"Bà chủ ơi, hoa tươi đến rồi!!!"
Thế Thành, một nhân viên giao hoa trạc tuổi 22, vừa đổ chiếc xe chở đầy hoa đến trước cửa hàng thì đã hớn hở hô to, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh xắn từ bên trong đi ra thì liền nở một nụ cười tỏa sáng như ánh dương lấp lánh.
Người phụ nữ vừa bước ra đã mỉm cười tươi như hoa, nhìn những chậu Lưu ly sắc tím nhu mì cô liền tấm tắc khen ngay:
"Hoa hôm nay tươi quá, em cứ đặt xuống đây là được rồi, lát nữa chị bê vào trong sau."
"Hay chị cứ chỉ chỗ đi, em mang vào trong luôn cho, chị đừng thấy mỗi chậu bé bé vậy chứ cũng nặng lắm đấy."
Thế Thành vừa nói vừa đập đập tay vào một chậu hoa, khóe miệng cậu luôn hiện ra nụ cười nhã nhặn, tạo cảm giác hòa đồng, gần gũi cho người đối diện.
"Như vậy có làm phiền em không?"
Cô gái cười cười ái ngại, nhưng chưa được nghe câu trả lời của cậu thanh niên thì đã thấy Thế Thành bê chậu hoa lên, đi thẳng vào trong cửa hàng.
"Được phục vụ cho chị San San xinh đẹp thì không phiền một chút nào cả. Nào, chị định đặt chúng ở đâu đây?"
"Ờ, em đặt lên kệ này giúp chị đi."
Thế Thành đặt chậu hoa lên vị trí mà Bội San vừa chỉ xong, cậu quay lại nhìn một vòng trong cửa hàng bằng ánh mắt thưởng thức, trông thấy Bội San trưng rất nhiều hoa Lưu ly, cậu liền thắc mắc lên tiếng hỏi cô ngay:
"Sao chị trưng nhiều hoa Lưu ly vậy? Hầu như tất cả các cửa hàng hoa ở đây chỉ có mỗi shop của chị là lấy nhiều hoa Lưu ly nhất, bộ khách hay đến tìm loại hoa này hả?"
Sắc mặt Bội San chợt trầm xuống khi nghe xong câu hỏi của Thế Thành...
Tại sao cô lấy nhiều hoa Lưu ly sao? Vì loài hoa ấy đối với cô rất đặc biệt, vì ở nhà cũ có một người đàn ông đã trồng rất nhiều loài hoa ấy cho cô, cô biết anh thích hoa Lưu ly, đặc biệt là Lưu ly tím vì nó tượng trưng cho lòng thủy chung.
Cô cũng rất thích Lưu ly tím, cũng thích ý nghĩa của nó, nhưng cuộc đời cô lại chẳng nhận được một tình yêu trọn vẹn, sự thủy chung của một người đàn ông mang đến. Dù là yêu nhau suốt bảy năm hay mối tình ngắn ngủi chưa tròn một năm thì người tổn thương vẫn là cô.
"Chị San San, San San..."
Sau tiếng gọi kèm thêm cái lay lay cánh tay của Thế Thành thì Bội San mới giật mình, cô nhìn cậu với nét mặt lúng túng sau đó là khẽ cười gượng.
"Chị nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?"
"À không, chị nhất thời nghĩ ngợi bâng quơ thôi."
"Em thấy sắc mặt của chị không tốt lắm, hay em đưa chị đi khám nha?"
"Có sao?" Bội San hơi cười, đưa tay áp lên gò má mình nhưng lại không xem trọng lời mà Thế Thành vừa nói.
Tuy dạo này cô thấy cơ thể đúng là có chút bất thường nhưng không đến nổi phải đi bệnh viện kiểm tra làm gì cho tốn tiền.
Giờ đây cuộc sống của cô chẳng dư giả bao nhiêu, nhờ vào chút tiền tiết kiệm mới mua được một ngôi nhà nhỏ và mở được shop hoa này để trang trải cuộc sống, lo cho Bội Sam ăn học, mỗi tháng còn nhín ra một ít gửi về cho ba mẹ ở quê nên nếu không phải là việc gì quan trọng thì cô sẽ không chi tiền.
"Em thấy mặt chị nhợt nhạt lắm đấy, có thật là ổn không?"
Thế Thành vẫn không yên tâm mà hỏi lại lần nữa nhưng Bội San chỉ mỉm cười cho qua.
"Chị ổn. Còn mấy chậu nữa em mang vô hộ chị luôn nha."
"Rồi rồi, chị cứ đứng đây đi, em mang vào cho."
Cậu thanh niên cười nói xong thì quay lưng đi ra ngoài.
Bội San đứng đó nâng niu những cánh hoa tươi sắc vừa được mang tới thì chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể dần mất đi thăng bằng, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen ập tới trong tầm mắt rồi ngã xuống sàn nhà bất tỉnh.
"Chị San San, chị San San..."
- -------------------------------
Từ ngày Bội San bỏ đi bật vô âm tín thì Đình Hạo Nguyên cũng chẳng còn thiết tha với công việc.
Mỗi ngày của anh là từ tập đoàn rồi trở về ngôi nhà nhỏ trước đây cả hai cùng sinh sống, rồi từ nhà lại đến tập đoàn, ngày ngày trải qua một cuộc sống vô vị.
Đêm về thì bầu bạn với rượu bia, khi chán trường thì lại xách xe đi vòng quanh thành phố với hi vọng có thể may mắn nhìn thấy hình bóng của người con gái ấy.
Nhưng biển trời mênh mông, kẻ chạy trốn, người đi tìm biết cơ duyên nào mới được trùng phùng.
Suốt hai tháng trời huy động tất cả mọi người đi tìm nhưng kết quả vẫn khiến anh thất vọng não nề.
Hôm nay cũng thế, anh tỉnh lại tại phòng khách sau cơn say đến bất tỉnh nhân sự đêm qua, từng cơn đau đầu ập tới khiến anh choáng váng đến suýt nữa thì ngã cũng may là đã có một bàn tay đỡ anh lại.
Người đàn ông nồng nặc mùi rượu, giương đôi mắt đỏ hoe nhìn vào vị trí bàn tay đang đặt trên người mình rồi dần di chuyển theo hướng cánh tay cho đến khuôn mặt của cô gái đang đứng bên cạnh. . ngôn tình tổng tài
Chỉ thấy anh nhếch môi cười lạnh, rồi vô tình hất cánh tay ấy ra khỏi người mình.
"Chán sống nên tự tìm đến chỗ chết?"
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi nói rồi đột nhiên quay lại nhắm ngay vùng cổ nõn nà của cô gái, ra sức mà siết chặt.
"Hạo Nguyên... buông em ra..."
"Hạo Nguyên, con bị điên à? Mau bỏ tiểu Lâm ra ngay."
Rất may lúc này Lý Mạn Ngôn đã vào tới, bà hốt hoảng khi thấy Trác Lâm bị Đình Hạo Nguyên bóp cổ, nhưng dù bà có ra sức ngăn cản thế nào thì người đàn ông vẫn không nới lỏng bàn tay khiến bà càng thêm hoảng sợ.
"Hạo Nguyên."
*Chát*
Cuối cùng Lý Mạn Ngôn đành phải cắn răng, vung tay tát vào mặt chính đứa co trai mình yêu thương nhất một cái thật mạnh thì anh mới chịu buông tay.1
"Khụ...khụ..."
"Tiểu Lâm, con không sao chứ?"
"Dạ con không sao? Nhưng sao cô lại đánh anh ấy...con không muốn vì con mà cô và anh ấy bất hòa..."
"Đúng là diễn quá giỏi, Trác Lâm cô không làm diễn viên thì đúng là quá lãng phí tài năng."
Đình Hạo Nguyên từ lâu đã ngồi xuống sô pha, anh vừa nhâm nhi ly rượu vừa thong thả buông lời châm biếm khiến Lý Mạn Ngôn vô cùng không hài lòng.
"Con có thôi đi không? Tiểu Lâm nó một lòng một dạ yêu con mà tại sao con cứ đối xử như vậy với con bé, con năm lần bảy lượt muốn siết cổ nó đến chết, nếu hôm nay không có mẹ theo cùng thì có phải con sẽ ra thẳng tay giết chết tiểu Lâm rồi không?"
"Đó là điều dĩ nhiên. Ai bảo cô ta lắm mưu nhiều kế, giỏi diễn kịch làm gái nhà lành, hiền lương thục nữ để lấy được lòng tin của người khác rồi thì bùm một cái hạ thuốc khiến người ta điên loạn thần trí, sau đó thì lại diễn một tuồng cô bé ngây thơ không biết gì. Đúng là kinh tởm."
Đình Hạo Nguyên nói bằng giọng điệu khinh miệt, khiến Trác Lâm âm thầm rơi nước mắt và một màn lệ sầu tuôn rơi này của ả đã làm Lý Mạn Ngôn càng thêm tức giận.
Bà ngồi xuống đối diện với anh, nghiêm giọng chất vấn:
"Sao con không tự trách chính mình đã không kiềm chế được bản thân mà lại đỗ hết lỗi lầm lên đầu Trác Lâm, con bé hoàn toàn không biết gì cả. Tại sao con cứ cố chấp không chịu tin."
"Người cố chấp chính là mẹ."
Đình Hạo Nguyên ngạo nghễ nói rồi nốc cạn ly rượu, sau đó mới ung dung tiếp lời:
"Chờ đến khi khôi phục được đoạn clip trong camera ghi lại thì mẹ sẽ biết được cô con dâu mẹ chọn bản chất thật sự là như thế nào thôi."
Nói xong anh đứng dậy, xoay lưng bước đi không một chút đắn đo, kiêng dè.
Thấy Đình Hạo Nguyên bỏ đi, Lý Mạn Ngôn liền lên tiếng giữ chân anh lại:
"Mọi chuyện đã qua mẹ không cần biết rõ nguyên nhân từ đâu mà ra. Mẹ chỉ biết là con đã làm tiểu Lâm có thai thì phải chịu trách nhiệm."