Đêm dài đã trôi qua hơn một nửa, nhiệt độ mỗi lúc một xuống thấp đến mức chỉ cần mở miệng thôi cũng xuất hiện một làn khói mờ ảo bay ra.
Nhưng lúc này trong gian phòng bệnh loại VIP được dành riêng cho những giai cấp tài phiệt, hàn khí từ người đàn ông cao ngạo đang ngồi bên sô pha truyền đến khiến những người trong phòng lúc này toát cả mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là những vị bác sĩ lẫn y tá, tuy trời đang rét nhưng trên trán họ lại ướt đẫm mồ hôi.
Nhớ lại cái khoảng thời gian cách đây mới chỉ 45 phút trước, họ tiếp nhận một cô gái được đưa vào cấp cứu trong trạng thái hôn mê, bị thương phía sau đỉnh đầu, sau khi được đưa vào cấp cứu họ đã tích cực thăm khám và điều trị cho nữ bệnh nhân ấy đến khi nhận thấy tình trạng của cô đã ổn nên được chuyển sang phòng bệnh thường.
Vậy mà mới chuyển xuống chưa đầy 5 phút, một "tảng băng lớn" đã đại giá quang lâm đến bệnh viện, sau đó lập tức ra lệnh chuyển cô gái ấy đến phòng bệnh loại cao cấp và hiện tại đối diện với họ không ai khác chính là "núi băng" mang tên Đình Hạo Nguyên.
Khuôn mặt tuấn dật vẫn bao phủ một tầng băng dày như mọi khi, trên người anh là áo sơ mi trắng quần tây đen chỉnh chu, thần thái vô cùng phong độ nhưng khổ nỗi hàn khí cứ tỏa ra đến mức có thể sát thương cả người khác, chẳng một ai dám nhìn thẳng vào người đàn ông này, vì chỉ sợ khi bắt gặp ánh mắt lãnh khốc của anh lại phải run lên vì lạnh.
Mắt phượng lướt qua đám người mặc áo blouse trắng đứng gần đó rồi dừng lại nơi giường bệnh đang có một cô gái tiều tụy nằm đó, khuôn của người phụ nữ nhợt nhạt chẳng có lấy một chút sức sống khiến trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Cô ấy bị gì? Tình trạng hiện tại đã thế nào?"
Thanh giọng lạnh lẽo của người đàn ông vang lên, xua đi bầu không khí yên tĩnh, bức bách.
Kể từ khi anh đặt chân vào căn phòng này, đây là câu nói đầu tiên mọi người được nghe thấy từ miệng Đình Hạo Nguyên thốt ra, một vị bác sĩ nhanh chóng lên tiếng trả lời không chút chậm trễ.
"Thưa Đình tiên sinh, vị tiểu thư này được đưa vào trong tình trạng hôn mê, phía sau đỉnh đầu còn có một vết thương giống như đã va đập vào đâu đó, hiện tại thì vết thương đã được xử lý ổn thỏa cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng tình trạng sức khỏe của cô ấy thì lại không tốt chút nào, cơ thể vốn đã suy nhược lại còn bị nhiễm lạnh khiến phổi bị tổn thương, sau này cần tuyệt đối không được cơ thể bị lạnh và hạn chế dùng thức ăn lạnh nếu không rất có thể sẽ phát sinh một số bệnh lý liên quan tới phổi và đường hô hấp."
Nghe đến câu cuối cùng cũng là khi mày kiếm sắc bén trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông đã nhíu thật chặt, ánh mắt lạnh lẽo hằn lên những tia tức giận, anh phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài sau đó mới tiến về phía giường bệnh.
Nhìn người con gái xinh đẹp như thiên thần có một tâm hồn trong sáng thế mà ông trời lại bất công gieo lên người cô biết bao đau khổ, khiến thân xác lẫn tâm hồn của một người phụ nữ trẻ cạn kiệt sức sống.
Anh đang thật sự căm hận trong lòng, chỉ muốn ngay lúc này đem những tên cặn bã đã nhẫn tâm hành hạ cô gái nhỏ ấy ra nông nổi này băm ra thành trăm mảnh, nhưng tình thế hiện tại anh lại không thể động tay vào.
Vì nếu ra mặt, Bội San sẽ phải hứng chịu những chỉ trích ngoài miệng đời, cả nhà họ Tô sẽ cho rằng Bội San cũng ngoại tình trước đó nên mới đòi ly hôn, với những con người ngang tàn họ chẳng bao giờ biết suy nghĩ trước khi nói.
Hiện tại giữa anh với Bội San còn chưa có mối quan hệ gì khác ngoài ông chủ và nhân viên, một khi anh ra mặt giải quyết nếu Bội San biết cô sẽ có suy nghĩ thế nào đây? Anh cũng biết ngay bây giờ cô chẳng còn chút tâm tư nào dành cho tình yêu trai gái nữa.
Thế nên cơn tức giận này, Đình Hạo Nguyên anh phải cố gắng đè xuống, chờ một ngày thích hợp, anh thề rằng sẽ khiến những người làm tổn thương đến cô gái của anh phải trả một gái giá đắt.
Thân ảnh nam nhân cứ đứng bên mép giường ngắm nhìn người con gái ấy, ánh mắt hằn lên những tia xót xa, nét mặt anh tuấn đang ôn nhu, dịu dàng hết mực trước giờ chưa từng xuất hiện nay lại dành riêng cho cô gái mang tên Lưu Bội San đang nằm trên giường bệnh.
Những sợi tóc mái rũ xuống nơi đôi mắt ngọc của người phụ nữ khiến Đình Hạo Nguyên cảm thấy không vừa mắt chút nào, anh đưa tay tới định vén ra phía sau vành tai cho cô, nhưng đúng lúc tay chỉ gần chạm vào khuôn mặt mỹ miều thì Bội San đã tỉnh lại sau cơn hôn mê kéo dài hơn 3 tiếng.
Những ngón tay thon dài nhanh chóng thu về, đút vội vào túi quần, khuôn mặt nam nhân tiêu soái bỗng chốc thẹn thùng.
Bội San lúc này đã tỉnh lại, cô mơ hồ mường tượng ra cảnh vật trước mắt là nơi nào, chỉ là đang thắc mắc không biết ai đã đưa cô vào đây.
"Nằm đó nghỉ ngơi đi, ngồi dậy làm gì?"
Thanh âm cao ngạo nam tính phát ra khiến Bội San thoáng giật mình, cô đã nhận ra giọng nói mang bảy phần quyền lực ba phần lạnh lẽo này là của ai nên liền ngoan ngoãn nghe lời nằm trên giường không gượng người ngồi dậy nữa.
Bội San giương đôi mắt long lanh tràn đầy cảm kích nhìn thẳng vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của người thanh niên, nhỏ giọng cất lên câu hỏi:
"Là anh đưa tôi vào đây sao?"
" Ninh Hạ nhận được cuộc gọi của một thanh niên báo cô đang ở bệnh viện nên đã gọi cho tôi."
Đình Hạo Nguyên trả lời câu hỏi của cô xong thì anh cũng đã yên vị trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, ánh mắt anh dành cho Bội San lúc này là những tia ấm áp chứ chẳng còn thờ ơ, lạnh lẽo.
"Chắc mấy người kia chẳng ai quan tâm đến tôi nên người đó mới gọi điện cho Ninh Hạ..."
Giọng của cô đã trầm xuống hẳn khi nói ra những lời đó, trong danh bạ điện thoại danh sách người thân là đứng đầu nếu gọi cho chồng lẫn mẹ chồng đều không được thì chỉ còn có thể gọi đến số được lưu tên "Em gái" thôi, cô xem Ninh Hạ như người thân nên mới lưu là em gái, còn xếp trong danh sách người thân.
Đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên trước mắt cô lại xuất hiện một chiếc điện thoại thời thượng, đôi mắt ngọc khẽ chớp chớp vài cái rồi quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh giường bệnh của mình.
"Đưa số điện thoại của cô cho tôi."
Mệnh lệnh bất ngờ của Đình Hạo Nguyên khiến Bội San sững sờ, môi nhỏ khẽ lấp bắp hỏi lại anh:
"Để, để làm gì?"
"Để liên lạc khi cần, còn không nhanh lên đi."
Nhận ra thanh âm của người đàn ông đã dần mất kiên nhẫn, Bội San liền không dám chần chừ, cô cầm lấy chiếc điện thoại rồi ấn số của mình vào sau đó lại trao trả cho Đình Hạo Nguyên.
*Reng reng reng*
Không lâu sau cô lại nghe được tiếng chuông điện thoại nhưng có vẻ là không phải điện thoại của Đình Hạo Nguyên truyền tới vốn dĩ Bội San định ngồi dậy tìm điện thoại của mình thì đã thấy Đình Hạo Nguyên lấy điện thoại cô ra từ trong túi xách.
Sau đó tiếng chuông cũng không còn nữa, mà Đình Hạo Nguyên thì lại bấm bấm gì đó trên màn hình điện thoại của cô, mặc dù rất tò mò nhưng cô vẫn không dám lên tiếng mãi cho đến khi nam nhân kia trả điện thoại lại cho cô và kèm theo một câu nói:
"Từ giờ khi gặp phải bất cứ chuyện khó khăn hay nguy hiểm gì người em cần phải gọi đầu tiên là tôi."