- Thiên Vũ... anh định làm gì vậy?
Thiên Vũ không có nói gì chỉ bế Băng lên phòng. Anh đặt cô xuống dưới giường đi ra khóa chốt cửa. Băng đứng dậy tính đi ra thì liền bị Thiên Vũ ôm lấy eo rồi hôn.
- Đừng...ưm...Th...Thiên Vũ à...- Băng quay mặt đi chỗ khác để nói.
- Tôi không thể nhịn được nữa.- Thiên Vũ giọng khàn khàn nói.
- Đừng mà...anh bình tĩnh lại đi.- Băng lắc đầu rơi nước mắt.
Trong mắt Thiên Vũ bây giờ chứa đầy dục vọng. Anh điên cuồng hôn lấy môi Băng. Đẩy cô xuống giường cởi bỏ áo phông trên người để lộ cơ bụng săn chắc của anh. Nhưng anh có rất nhiều sẹo. Băng hơi bất ngờ. Thiên Vũ cúi xuống hôn Băng tiếp làm cô không thể suy nghĩ về những vết sẹo trên người anh nữa. Đầu lưỡi anh linh hoạt luồn lách bên trong khoang miệng Băng. Bàn tay lần mò xuống chân váy của Băng.
- Đừng...Thiên Vũ à.- Băng lắc đầu cố né tránh.
Thiên Vũ không hề nghe mà còn lập tức xé bỏ áo dài tay của Băng. Để lộ bầu ngực đang lấp ló dưới áo ngực. Thiên Vũ cúi xuống cắn vào cổ Băng.
- A...Thiên Vũ... đau...đừng mà.- Băng run lên nói.
Anh không hề nghe cô mà đưa lưỡi mân mê lên bầu ngực Băng. Anh giựt bỏ áo ngực của Băng ra. Trực tiếp ngậm mút lấy núm hồng phấn của cô. Mặt khác anh lần mò xuống quần lót của cô. Băng cố gắng đẩy Thiên Vũ ra nhưng không được. Anh thấy Băng đang đẩy thì liền đưa tay vào bên trong quần lót, đưa một ngón tay luồn vào bên trong hành lang chật hẹp của cô.
- Á...hức...Thiên Vũ
Băng rùng mình co rút người lại. Ngón tay Thiên Vũ còn cảm nhận được bên dưới cô như đang muốn nuốt luôn ngón tay anh vậy. Thiên Vũ nhếch mép hôn lên trán Băng. Anh đưa thêm một ngón tay vào bên trong. Băng đau đớn mà cảm giác còn kích thích khó hiểu. Mắt cô phủ đầy sương mờ. Ngón tay anh linh động bên trong làm Băng khóc nấc lên.
- Th...Thiên Vũ... đừng...hức...
- Không phải em đang thích sao, còn kẹp chặt vậy mà. Tôi chỉ mới cho tay vào đã khiến em như vậy rồi sao?
- Đừng...đừng mà...anh bỏ ra đi mà...
Băng lắc đầu đưa tay nên giữ khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Thiên Vũ không có nghe Băng nói mà còn đút thêm ngón tay nữa.
- Căng...rách mất...em sợ.- Băng giãy giụa khóc.
- Yên tâm sẽ không sao. Nhìn xem em chảy nhiều nước như vậy, dâm đãng thật đấy.- Thiên Vũ cúi xuống ghé vào tai Băng nói.
- Không...đừng nói vậy mà...hức...anh bỏ ra đi mà.- Băng xấu hổ lắc đầu.
Vành tai và mặt Băng đỏ ửng lên. Thiên Vũ thấy vậy mỉm cười nhìn Băng. Anh nhanh chóng tháo bỏ quần âu, để lộ cây gậy to lớn của anh. Băng nhìn thấy nó thẳng đứng, cô run run thu mình lại. Còn to hơn cả cổ tay cô. Băng không biết vì sao năm đó lại vẫn nhét vừa được, cô sợ bạc cả mặt. Thiên Vũ nhếch mép xoa má cô.
- Em thích nó đến vậy sao? Hửm?
- Không...mình dừng lại đi anh. Có thể đừng làm mà anh bình tĩnh lại đi.
- Tôi đã ăn chay gần ba năm rồi đó thỏ con. Em định để tôi nghẹn đến chết sao?
- Không...đau lắm.
- Ngoan, tôi sẽ làm nhẹ tay.
Băng lắc đầu cứ tuyệt nhưng Thiên Vũ kéo cổ chân Băng thẳng ra, tách hai chân cô trực tiếp đâm vào bên trong.
- Á...hức...từ bỏ...đau quá Thiên Vũ. - Băng đau đớn hét lên.
Thiên Vũ hít một hơi sâu. Đã lâu như vậy anh mới làm chuyện này, anh đã đợi rất lâu. Thiên Vũ giữ lấy eo Băng luân động đâm ra rồi rút vào rất nhiều. Băng mụ mị đầu óc, choáng váng. Ngực cô cũng đưa lên đưa xuống theo từng nhịp. Thiên Vũ phấn khích làm Băng mạnh hơn, chính anh còn quên mất lời vừa nói với cô.
- Á...Thiên...Thiên Vũ...em từ bỏ...sẽ hỏng mất.- Băng ôm lấy cổ Thiên Vũ nói.
- Bé con em đáng yêu quá rồi đấy, có phải rất sướng không?- Thiên Vũ giọng khản đục hôn lên mí mắt sưng của Băng cười.
- Em đau quá...anh dừng lại đi mà.
- Một lúc nữa sẽ không đau, ngoan đừng khóc.
Thiên Vũ vuốt tóc của Băng ra phía sau vành tai nói. Anh nhấc Băng lên ngồi lên đùi anh. Tư thế này khiến anh hứng thú hơn. Thiên Vũ giữ lấy eo Băng nhấp nhô đưa lên rồi lại xuống. Băng khóc nấc lên ôm lấy cổ Thiên Vũ. Anh làm thật lâu mới bắn hết chất dịch trắng đục vào bên trong của Băng, còn nhiều đến nỗi bắn ra cả ga giường. Băng sụi lợ mặt nóng hơn gục vào lồng ngực Thiên Vũ. Anh xoa đầu Băng.
- Có phải rất tốt không?
- Anh...xấu lắm...em ghét anh...hức...
Băng lấy tay đấm vào người Thiên Vũ nhưng người đau lại là cô. Thiên Vũ làm cô đau nhức khắp người.
- Chúng ta làm tiếp nhé?
- Không...không...Anh không phải đã...đừng mà.
Băng lắc đầu sợ hãi nhìn Thiên Vũ. Anh không hề nghe Băng nói còn lật người cô úp xuống dưới. Nâng mông cô lên trực tiếp đâm vào bên trong. Băng đau đớn chỉ có thể gục mặt xuống gối, tư thế này còn khiến cô xấu hổ hơn nữa. Tiếng va chạm của hai người vang vọng cả căn phòng. Cả căn phòng nồng nặc mùi vị của tình dục. Anh lại lật người Băng về phía trước đâm cô. Băng bị anh luân phiên chuyển chỗ làm đau như muốn cơ thể bị xé toạc ra vậy. Thiên Vũ còn không có ý định bắn ra, mà nó có vẻ còn to ra khiến bên dưới Băng căng lên. Cô bị anh làm đến ngất đi. Thiên Vũ nâng người Băng lên nhếch mép cười.
- Thỏ con, em yếu quá rồi đấy. Tôi còn chưa ra mà đã ngất rồi.
Anh liếm láp khuân mặt Băng. Anh không vì Băng ngất mà thay đổi ý định làm cô. Thiên Vũ liên tiếp đâm vào tư mật tăm tối của cô. Anh đã không làm gì trong ba năm rồi, bây giờ đương nhiên phải làm đến thỏa thích thì thôi. Đêm đó Thiên Vũ đã bắn đến ba lần. Anh tính ngừng lại rồi nhưng nhìn cơ thể loang lổ của Băng khiến anh lại ***** ****. Thiên Vũ lấy điện thoại của Băng nhắn tin cho một người làm là cô sẽ ngủ ở nhà bạn. Anh đưa tay vuốt khuôn mặt Băng mỉm cười. Tách hai chân của Băng ra anh lại tiếp tục hoạt động mạnh đó. Băng bị anh dày vò tới sáng. Cô tỉnh dậy thì thấy Thiên Vũ đang bế cô ngồi trên giường. Cơ thể đau nhức không thôi. Cô vẫn cảm nhận được thứ đó vẫn đang ở bên trong người cô. Băng rùng mình nhìn Thiên Vũ.
- Thỏ con, em phạm luật rồi đó.- Thiên Vũ ấn mạnh người Băng xuống dưới.
- Á...
Băng đau đớn hét lên. Anh vậy mà làm cô tới sáng. Thiên Vũ thấy Băng tỉnh lại thì hưng phấn làm mạnh hơn.
- Á...đau quá...Thiên Vũ... em từ bỏ.- Băng bấu lấy cánh tay to lớn của Thiên Vũ nói.
- Ngoan nào không phải em đang kẹp chặt tôi sao. Còn nói không muốn làm, nói dối không phải bé ngoan.- Thiên Vũ hôn lên môi Băng nói.
Cô từ trước tới nay đâu có nói dối, là anh tự suy diễn còn nói cô không ngoan này nọ.
- Hức...em đau quá...xin anh mà.- Băng đưa tay lên mặt anh.
- Ngoan, tôi làm nốt lần này.
- Đừng mà...anh đã làm lâu như vậy rồi.
- Sẽ không đau.
- Không...anh toàn lừa em...hức...
Thiên Vũ không hề nghe mà vẫn làm Băng đến khi bắn ra. Bên trong Băng sưng đỏ lên, chất dịch dính đầy cả bên trong lẫn bên ngoài tư mật của cô. Thậm chí còn dính lên cả đùi và chăn ga. Thiên Vũ tách hai chân Băng ra nhìn như một tác phẩm vậy. Băng vừa xấu hổ vừa tức giận che mắt Thiên Vũ.
- Đừng nhìn mà.
- Cơ thể em còn cái gì tôi chưa nhìn sao?- Thiên Vũ gỡ tay Băng khỏi mắt anh cười một cách đầy đào hoa nói.
- Anh...vô lại.
- Thỏ con của tôi bây giờ biết mắng chửi người rồi nhỉ.
Thiên Vũ bế Băng đi vào phòng tắm xả nước. Anh bế cô vào bồn tắm đầy nước rồi mình cũng bước vào. Anh ôm lấy cô từ đằng sau, buộc tóc lên cao giúp cô. Bàn tay lần mò xuống vùng kín. Anh đưa tay vào bên trong moi ra những chất nhầy. Băng run lên quay lại ôm lấy cổ anh.
- Đau quá...Thiên Vũ em đau.
- Ngoan nào để tôi lấy ra nếu không em muốn để mãi như vậy sao? Lưu luyến những thứ của tôi đến vậy à?
- Không...không phải đâu mà...Nhưng rất đau.
Thiên Vũ nhìn cô gái nhỏ đang gục mặt vào bả vai anh thì đưa ngón tay vào sâu hơn. Băng co rút lại ôm chặt anh hơn. Nơi đó cô chưa từng cho tay tới vậy mà anh có thể đưa vào liên tục như vậy. Băng mím môi không dám kêu lên vì cô muốn Thiên Vũ lấy ra giúp cô. Để như vậy sẽ rất mất vệ sinh. Thiên Vũ chọc ngoáy sâu hơn để khiến Băng kêu lên.
- Sâu...sâu quá rồi.
- Mới vậy đã không chịu được rồi sao? Vậy để em chơi thứ này xem mức chịu đựng đến đâu.
Thiên Vũ bước ra khỏi bồn tắm đi đến bồn đánh răng lấy một vật hình thoi nhỏ dài bằng hai đốt tay. Băng sợ hãi co người lại, tuy cô không biết đó là thứ gì nhưng cô biết chắc nó không tốt cho mình.1
- Thỏ con, lại đây.- Thiên Vũ vẫy tay kêu Băng lại gần.
- Không...anh bỏ thứ đó ra đi.- Băng lắc đầu co chân lại.
- Không biết nghe lời.
Thiên Vũ nhấc Băng ra khỏi bồn. Anh tách hai chân Băng ra bật nút ở một cái công tắc nhỏ cầm trên tay. Băng thấy vật đó rung lên mà mặt cô trắng bệch.
- Đừng mà...em đau lắm.
Anh trực tiếp tách chân cô ra đưa vật hình thoi đó vào bên trong của Băng. Vật vừa đi vào khiến Băng run lên, cô quằn quại ôm lấy cổ Thiên Vũ.
- Á...Thiên Vũ... anh giết em đi...
- Ngoan nào, sẽ không sao.
- Hức...anh bỏ ra đi mà.
Khuôn mặt Băng ướt đẫm nước mắt. Cô run rẩy một tay ôm lấy bụng một tay nắm lấy tay Thiên Vũ.
- Thiên Vũ... em xin anh...á...
Thiên Vũ nhếch mép ấn nút làm vật bên trong còn rung mạnh hơn. Băng co quắp nằm dưới sàn nhà ướt vì nước và còn có cả nước dâm của cô. Thiên Vũ thấy Băng như vậy càng vui hơn, anh chỉnh nút mạnh nhấn khiến Băng quằn quại đến kịch liệt.
- Thỏ con, có phải sướng lắm không?- Thiên Vũ bế Băng ngồi lên đùi mình hỏi.
- Đừng...á...hức...em không chịu được nữa.- Băng ngước lên nhìn khuân mặt đầy đáng thương của cô.
- Nói em yêu tôi, hôn tôi nữa. Tôi sẽ giúp em.- Thiên Vũ vuốt khuân mặt Băng bình tĩnh nói.
Băng chẳng còn tâm trí để nghĩ gì khác cô nhoài người lên hôn anh. Hai người triền miên hôn nhau trong phòng tắm. Băng buông Thiên Vũ tay run run đưa lên mặt anh.
- Em...yêu anh...Yêu anh.
- Anh nào?
- Thiên....Thiên Vũ.
- Nói lại.
- Em yêu...em yêu anh...Thiên Vũ.
- Thỏ con của tôi thật ngoan.
Thiên Vũ hôn nhẹ lên môi Băng giúp cô lấy trứng rung ra. Băng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, cô thở dốc dựa vào lòng Thiên Vũ. Anh hài lòng bế cô đi tắm rửa lại. Mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình rồi ra khỏi phòng. Anh lau bỏ những vết tích của hai người trên giường rồi bế cô lên giường nằm. Băng đẩy Thiên Vũ ra.
- Em ghét anh...đừng bao giờ nhìn mặt em nữa.
Băng vừa bước xuống dưới sàn liền ngã khuỵu xuống. Thiên Vũ nhìn thấy vậy mà không nhìn được cười. Anh đành phải đi xuống bế cô lên giường lại.
- Nếu bây giờ em có thể đi thì tôi sẽ cho em đi.
- Em ghét anh.
- Không phải là rất thích sao, còn nói như vậy.
- Em hối hận khi cho anh cơ hội nữa rồi.
- Được rồi, đừng giận tôi nữa.
Thiên Vũ ôm lấy Băng xoa lưng cô. Anh ân cần vỗ về Băng.
- Băng à, chúng ta kết hôn nhé?
- Dạ?
- Chúng ta kết hôn nhé? Tôi muốn em trở thành người vợ duy nhất của tôi.
- Em...
- Em có thời gian suy nghĩ trong ngày hôm nay thôi đấy.
- Nhưng mà...anh có yêu em không?
- Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời em.
- Vậy em cũng sẽ không trả lời anh.
- Từ khi nào em bướng bỉnh như vậy?
- Anh chưa từng nói yêu em vậy tại sao cứ muốn kết hôn với em chứ?
Băng khóc đến đáng thương. Thiên Vũ không biết nói sao anh chỉ ôm cô vào lòng không nói gì.
- Đồ tồi, em ghét anh.- Băng giơ tay đấm mạnh vào người Thiên Vũ.
- Tôi...tôi...
- Nói yêu em khó đến vậy à?- Băng ngước lên nhìn Thiên Vũ.
- Tôi yêu em, yêu đến mất cả lí trí, yêu mà mất cả liêm sỉ luôn đấy. Tôi rất sợ em sẽ rời xa tôi, Băng à, em sẽ không rời xa tôi mà phải không?- Thiên Vũ ôm lấy Băng thật chặt vùi đầu cô vào lồng ngực mình để cô không thấy biểu cảm lúc anh nói.1
Băng cuối cùng cũng nghe được Thiên Vũ nói thích mình nhưng cô vẫn còn giận anh lắm đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
- Tại anh đã làm những gì từ tối qua đến sáng nay nên em đã quyết định không ở cạnh anh nữa rồi.
- Không có, tôi...chỉ là tôi yêu em thôi. Đừng giận tôi nữa, em muốn tôi làm gì cũng được hết.- Thiên Vũ giữ lấy khuân mặt Băng nói.
- Thật sao?
- Ừ.
- Vậy từ ngày mai anh phải điều trị bệnh đó nhé. Em sẽ quan sát tình trạng của anh đấy.
- Được, chỉ cần vợ nói cái gì cũng được.
- Em...không phải vợ anh.
- Vợ tương lai.
Băng xấu hổ chui vào hõm ngực Thiên Vũ. Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.