho người sửa lại và trang bị đầy đủ mọi thứ rồi, qua ngày mai là có thể vào sống”
“Vậy người đó thì sao? Tìm được ông ta chưa?”
“Vẫn chưa, nếu tìm được sẽ đưa đến đây ngay”
“Tuyệt đối không được để ông ta đến gần cô ấy, tìm gặp rồi thì tôi sẽ đích thân đến gặp ông ta”
“Vậy hôm nay anh không về nhà sao?”
“Không về, nếu ba mẹ tôi có hỏi thì cứ nói tôi ở bên nhà riêng là được, ngoài ra không cần nói gì cả”
“Vậy tôi xin phép về trước”
“Ừm”
Tần Thiếu Nhiên cầm lấy quần áo trợ lí mang đến, trước khi đi thay quần áo anh ấy còn ân cần kéo chăn lên giúp Niệm Khiết rồi mới rời đi.