• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bội San từ sáng sớm đến tận trưa không chỉ là nhiều lần không liên lạc được với Đình Hạo Nguyên mà đến cả những người khác trong nhà cũng không một ai nghe điện thoại đã khiến trong lòng cô chất chứa nhiều nỗi lo lắng, cho đến khi cô cảm thấy lòng dạ nóng ran như có lửa thiêu đốt từng đoạn ruột thì mới quyết định bắt xe quay trở lên thành phố.

Mặc cho Hà Tuyết và Lưu Bình có ngăn cản như thế nào thì cô vẫn nhất quyết rời đi, dù đoạn đường có xa nhưng đối với cô không gì bằng nhận được thông tin bình an từ những người thân yêu của mình.

Suốt dọc đường, lòng cô thấp thỏm không yên, ngồi xe hơn 3 tiếng vốn đã rất mệt nhưng khi xe vừa dừng lại trước cổng nhà cô đã vội vàng xuống xe rồi nhanh chân đi vào trong, đi qua khuôn viên rộng lớn, hai chân mỏi nhừ nhưng cô vẫn không hề quan tâm, vừa đặt chân vào đại sảnh thì đúng lúc gặp được quản gia Thiệu, nhìn thấy Bội San ông không khỏi giật mình.

"Thiếu phu nhân sao người lại quay về? Chẳng phải ngày mai mới tổ chức hôn lễ sao?"

"Mọi người đâu hết rồi? Hạo Nguyên, ba mẹ, Bội Sam và tiểu Du, tiểu Dân đâu? Còn có cả người làm, sao hôm nay lại không thấy ai hết vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Gạt sang câu hỏi của quản gia, Bội San gấp gáp hỏi ông về những thắc mắc của mình, cô muốn biết nỗi lo trong lòng có phải là thừa thải hay không? Ngay lúc này cô chỉ muốn biết chồng và con của cô đang ở đâu, có bình an hay là không?

Thấy Thiệu Yên cứ mãi lấp lửng không chịu trả lời, còn cố tình né tránh ánh mắt của mình càng làm Bội San thêm phần lo âu.

Không thể đợi thêm nữa, Bội San liền quay lưng định đi lên lầu thì đúng lúc này xe của Đình Kiến Chung về tới, vừa nhìn thấy Lý Mạn Ngôn và Bội Sam xuống xe, Bội San đã vội vàng đi ra và hỏi ngay lập tức.

"Mẹ, Hạo Nguyên đâu? Sao con gọi cho anh ấy không được?"


"Tiểu San, sao con lại về đây? Trông còn có vẻ lo lắng nữa?"

"Từ sáng con đã thấy trong lòng không yên, còn có linh cảm dường như ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy, con liên lạc với mọi người không được nên bắt xe về đây. Chồng con đâu rồi mẹ?"

Biết Bội San đã rất lo lắng nên Lý Mạn Ngôn liền nắm tay cô rồi dịu giọng trấn an:

"Hạo Nguyên nó ra ngoài rồi, mọi người vẫn ổn, con đừng lo lắng."

"Nhưng mà con thấy có gì đó rất lạ, có phải mọi người đang giấu con chuyện gì không? Có phải Hạo Nguyên anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không mẹ?"

Lý Mạn Ngôn chỉ biết nhìn Đình Kiến Chung bằng ánh mắt bất lực, bà thật sự không biết phải trả lời những câu hỏi Bội San như thế nào, khi chính bà cũng không hề biết lúc này Đình Hạo Nguyên đã giải quyết mọi chuyện ra sao.

"A, xe của ba về kìa mẹ!"

Đúng lúc đang bối rối thì giọng nói của Bội Sam chợt vang lên xua đi bầu không khí ngột ngạt.

Còn Bội San sau khi nhìn thấy chiếc xe ấy dừng lại thì đã vội vàng đi tới, bên trong Đình Hạo Nguyên cũng nhanh chóng xuống xe với nét mặt lo âu.

"Vợ, sao em lại về đây?"

Người phụ nữ không nói gì cũng không trả lời mà chỉ dang tay ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt mình, đôi đồng tử trong trẻo bất giác lại đỏ hoe, long lanh ngấn nước.

"Sao anh không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn của em, anh có biết em lo lắng thế nào không hả?"

Đình Hạo Nguyên nhất thời bối rối, anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái đang thút thút trong lòng mình, rồi nhỏ giọng dỗ dành.

"Chồng xin lỗi, tại chồng bận chút việc nên tắt chuông điện thoại, là chồng làm vợ lo lắng là lỗi của chồng, vợ đừng khóc nữa nha!"

Bội San như nhớ ra thêm điều gì đó, cô ngước khuôn mặt lấm lem nước mắt lên nhìn anh, thút thít cất lên câu hỏi:

"Còn tiểu Du và tiểu Dân cũng vẫn ổn đúng không chồng? Vợ cứ thấy trong lòng bất an nên mới vội chạy về đây..."

Đình Hạo Nguyên cong nhẹ môi, anh xoa xoa đầu cô vợ nhỏ của mình một cái, sau đó mới nhìn vào trong xe gọi tiểu Lan và tiểu Như ra.

"Vợ xem, con ngủ ngoan như vậy kia kìa, là do vợ quá đỗi lo lắng thôi."

Tiểu Lan và tiểu Như bước ra, trên tay mỗi người bế một tiểu thiếu gia đã chúm chím miệng nhỏ mà ngủ say sưa.

"Đưa tiểu Dân cho chị."

Bội San đón lấy Hạo Dân từ tay tiểu Như, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán bé con một cái.

"Ngoài trời lạnh, không nên đứng đây lâu. Bảo bảo con theo ông bà nội về phòng đi nha, ba đưa mẹ lên phòng nghỉ ngơi rồi lát nữa sẽ qua chơi với con ha."

"Dạ không cần đâu ạ, bảo bảo có ông nội rồi, ba ở bên cạnh mẹ đi."

Chúm chím miệng trả lời lại Đình Hạo Nguyên xong, Bội Sam liền quay sang nắm tay Lý Mạn Ngôn hí hửng nói tiếp:

" Ông nội, bà nội, bảo bảo muốn xem lại đồ mới ạ!"

"Được được, ông bà dẫn bảo bảo lên phòng xem đồ mới."

Sau khi Lý Mạn Ngôn và Đình Kiến Chung đưa Bội Sam vào nhà thì Đình Hạo Nguyên cũng đưa Bội San và hai tiểu bảo bối của mình trở về phòng.

- ---------------

Lên tới phòng ngủ tiểu Lan đặt Hạo Du vào nôi rồi cũng rời khỏi phòng, Bội San đứng bên cạnh nhìn hai bé con bình yên ngủ say mà khẽ cười hạnh phúc.

Ngay lúc này từ phía sau cô lại truyền đến một vòng tay ấm áp, chiếc cằm thon của người đàn ông tùy ý đặt lên bờ vai nuột nà của cô, Đình Hạo Nguyên nhắm hờ mắt cứ như đang âm thầm nạp thêm năng lượng cho mình vậy.

"Chồng sao thế?"

"Chồng đang sạc pin."

Bội San bất giác bật cười trước câu trả lời bá đạo của ông chồng mình, cô nhẹ nhàng xoay người lại định ôm anh thì ánh mắt vô tình rơi vào vết rách trên chiếc áo sơ mi của anh, nhìn thấy vệt máu đã khô, cô liền cau mày.

"Tay chồng bị sao vậy? Sao lại bị thương?"

Người đàn ông biết rõ vợ mình lại lo lắng nên anh nhanh chóng nắm tay cô, nhỏ giọng trấn an tinh thần đang bất ổn.

"Thật ra hôm nay đã xảy ra chút chuyện, nhưng vợ phải hứa là không được giận thì chồng mới dám kể. Còn vết thương này chồng đã nhờ y tá trong bệnh viện xử lý rồi nên vợ đừng lo lắng."

"Là chuyện gì? Chồng nói cho vợ biết đi."

Bội San vẫn còn nhíu chặt mày, nhưng cô ngoan ngoãn theo anh đi đến giường ngủ ngồi xuống, sau đó chăm chú lắng nghe những gì chồng mình sắp nói ra.

"Chuyện này có liên quan đến Trác Lâm..."

"Trác Lâm sao? Là cô ta làm chồng bị thương?"

"Vợ bình tĩnh đã, từ từ rồi chồng kể rõ đầu đuôi cho vợ nghe."

"Dạ, chồng kể đi."

"Thật ra Tần Linh chính là Trác Lâm giả dạng. Cô ta dùng mặt nạ da để cải trang thành Tần Linh, âm mưu vào đây là bắt cóc con của chúng ta để trả thù."

"Vậy..."

Đình Hạo Nguyên lại nắm chặt tay Bội San rồi mới nhanh chóng nói tiếp:

"Chuyện đó chồng đã biết từ sớm, nhưng vì theo ý muốn của vợ nên chồng mới phải đi một vòng lớn để có thể giao cô ta cho công an xửa lý. Hôm nay khi cô ta đưa tiểu Du và tiểu Dân ra ngoài, nhân lúc cóp xe còn chưa đóng kín chồng đã lẻn vào để trên đường đi có thể chăm sóc cho hai con. Trong lúc lời qua tiếng lại chồng sơ ý bị ả bắn trúng nên mới bị thương."

Bội San vẫn còn chưa kịp thích ứng với những gì Đình Hạo Nguyên vừa nói, hóa ra kẻ ở bên cạnh cô, người mà cô tin tưởng lại là một con rắn độc luôn rình rập để mang đến nguy hiểm cho con của cô mà bấy lâu cô vẫn không hề hay biết, cô thật không dám nghĩ tới viễn cảnh nếu Đình Hạo Nguyên không biết trước mọi chuyện thì hôm nay đã xảy ra chuyện hãi hùng gì.

Thấy Bội San thất thần, Đình Hạo Nguyên liền ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói tiếp:


"Mọi chuyện đã kết thúc trong êm đẹp rồi, vợ đừng tự trách mình nữa. Sau cơn mưa, sẽ là cầu vồng, hạnh phúc còn đang chờ đón chúng ta ở phía trước, vợ đừng để những quá khứ buồn bã đè nặng lên tương lai."


Bội San vùi đầu vào vòm ngực ấm áp của người đàn ông tuyệt vời ấy, mà cố gắng đè nén nước mắt, cô gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời rồi ôm chặt thân thể của chồng mình.


Cứ thế gian phòng nhanh chóng được yên tĩnh bao trùm, Đình Hạo Nguyên vẫn ôm chặt người phụ nữ của mình vào lòng, mắt phượng mang nhiều tia ấm áp hướng về hai tiểu thiên thần nhỏ đang nằm trong nôi, đột nhiên trên khóe môi gợi cảm lại thoáng hiện lên nụ cười bình yên.


Anh đang cảm thấy may mắn, đang rất sung sướng, vì sau tất cả, những thứ tốt đẹp đều đến với gia đình nhỏ của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK