• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tặng quà?

“Vì cậu mà Lam Nguyệt tốn sức lắm đấy, thậm chí còn lôi cả tên thầy ra.” Lý Gia Mộc đứng bên cạnh nói đỡ, làm nổi lên sự dụng tâm của Đường Lam Nguyệt.

“Đừng nói mấy cái này.” Đường Lam Nguyệt vội ngắt lời Lý Gia Mộc, lấy ra một vật phẩm cất trữ dạng dây chuyền đưa cho Trần Sơ: “Trần Sơ, cậu xem vật phẩm này có hoá giải lời nguyền cho cậu được không?”

Trần Sơ nhìn vật phẩm, im lặng không nói câu gì, cũng không đưa tay ra nhận.

Đường Lam Nguyệt tiếp tục giải thích: “Tớ nghe nói cậu vào toà Khoá Hồn rồi ra ngay, không đợi đến lúc toà nhà sụp đổ, nhưng có rất nhiều người ra sau đã lấy được vật phẩm trong toà nhà, tớ cũng thu gom từng chút, tìm cả thầy nguyền rủa để xem rồi, đây đều là vật phẩm có thể hoá giải lời nguyền.”

Lý Gia Mộc cũng nói: “Để thu thập được những vật phẩm này, tớ và Lam Nguyệt đã tiêu hết điểm của mình, còn mượn cả đống điểm của đội. Đợi đến khi gỡ bỏ được lời nguyền, cậu dẫn bọn tớ đi làm mấy nhiệm vụ để bù lại điểm, chứ không bọn tớ chết nghèo mất.”

Đường Lam Nguyệt bực mình liếc Lý Gia Mộc: “Nói cái gì thế?”

Lý Gia Mộc: “Đùa thôi mà.”

Trần Sơ nghe hai người cố nói cái kiểu thân thiết mà buồn nôn vô cùng.

“Không cần.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng.

Hai người sững lại, Đường Lam Nguyệt quýnh lên: “Trần Sơ, Gia Mộc nói đùa thôi, cậu cũng biết từ nhỏ cậu ấy đã như vậy, cứ thích khoe mẽ thế.”

Lý Gia Mộc nói: “Đúng, tớ đùa thôi, cậu đừng coi là thật, lời nguyền còn hai năm nữa thôi.”

Trần Sơ: “Trong số vật phẩm đấy có vương miện không?”

Đường Lam Nguyệt không hiểu: “Vương miện?”

Trần Sơ gật đầu: “Vương miện là cái đại tư tế đội trên đầu, các cậu từng thấy rồi. Chỉ có vương miện mới có thể hoá giải được lời nguyền chết chóc của tôi. Trong số các vật phẩm mà hai cậu thu thập được, có vương miện không?”

Khuôn mặt Đường Lam Nguyệt cứng đờ ra, lúc đến vui sướng bao nhiêu thì bây giờ lại tuyệt vọng bấy nhiêu. Thảo nào, thảo nào Trần Sơ bị nguyền rủa nhưng mãi mà không vào toà Khoá Hồn, dù vô tình vào cũng đi ra ngay lập tức. Không phải cậu không muốn hoá giải lời nguyền mà là cậu chẳng thể gỡ ra được.

Trong mắt người dị năng bình thường, đại tư tế ở toà Khoá Hồn chỉ là một thầy nguyền rủa cấp S, nhưng Đường Lam Nguyệt được sinh ra trong gia đình có truyền thống học giỏi, nên cô biết sâu hơn những người dị năng bình thường rất nhiều. Bố cô đã từng nói cho cô biết, đại tư tế trên tầng bảy của toà Khoá Hồn là một người dị năng vượt qua cấp S. Nếu toà Khoá Hồn không tồn tại để áp chế hắn thì sẽ chẳng có người dị năng nào lên được tầng bảy mà có thể sống sót trở về, những người đó rời đi được là vì đại tư tế không muốn giết bọn họ mà thôi.

Nếu chỉ có vương miện của đại tư tế mới có thể hoá giải lời nguyền của Trần Sơ, tương đương với việc lời nguyền của Trần Sơ sẽ không bao giờ được gỡ bỏ.

Lý Gia Mộc nhìn Trần Sơ, rồi lại nhìn Đường Lam Nguyệt đang đau lòng đến chết, cụp mắt giấu đi xúc cảm trong lòng, nói với giọng khích lệ: “Không phải không có cơ hội, Trần Sơ giỏi như này, chắc năm sau đã đánh lại được đại tư tế rồi.”

Trần Sơ liếc Lý Gia Mộc với gương mặt vô cảm, ánh mắt anh lạnh lùng khiến Lý Gia Mộc không khỏi chột dạ.

Ngay khi Trần Sơ đang nghĩ nên viện cớ gì để đuổi người đi, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

– Cốc cốc.

Ba người quay ra nhìn, thấy ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông lịch lãm từ lúc nào, anh đang lau kính bằng tay áo của mình.

“Hai người là?” Thanh Không đi vào trong, nhìn Trần Sơ với ánh mắt hỏi thăm.

“Trụ sở chính.” Ba chữ đơn giản, không một lời giải thích dư thừa.

Thanh Không nhíu mày, hiểu ra ngay: “Hoá ra là người của trụ sở chính, đến sớm quá, mọi người ăn sáng chưa?”

Đường Lam Nguyệt đang tụt mood, không trả lời, còn Lý Gia Mộc thì lắc đầu.

Thanh Không đề xuất: “Thế hai người có muốn ra ngoài ăn sáng trước không, mặc dù thành phố Tấn không sầm uất bằng Đế Đô nhưng đồ ăn cũng phong phú, ra ngoài bệnh viện, rẽ phải khoảng năm trăm mét sẽ đến phố ẩm thực, ăn cũng ngon lắm.”

“Cảm ơn.” Lý Gia Mộc chột dạ đến khó hiểu vì ánh nhìn của Trần Sơ, không muốn ở trong phòng bệnh từ lâu rồi, mượn lí do này để khuyên Đường Lam Nguyệt rời đi: “Lam Nguyệt, bọn mình đi ăn trước đi.”

Đôi mắt Đường Lam Nguyệt đã đỏ hoe, nhìn Trần Sơ với ánh mắt bi thương.

Trần Sơ sầu não vì cái nhìn ấy, nhưng anh đã kìm nén không bộc phát ra: “Đi ăn đi.”

Bấy giờ Đường Lam Nguyệt mới rời đi theo Lý Gia Mộc, hai người vừa đi, Thanh Không mới đeo cái kính mà mình cứ lau đi lau lại lên.

Trần Sơ nhìn anh đeo kính mà cau mày. Người ngoài chẳng biết kính của Thanh Không có tác dụng gì, chả lẽ tổ sáu cũng không biết ư?

“Đừng nhìn anh thế, Vua Biển nói người của trụ sở chính đến từ sáng sớm, hình như có âm mưu gì đó, bảo anh vào thăm dò xem thế nào.” Thanh Không ụp luôn cái nồi lên đầu Vua Biển, thể hiện rằng chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng chẳng phải người thích hóng hớt.

Trần Sơ cứ chau mày mãi, ngoảnh lại nhìn Vua Biển thì mới thấy cậu ta đang cầm điện thoại bằng một tay, cố gắng gõ chữ, chỉ trong thoáng chốc, điện thoại trong tay anh cũng rung lên.

Anh nhìn vào di động như đang trầm ngâm điều gì đó, nhưng rồi cũng chẳng thấy bất ngờ, Vua Biển đã loan tin vào nhóm rồi.

Anh bỗng nảy sinh khát vọng được đánh người, cái thằng này điếc rồi mà vẫn hóng hớt, đáng lẽ đêm qua nên để pháp sư vong linh giết nó mới phải.

Vua Biển: @Mọi người, nhân viên bên trụ sở chính đến rồi, một nam một nữ, đang nói chuyện với Trần Sơ.

Trợ lí Đàm: Người của trụ sở chính đến rồi? Bảo hạ cánh lúc mười một giờ cơ mà? Bọn họ nói gì thế?

Vua Biển: Đại ca ơi, giờ em là người điếc.

Thanh Không: Chú không đọc khẩu hình miệng à?

Vua Biển: Sao anh lại nghĩ em sẽ đạt đến trình độ đọc khẩu hình miệng chứ?

Thanh Không: Không nghe được thì chú hóng ha hóng hớt làm gì?

Ngụ ý của câu này là, nom chú say mê như thế, cứ tưởng chú biết đọc khẩu hình miệng cơ đấy.

Vua Biển đã quen với việc bị móc mỉa nên chẳng quan tâm chút nào: Vì em không nghe được nên mới bảo mọi người đến đó, mau tới đi, lần đầu tiên em thấy mặt Trần Sơ đen xì như thế, chắc chắn hai đứa kia chẳng phải loại tốt đẹp gì.

Thanh Không: Anh sắp đến rồi.

Vua Biển: Thế lúc vào anh tháo kính xuống nhé, nhìn xem hai đứa kia có âm mưu gì.

Trợ lí Đàm: Thanh Không vào à? Giờ sao rồi?

Vua Biển: Đã vào, đuổi người ta đi rồi @Thanh Không, mau nói đi, hai đứa kia muốn giở trò gì?

Lâm Xuân: Thanh Không cũng ở trong phòng bệnh, anh tag anh ấy làm gì?

Lâm Xuân bị tỉnh giấc vì tiếng “tít tít” của điện thoại, hôm qua cô ngủ muộn nên giờ vẫn chưa bình minh, hẵng còn nằm trong chăn, vừa đọc tin nhắn nhóm vừa đặt đồ sáng cho mình.

Vua Biển: Anh vì mọi người còn gì, hội mình không muốn hóng drama à?

Vua Biển vừa mới nhắn xong đã cảm giác có một ánh mắt tràn ngập sát khí đang bắn về phía mình, ép anh phải gỡ tin nhắn nhưng anh lại gõ: Chuyện liên quan đến tổ sáu bọn mình, anh nghĩ mọi người cũng nên biết.

Sau khi nhắn xong, Vua Biển nhìn Thanh Không với ánh mắt kì vọng, nói trong âm thầm: Người anh em, mời anh diễn tiếp.

Thanh Không chẳng nói gì, nhưng vẫn cúi đầu thông báo cho nhóm: Không có âm mưu gì, hai người này đến tìm Trần Sơ, chuyện riêng thôi.

Hai chữ “chuyện riêng” đã nói rõ ra rằng, đây là việc riêng tư của Trần Sơ, nếu Trần Sơ không muốn chia sẻ, anh cũng không chủ động nói vào nhóm. Anh không phải Vua Biển, không thích tìm đường vào chỗ chết.

Gương mặt Vua Biển thất vọng toàn tập, ước gì được chỉ vào mũi của Thanh Không rồi nói: “Em cho anh nói đấy.”

Trợ lí Đàm: Nếu thế thì anh vẫn phải ra sân bay đón người ta rồi.

Chuyện riêng? Lâm Xuân lẩm bẩm đôi câu, cũng không suy nghĩ gì nhiều, đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.

“Cảm ơn.” Trần Sơ nhìn vào mắt Thanh Không, cất tiếng cảm ơn.

Thanh Không chủ động nhận bữa sáng mà Trần Sơ mua về, gỡ túi ni lông, đặt hết lên chiếc bàn di động được trang bị trên giường bệnh, giúp cho Vua Biển có thể ăn uống dễ dàng. Anh sợ bây giờ mà để Trần Sơ dọn bàn, Trần Sơ sẽ không kìm được mà đánh thằng bé luôn.

“Anh phải xin lỗi mới đúng, xin lỗi em, vô tình theo dõi chuyện riêng tư của em.” Thanh Không nói lời xin lỗi.

“Anh theo dõi chuyện riêng của họ.” Dị năng của Trần Sơ cao hơn Thanh Không hai cấp, với thực lực của Thanh Không, chắc chắn không thể nhìn thấy được nội tâm anh, trừ khi anh không đề phòng chút nào hết.

Thanh Không mỉm cười, mặc dù vừa nãy anh không nhìn thấy tiếng lòng của Trần Sơ, nhưng đọc suy nghĩ của hai người kia cũng tương đương với việc gián tiếp biết được chuyện riêng của Trần Sơ. Tuy nhiên, anh là người thông minh, hiểu ý Trần Sơ nói nên cũng không nhắc lại. Truyện Đông Phương

Thanh Không: “Lúc nãy anh thấy được ít chuyện, là bạn em, anh nghĩ anh nên nói với em một tiếng.”

Trần Sơ nhìn anh.

Thanh Không: “Cái cậu Lý Gia Mộc nghe nói em sắp phải chết, cảm xúc rất phức tạp, vừa sung sướng lại vừa hổ thẹn, nhưng vui nhiều hơn. Còn cô Đường Lam Nguyệt lại rất đau khổ, nghĩ đến việc lúc trước mình rõ ràng đã chuyển lời nguyền chết chóc sang cho Lý Gia Mộc, nhưng cuối cùng Lý Gia Mộc lại bình yên vô sự, còn người gặp chuyện lại là em. Cảm xúc cũng rối bời hơn, vừa đau vừa áy náy, nghĩ rằng đây là quả báo của mình khi đã chuyển lời nguyền chết chóc cho Lý Gia Mộc, nhưng cái nghiệp lại xảy ra với em. Anh thấy khả năng logic của con bé này hơi có vấn đề.”

Cái logic thương cảm như nào mà lại nghĩ rằng người khác gặp xui xẻo là quả báo của mình chứ?

Trần Sơ im lặng nghe xong, không có cảm xúc gì, thậm chí còn chẳng nhướng mày.

Thanh Không rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, hiểu ngay: “Em biết hết rồi?”

Trần Sơ gật đầu: “Năm năm trước, bọn em bị hút vào toà Khoá Hồn, lúc đấy Đường Lam Nguyệt mang theo mắt nguyền rủa, nhờ đó mà bọn em đã đến được cửa ra ở tầng ba một cách suôn sẻ. Bởi vì trơn tru quá nên cảm giác toà Khoá Hồn chẳng có gì sợ. Hai người đó muốn lên tầng sáu để lấy một vật phẩm cao cấp, hai hơn một nên em cũng bị thuyết phục. Ai ngờ khi lên tầng sáu, thầy nguyền rủa ở đấy không nguyền rủa Đường Lam Nguyệt mà lại thôi miên cậu ta, để cậu ta chủ động lên tầng bảy.”

Thanh Không đẩy kính, kết hợp với sự quan sát lúc nãy, anh đã đoán được chuyện xảy ra sau đó.

Trần Sơ nói tiếp: “Lý Gia Mộc thích Đường Lam Nguyệt, không chùn bước mà chạy lên tầng bảy ngay, em đã đồng ý với Đường Thiên Nguyên, phải bảo vệ Đường Lam Nguyệt nên cũng đi theo. Hình như lúc đấy đại tư tế đang chán quá, hoặc là thấy hành động cứu nhau của ba đứa rất thú vị nên đã chơi một trò chơi với bọn em. Hắn nói, chỉ cần bọn em tiếp nhận lời nguyền, tất cả sẽ được rời đi an toàn.”

Mấy năm nay, Trần Sơ rất ít khi nhớ về chuyện này, cứ ngỡ rằng mình đã phai phôi, nhưng khi nhớ lại, kí ức vẫn rõ nét như thế: “Người đầu tiên bị nguyền rủa là Đường Lam Nguyệt, đại tư tế hạ lời nguyền chết chóc, lúc đó Đường Lam Nguyệt chỉ mới cấp B, một khi lời nguyền được thiết lập thì sẽ có hiệu lực ngay lập tức. Nhưng đồng thời, đại tư tế lại cho Đường Lam Nguyệt một cơ hội để chuyển lời nguyền cho người khác, hắn cũng nói rằng đổi vị trí lời nguyền sẽ không bị tính là phạm luật.”

Thanh Không: “Con bé chuyển cho Lý Gia Mộc, sau đó Lý Gia Mộc lại dời sang em.”

Trần Sơ: “Đúng.”

Thanh Không: “Thế tại sao em không chuyển tiếp?”

Trần Sơ cười gượng: “Vì đại tư tế không cho em cơ hội được thay đổi lời nguyền, hắn cho em năng lực tương tự mắt nguyền rủa, có thể thấy được toàn bộ quá trình lời nguyền bị di dời. Hắn đoán được, lời nguyền cuối cùng sẽ chuyển sang em.”

Sau này Trần Sơ mới vỡ ra, đại tư tế thấu hiểu bản tính của con người, và cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của người khác, chắc hẳn hắn đã đoán được chiều hướng của Lý Gia Mộc và Đường Lam Nguyệt nên mới sắp xếp như thế.

Thanh Không lặng thinh trong thoáng chốc: “Nhưng thực chất, dựa theo quy tắc của trò chơi, chỉ cần ba đứa cùng tiếp nhận lời nguyền, không chuyển cho ai hết, cuối cùng lời nguyền sẽ tự động biến mất.”

Khi bắt đầu trò chơi, đại tư tế đã nhắc nhở như vậy.

Trần Sơ: “Ai biết được.”

Sau khi ra khỏi toà Khoá Hồn, chẳng biết có phải vì cả ba còn sống nên Đường Lam Nguyệt và Lý Gia Mộc mới nghĩ rằng mình không hề sai khi chuyển lời nguyền chết chóc cho “bạn thân” hay không, thậm chí họ còn vui mừng, giả vờ chưa có gì chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục hoà thuận với nhau như thể chẳng có khúc mắc gì.

Thanh Không bỗng mỉm cười: “Giờ anh hiểu rồi, một khi thấy được mặt tối trong lòng người, sẽ rất khó mà chung sống được với người ta.”

Trần Sơ: “Thế nên mãi mà anh vẫn không chủ động thăng cấp.”

Thanh Không trả lời một nẻo: “Em rất mệt khi thấy hai đứa kia tìm em đúng không, dạy em một chiêu, đảm bảo chúng sẽ không dám xuất hiện trước mặt em nữa.”

Trần Sơ nhướng mày.

“Nói cho người ta nghe, em biết hết mọi thứ ở trong toà Khoá Hồn.” Thanh Không chỉ lên cặp kính của mình: “Hồi trước anh không có cái kính này, chẳng ai dám múa rìu qua mắt anh đâu.”

Trần Sơ ngẩn ngơ, mình chỉ có năng lực nhìn thấu lòng người trong một thời gian ngắn ngủi mà mình đã căm hận đến mức thế, còn Thanh Không lúc nào cũng phải như vậy.

“Hai người đủ rồi đấy!” Vua Biển không chịu nổi nữa: “Bắt nạt người điếc đúng không, còn dám to nhỏ ngay trước mặt tôi.”

Trần Sơ và Thanh Không cùng ngoảnh lại, nhìn Vua Biển đang tức điên lên, gật đầu một cái, ăn ý đến bất ngờ.

“!!!” Vua Biển.

*

Người dị năng hệ mộc hạ cánh xuống thành phố Tấn vào lúc mười một giờ, trợ lí Đàm đích thân đón người, vốn dĩ muốn dẫn người dị năng đến trụ sở chính để ăn trưa món gì đó, buổi chiều sẽ tới bệnh viện. Ai ngờ lần này trưởng đoàn là một người dị năng cấp S hô mưa gọi gió, chẳng hề chú trọng đến sự sắp xếp của trợ lí Đàm mà đã đến bệnh viện ngay.

Trợ lí Đàm cũng nghĩ nên chữa trị càng sớm càng tốt nên không hề ngăn cản, chỉ thông báo vào nhóm: Đã đón được người rồi, đang trên đường tới bệnh viện, khoảng mười hai giờ sẽ đến nơi. Vua Bẩn sao rồi, tỉnh chưa?

Vua Bẩn: Đã tỉnh.

Trợ lí Đàm thấy Vua Bẩn đã có thể dùng điện thoại thì cũng biết là không sao rồi.

Vua Biển – người không thể giành được chiến thắng trong việc đánh chữ vì liệt nửa người: Người dị năng hệ mộc là ai thế? Đỉnh không? Dị năng cấp mấy?

Lâm Xuân: Đỉnh cao cấp B.

Thanh Không: Em quen à?

Lâm Xuân: Vâng.

Thanh Không: Anh đoán được ai rồi.

Vua Biển: Ai ai? Lâm Xuân mới thành người dị năng được mấy tháng, sao lại quen được người dị năng hệ mộc ở trụ sở chính?

Vua Bẩn đã đoán ra được là ai nhưng không muốn nói chuyện mà cũng chẳng kìm được, phải buột miệng chửi thằng ngu. Nhưng bây giờ Vua Biển là người điếc, không nghe thấy gì, vẫn nhắn tin vào nhóm, hỏi không biết mệt.

Lâm Xuân: Lát nữa em đến, mọi người muốn ăn gì, em mua cho.

Vua Biển: Anh muốn ăn bít tết, tôm hùm đất, cánh gà nướng…

Trần Sơ: Em cứ mua bừa đi.

Lâm Xuân: Vâng.

Vua Biển: Này!

Nửa tiếng sau, Lâm Xuân mang theo rất nhiều đồ ăn ngon đến, đứng ở phía xa xa nhìn thấy trợ lí Đàm dẫn một đoàn người đi vào bệnh viện.

Người của trụ sở chính đã đến, Tiểu Vân Chu tới rồi?

Đúng vậy, người dị năng mà trụ sở chính cử đến là Tiểu Vân Chu. Sáng nay, trước khi lên máy bay, Vân Chu đã nhắn WeChat cho Lâm Xuân, bảo cậu sẽ tới với tư cách là người chữa bệnh, nhắc Lâm Xuân hãy chiêu đãi cậu một bữa ra trò.

Lâm Xuân nhìn bát mì chua cay trong tay, đi nhanh hai bước, muốn Tiểu Vân Chu ăn chút gì đó trước khi chữa trị.

“Đội trưởng Đường, mời anh đi lối này.” Trợ lí Đàm rất kính trọng Đường Thiên Nguyên – người đến đây để tiếp nhận bản đồ địa mạch, ông là đội trưởng đội Hổ Trắng ở Đế Đô, người dị năng cấp S nổi tiếng suốt bao năm, đồng thời cũng là thầy của Trần Sơ.

Năm nay Đường Thiên Nguyên năm mươi lăm tuổi, bởi vì ảnh hưởng của dị năng nên trông chỉ như bốn mươi tuổi, mặt vuông, mày rậm, ăn nói cẩn thận, từng cử chỉ đều toát lên sự oai phong của một người có địa vị cao.

Bỗng dưng, Đường Thiên Nguyên đang đi ở đằng trước đã dừng bước.

Trợ lí Đàm sững lại, ngẩng lên nhìn, phát hiện Trần Sơ đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Trợ lí Đàm nhìn đi nhìn lại hai người, nhạy cảm nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn.

Trần Sơ chủ động bước tới, gật đầu với Đường Thiên Nguyên: “Đội trưởng Đường.”

Đường Thiên Nguyên nặng nề khịt mũi: “Sao, rời khỏi đội Hổ Trắng là không thèm nhận thầy.”

Trần Sơ không nói gì, cũng không hề đổi xưng hô, cứ nhìn Đường Thiên Nguyên với vẻ điềm tĩnh như thế. Trông cảnh tượng này, không phải người mù thì cũng sẽ biết hai người có vấn đề.

Trợ lí Đàm bỗng thấy hối hận, biết thế anh đã không đưa vật phẩm cho Trần Sơ, làm cậu phải đi đón tiếp người ta như thế này.

Lát sau, Đường Thiên Nguyên chủ động phá vỡ sự yên lặng: “Vật phẩm trong tay em à?”

Trần Sơ gật đầu: “Đúng.”

Đường Thiên Nguyên: “Đi lên sân thượng đi.”

Bệnh viện không có phòng cho bọn họ, mọi người cũng lười đổi địa điểm nên đã quyết định lên sân thượng. Dù sao, với giác quan thứ sáu của bọn họ, không ai có thể im hơi lặng tiếng tiến lại gần.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cứ tưởng hôm nay có viết về bản đồ địa mạch nhưng vẫn còn xíu nữa, đành để ngày mai viết tiếp.

Hết chương 77.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK