• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc mõ lại giúp sức mạnh của linh thể tăng lên, đây là chuyện mà Trần Sơ không ngờ đến.

“Sao rồi, có hiệu quả không ạ?” Lâm Xuân ngồi trong mắt bão, không thể cảm nhận được tình huống bên ngoài như anh nên đành phải hỏi.

“Có.” Anh gật đầu.

“Hiệu quả thế nào ạ?” Cô kích động.

Trần Sơ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vung tay lên thu hồi cơn lốc lại, để cho Lâm Xuân nhìn thấy rõ khung cảnh biến hoá bên ngoài.

Cô ngước lên nhìn, đập vào mắt cô là những đốm sáng vàng không ngừng xoay quanh anh và cô. Những đốm sáng đó là hàng vạn con cổ trùng, chúng quay tròn vì bị lốc cuốn đi, bây giờ cơn lốc đã mất nhưng quán tính hẵng còn nên chúng vẫn cứ quay bốn xung quanh như thế, tạo nên một vòng tròn ngập sáng. Không biết có phải vì cổ trùng đang tập trung với nhau hay không mà cô cảm giác ánh sáng của chúng bây giờ còn rực rỡ hơn vừa nãy.

Bên ngoài vòng sáng, nữ linh thể đang cầm cây sáo đứng trong khóm hoa. Cô ta triệu hồi muôn vàn cổ trùng nhằm giết chết bọn cô nhưng bây giờ lại không tấn công nữa mà đứng lặng ở đó, hình như còn nhắm mắt lại.

Tại sao lại dùng từ “hình như”? Bởi vì linh thể không có khuôn mặt rõ ràng, Lâm Xuân luôn coi hai đốm sáng màu xanh trên mặt linh thể là đôi mắt, bây giờ không thấy hai đốm sáng xanh ấy đâu nữa, nên chắc hẳn cô ta đã nhắm mắt lại rồi.

Nhưng thay vào đó, ấn đường của linh thể chuyển sang màu vàng.

Vị trí đó… Lâm Xuân liếc qua đã nhận ra, đó là đá sức mạnh trong cơ thể linh thể, một khi bị linh thể trong không gian con bị giết chết, đá sức mạnh sẽ rơi ra khỏi ấn đường của bọn họ. Bình thường mình sẽ không thấy viên đá đó, chỉ khi nào linh thể tan biến thì nó mới xuất hiện. Nhưng bây giờ đá sức mạnh lại hiện ra, thậm chí còn ngày một sáng hơn, cuối cùng, khi ánh sáng đạt đến cực điểm, nó bỗng ẩn mình đi.

Sao trông giống thăng cấp vậy? Bảo siêu độ cơ mà?

Lâm Xuân không biết quá trình thăng cấp của người dị năng bình thường sẽ ra sao, nhưng nữ linh thể biến hoá rõ ràng như thế này, không mù là nhìn ra được.

Cô suýt choáng trước thao tác điêu luyện của cái mõ, nó khác hẳn những gì cô tưởng tượng, siêu độ cơ mà trời? Phật pháp siêu độ linh hồn người chết, để họ được yên nghỉ còn gì? Như trong concert hồi trước đó, cô gõ một phát, tất cả các vong hồn tan biến hết đi. Cô có nghĩ như thế này đâu, cô mường tượng ra cảnh mình gõ mõ, linh thể trước mặt sẽ chủ động bay màu, để lại cả đống đá sức mạnh cho cô. Sao cô ta không chủ động biến mất mà còn mạnh thêm thế này?

Lâm Xuân khóc không ra nước mắt.

Bấy giờ, nữ linh thể đã mở mắt, đôi mắt xanh u tối nhìn thẳng về phía cô. Trần Sơ tiến lên trước một bước, chắn trước mặt cô.

Nữ linh thể nhìn anh, không nói gì, chỉ giơ cây sáo lên, thổi thêm lần nữa. Khi tiếng sáo vang lên, hàng nghìn cổ trung đang bu quanh hai người bỗng ngừng lại, sau đó giương cánh bay đi khắp nơi như lúc chúng mới xuất hiện.

Không tấn công bọn anh nữa?

Trần Sơ nhìn nữ linh thể với vẻ khó hiểu, không biết cô ta định làm gì. Nữ linh thể mở miệng nói với anh: “”#%#%¥#… ¥”

Anh không hiểu, nhưng anh đoán ra được cô ta muốn nói gì đó, thấy đối phương chủ động thu hồi cổ trùng, anh thấy rằng mình có thể trao đổi được, vì vậy đã ngoảnh lại hỏi Lâm Xuân.

Anh hỏi: “Cô ta nói gì đấy?”

Lâm Xuân cũng không hiểu, cây thước của bậc hiền triết chỉ có tác dụng trong phạm vi năm mét, quá năm mét, năng lực sẽ tự động cắt đứt: “Mất kĩ năng rồi, để em làm lại.”

Trần Sơ quay đầu nhìn nữ linh thể, thấy cô ta vẫn đang đứng ở đó, trên người không có sát khí, bấy giờ mới gật đầu, tỏ ý cho cô đi ra thử.

Lâm Xuân cầm thước tiến lên phía trước, anh đi theo sau để bảo vệ cô, khi bước đến phạm vi năm mét, cô mới bắt đầu sử dụng thước, đặt câu hỏi để hai bên kết nối được với nhau.

Lâm Xuân: “Cô vừa mới nói gì?”

Nữ linh thể: “Ban nãy tôi nghe thấy tiếng cô nói, giọng cô có một sức mạnh thần kì, gợi lên dị năng trong người tôi.”

Mặc dù đã đoán ra cái mõ có tác dụng tăng cường dị năng của linh thể nhưng Lâm Xuân vẫn không kiềm được mà hỏi: “Dị năng của cô thăng cấp rồi?”

Nữ linh thể gật đầu: “Đúng, tôi ở cấp tám lâu lắm rồi, giọng nói của cô đã giúp tôi phá bỏ ràng buộc, lên được cấp chín.”

Lâm Xuân nghe vậy thì hối hận vô cùng, một tiếng a di đà phật đã giúp nữ linh thể tăng lên một cấp, phát triển khủng quá rồi đấy?

Cô không chịu được, quay lại hỏi Trần Sơ: “Cô ta bảo cô ta lên cấp chín rồi, tương đương với cấp mấy của bọn mình thế?”

Trần Sơ: “Cấp A.”

Tài liệu của chính phủ viết rằng để người dị năng thăng cấp cần rất nhiều thời gian và đá sức mạnh cơ mà? Ít thì một hai năm, lâu thì hơn chục năm có khi cũng chẳng thăng cấp được, tại sao cái mõ lại mạnh như thế???

Nữ linh thể hỏi tiếp: “Vừa rồi cô đã làm cách nào vậy?”

Lâm Xuân hối hận vì mình đã gõ mõ, sao có thể nói ra sự thật cho nữ linh thể biết, cô cất lời hờn dỗi: “Sao tôi phải nói cho cô biết?”

Hiếm khi nào nữ linh thể lại không nổi cáu như vậy, cô ta im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên cất cây sáo trong tay mình đi rồi nói: “Hai người đi đi.”

Lâm Xuân sững sờ, vô thức hỏi lại: “Cô thả bọn tôi đi?”

Vừa nãy đuổi cùng giết tận lắm cơ mà?

Nữ linh thể nói: “Mặc dù không biết cô đã làm cách nào, nhưng giọng nói của cô không chỉ giúp tôi thăng cấp mà còn giúp tôi sinh ra một cảm giác thân thiết vô hình với cô. Cảm giác thân mật này khiến tôi không thể tấn công cô được.”

Lâm Xuân sửng sốt, cô chớp chớp mắt, sau khi chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, cô kích động níu tay áo Trần Sơ: “Anh ơi, cô ta bảo cô ta không thể tổn thương em.”

Trần Sơ nghe xong cũng bất ngờ, bởi vì linh thể được Phật hiệu thanh tẩy nên mới thấy biết ơn Lâm Xuân? Đúng là vật phẩm của nhà Phật có khác.

Vậy thì chiếc mõ của hoà thượng cũng không hãm hại gì cả, ít nhất là người sử dụng vẫn được an toàn.

Nữ linh thể sửa lưng: “Không phải không thể mà là không muốn. Vậy nên trước khi tôi đổi ý, tốt nhất là cô đi mau đi.”

Nói xong, không đợi Lâm Xuân trả lời, nữ linh thể đã quay người, đi một mình vào trong trại Miêu.

Không phải không thể mà là không muốn? Là sao? Nghĩa là cái “không muốn” này có thể thay đổi á hả? Lâm Xuân nhìn bóng lưng đã đi xa của nữ linh thể, tâm trí miên man suy nghĩ nhưng vẫn không thấu tỏ được, song cô bỗng nhận ra có gì sai sai: “Sao lại chỉ có mình cô ta, người dị năng trúng tình cổ đâu rồi?”

Trần Sơ: “Chết rồi.”

Lâm Xuân: “!!”

Trần Sơ: “Khi lên cấp, cô ta đã thu hồi tình cổ lại.”

Thầy tà thuật có khả năng rút tình cổ về mà không làm tổn thương đối phương, vậy nên người dị năng đó chết là do nữ linh thể chủ động giết, cô ta sợ khi mình lên cấp, người dị năng sẽ tấn công mình, hoặc vốn dĩ ngay từ đầu cô ta không định cho người dị năng đó một con đường sống, thành thử đã sát hại anh ta ngay lập tức. Hệt như lời cô ta từng nói, đàn ông chỉ là một thứ đồ chơi.

Lâm Xuân bỗng chạy về phía trước, Trần Sơ đoán được ý định của cô nhưng anh không cản cô lại. Lát sau, cô nhìn thấy thi thể của người dị năng nằm trong bụi cỏ um tùm.

Cô cứ nhìn đăm đăm, mãi không nói câu nào.

Trần Sơ hiểu cô đang nghĩ gì, anh mở lời: “Em không làm gì sai hết, em thấy áy náy vì có anh ở đây. Em biết dù em không dùng mõ thì nữ linh thể cũng không hại em được. Nhưng nếu không có anh, một mình em đối mặt với nữ linh thể và người dị năng bị cô ta thao túng, em có gõ mõ nữa không?”

Lâm Xuân gật đầu, cô sẽ làm như vậy. Bởi vì chỉ khi gõ mõ thì cô mới được sống sót.

Anh nói: “Thế nên em không làm gì sai cả, em chỉ đang cứu em mà thôi. Đừng tự hỏi hành động của mình có liên luỵ đến người khác hay không, mọi người trong giới dị năng đều biết mình phải chịu trách nhiệm với mạng sống của mình. Không chỉ là người dị năng xa lạ chẳng dính dáng gì đến em, kể anh hay Vua Biển, hay bất cứ ai ở tổ sáu, nếu chỉ có một người được sống, chắc chắn mọi người sẽ chọn bản thân mình mà chẳng cần do dự gì. Cảm thông là quyền lợi của kẻ mạnh.”

Chỉ cần bạn đủ mạnh, mạnh đến mức có thể kiểm soát được tình hình, bạn mới có khả năng thương xót cho người mà mình muốn rủ lòng thương, nếu không sẽ chỉ chết trong vô vọng mà thôi.

Lâm Xuân hiểu thấu sự thật này, cô biết mình không sai khi gõ mõ, mặc dù cô không có thù hằn gì với người dị năng, nhưng kể từ lúc trải qua trận truy sát ở thành phố Bão Tuyết, cô biết rằng mình không thể mềm lòng khi ở trong không gian con. Áy náy thuộc về tình người, nhưng cô không hối hận.

Cô nói: “Em vẫn chưa thích ứng được.”

Hiểu là một chuyện, nhưng để thích ứng thì cần cả một quá trình, và cô nghĩ rằng quá trình này sẽ không quá dài.

Trần Sơ cũng từng trải qua quá trình đó, anh hiểu người khác sẽ không giúp được gì trong việc này nên cũng không nói nữa mà đánh sang chuyện khác: “Bọn mình ra ngoài thôi, trợ lí Đàm chắc đang lo lắm đấy.”

Lâm Xuân nói ngay: “Thể nào trợ lí Đàm cũng đang viết đơn xin trợ cấp cho em.”

Sau khi trợ lí Đàm bế quan, Lâm Xuân tiếp quản công việc của tổ sáu, và rồi cô đã nhìn thấy tên mình nằm chình ình trên đơn xin trợ cấp trong số tài liệu mà anh gửi cho mình. Lúc đấy cô mới biết, từ rất lâu rồi, ngay cái lần đầu tiên cô vào không gian con thì trợ lí Đàm đã viết đơn xin trợ cấp cho cô.

Mong ngóng cô chết lắm đây mà.

Trần Sơ cười nói: “Đợt này có khi lại có anh nữa đấy.”

Đang chuyện trò, cả hai đã đi đến cổng trại Miêu, vừa mới vào, xa xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau và những thanh âm quen thuộc.

“Tiếng Hàn?” Hồi đại học Lâm Xuân đã đu rất nhiều phim nên cô có thể nhận ra ngay đấy là tiếng Hàn, thảo nào vừa nãy cô thấy người dị năng kia quen quá, đó là nam phụ trong bộ phim thần tượng mà cô xem đợt trước còn gì.

“Vạn Dương khá gần Hàn Quốc, không gian con xuất hiện ở đó, chắc chắn cũng sẽ có người dị năng của Hàn.” Trần Sơ đáp.

Cô gật đầu, đồng thời nghĩ đến người nước R mình gặp vào lần đầu tiên đặt chân xuống không gian con: “Nhưng thành phố Tấn không tiếp giáp với nước R, sao lần trước em lại gặp cái gã Sato đó?”

Anh trả lời: “Không gian con nằm trong sự hỗn loạn của không gian, vậy nên không thể suy đoán về phạm vi mà nó bao trùm một cách bình thường. Nếu không gian con phát sinh nếp gấp không gian, rất có thể người dị năng của các nước sẽ xuất hiện cùng lúc trong đó, thậm chí cả Âu Mỹ cũng có hết. Nhưng mấy kiểu không gian con đó khá ít, chỉ chiếm một phần mười thôi, thỉnh thoảng nó cũng sẽ xuất hiện.”

Thỉnh thoảng xuất hiện mà mình còn gặp phải, “số đỏ” quá trời.

Đương nói chuyện, có ba người dị năng chợt lao ra khỏi ngôi nhà bên đường, cơ thể hoá thành muông thú, lộ ra nanh vuốt sắc nhọn, tấn công về phía Trần Sơ.

Anh giơ tay kéo Lâm Xuân ra sau lưng mình, đang định nghênh chiến với ba người dị năng vừa mới nhào ra thì ba người đó bỗng đơ lại, dừng hết hành động của mình. Sau đó xoay người, quay về căn nhà.

Trần Sơ cau mày, trầm ngâm nhìn ra căn nhà mà ba người dị năng vừa lao ra, thấy một linh thể xẹt qua khe cửa rộng.

Anh sực vỡ lẽ, chắc hẳn khi mấy người đó đến gần, họ đã nhận ra sự khác biệt của Lâm Xuân thông qua linh thể nên mới ngừng công kích.

Một phần là để kiểm tra, một phần cũng vì tò mò, Trần Sơ dẫn Lâm Xuân đi sâu vào trong, sau đó anh phát hiện, những người dị năng bị kiểm soát trong trại và những con cổ trùng khó có thể khống chế lại chẳng hề tổn thương cô chút nào.

Bấy giờ cô cũng nhận ra: “Nữ linh thể vừa nãy căn dặn chúng ư?”

Cô đang nghĩ đến việc nữ linh thể đó có thể là chủ của trại Miêu thì nghe thấy tiếng Trần Sơ nói: “Bọn họ đều nghe được tiếng niệm Phật.”

Lâm Xuân chớp chớp mắt.

Trần Sơ: “Anh đã làm thí nghiệm, càng nhiều đối tượng thử nghiệm càng tốt nên anh đã khuếch tán giọng nói của em.”

Lâm Xuân: “!!!”

Cô nói: “Vậy nên toàn bộ trại Miêu đã thăng một cấp vì khi nãy em niệm Phật ạ?”

Anh lắc đầu: “Vừa rồi nữ linh thể đó thăng cấp là vì cô ta đã lên đến tột đỉnh rồi, còn dị năng của các linh thể khác chỉ tăng lên chút thôi.”

Lâm Xuân yên lòng hẳn: “Làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng một mình em đã khiến trại Miêu lên cấp A luôn á.”

Nếu như vậy, cô không dám gõ mõ nữa, không gian con vốn đã là một nơi nguy hiểm, nếu gõ thêm mấy lần nữa, có khi cô sẽ trở thành kẻ thù truyền kiếp của người dị năng trên toàn thế giới mất.

Trần Sơ nói: “Phúc lành em mang đến chỉ là tạm thời thôi, đến khi không gian con đóng cổng, trại Miêu sẽ trở lại bình thường.”

Sức mạnh của chiếc mõ không thể vượt qua được quy tắc của không gian con. Nếu phước lành có thể tồn tại mãi mãi, thế thì năng lực của mõ trái lẽ trời quá rồi.

Nếu biến mất được sẽ tốt hơn, Lâm Xuân đang nghĩ như vậy, Trần Sơ bỗng ôm em cô, tung bay lên trời.

“Bọn mình đi ra ngoài trước.” Trong trại toàn người dị năng đang đánh nhau, đi sâu vào trong cũng dễ nhưng lôi thôi quá, thành thử Trần Sơ quyết định bế Lâm Xuân bay thẳng đến pho tượng vua cổ ở trung tâm quảng trường.

Đó là bức tượng một người phụ nữ được chạm khắc vô cùng tinh xảo, cô ấy mặc quần áo và đeo trang sức dân tộc, trên tay cầm một con cổ trùng na ná bọ cánh cứng, ngồi ngay trên chiếc ghế, đôi mắt hơi cụp xuống, khuôn mặt oai phong và trang nghiêm đến tột cùng.

Cái thứ trong lòng bàn tay của người phụ nữ chắc là vua cổ rồi.

Lâm Xuân đang chìm trong suy tư, Trần Sơ đã đáp xuống trước pho tượng, lấy một nắm đá sức mạnh của cổ trùng ra khỏi kho chứa vật phẩm trong ánh mắt ghen tị của bao người.

Bởi vì không thể phân biệt từng loại cổ trùng nên anh đã mang hết toàn bộ cổ trùng mà anh vừa giết được ra ngoài, có hơn hai trăm con, chắc cũng phải có đủ mười loại đá sức mạnh khác nhau, mỗi loại hai viên chứ nhỉ?

Khi Trần Sơ vừa lấy đá ra, những người dị năng đang đánh nhau với linh thể hoặc cổ trùng đã đồng loạt quay phắt sang, ánh mắt chất chứa một lòng tham không đáy.

– Nhiều đá sức mạnh quá, anh em, cướp đi.

– Đúng.

Trong phút chốc, tất cả những người dị năng không bị cổ trùng khống chế đã vọt về phía hai người.

Mặc dù không hiểu tiếng Hàn nhưng ánh mắt và hành động xông đến của họ đã nói lên hết thảy, nỗi áy náy chôn sâu trong đáy lòng vì khiến linh thể gia tăng sức mạnh của Lâm Xuân đã biến tan trong tích tắc.

Trần Sơ đã dự liệu được việc này, anh giơ tay để hết đá sức mạnh về phía cửa ra, nhưng chờ khoảng mấy giây, không gian vẫn chẳng hề dao động và cũng không mở cổng ra.

“!!” Chưa lấy đủ mười loại đá sức mạnh? Thế thì đừng hòng ai có được nó.

Những người dị năng khác đều nhìn thấy hành động của Trần Sơ, họ cũng hiểu anh chưa thu thập đủ mười loại đá sức mạnh, nhưng điều này không quan trọng, cái loại như cổ trùng sẽ là kiểu anh có tôi không có, tôi có thì anh không có. Trong tay cậu ta có nhiều đá sức mạnh như vậy, chỉ cần cướp được nó, cộng thêm số đá có sẵn trong người mình thì sẽ đủ thôi ha?

Trần Sơ phản ứng rất nhanh, vừa quay người lại đã tung ra một chưởng, sức mạnh hệ phong khổng lồ đánh văng toàn bộ những người dị năng đang bao vây tại đây. Cái uy của dị năng cấp S đã bao trùm toàn bộ trại Miêu.

Những người dị năng đang định vây quanh bỗng cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp nên đã run rẩy ngay tức khắc, không dám tiến đến nữa.

“S!” Một người cấp A hét lên cấp bậc của Trần Sơ.

Trong tích tắc, những ánh mắt kiêng nể đã hoá thành nỗi sợ hãi, nhưng vẫn không thể che giấu sự tham lam in hằn trong đáy mắt mình.

Ông trùm cấp S thì sao, nếu không lấy đủ đá sức mạnh thì vẫn chết như thường thôi.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau đại tư tế lên sàn.

Hết chương 86.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK