CHƯƠNG 84 HẠNH PHÚC BAO TRÙM
Thế nhưng vừa nghe thấy Tiêu Mộng mang đồ ăn cô nấu tới,
Kim Lân bỗng trợn to mắt, dáng vẻ hoảng sợ.
“Đồ ăn, đồ ăn? Đồ ăn em nấu?”
Trời ạ, anh ta còn sống được nữa không?
Tiêu Mộng lại nấu ăn?
Huhuhu, nếu cùng trình độ như buổi trưa…
Anh ta thà rằng lập tức nhảy lầu.
Huhuhu, Mộng à, em thật sự là,
Trưa nấu rồi tối vẫn còn nấu?
Em không thể nghỉ ngơi chút sao?
Tiếc là tay nghề của em, tôi cũng không dám tâng bốc…
Da mặt Kim Lân đang co rút, cười cự kỳ không tự nhiên:
“Haha, haha, em, em lại mang đồ ăn tới à,Tốt… Tốt…”
Tốt cái quái gì!
Khuôn mặt đẹp trai của Kim Lân cười hơi cứng nhắc.
“Trời ạ, cậu Kim, tôi đang muốn nói với anh đây,Hoành thánh buổi trưa… Hihi, là sự cố ngoài ý muốn.Thật đấy! Ngoài ý muốn! Không tin thì anh nếm đồ ăn tôi mang đến xem,Tuyệt đối mà mỹ vị nhân gian, anh ăn một lần sẽ muốn ăn lần thứ hai. Tang tang tang… Nhìn xem!”
Tiêu Mộng mở hộp đồ ăn, bê đến trước mặt Kim Lân,
Lắc lắc, cười nói: “Anh nhìn xem…Có phải đủ cả sắc hương vị không? Anh ngửi mà xem…”
Kim Lân miễn cưỡng, lại gần hộp đồ ăn, ngửi thử.
Ừ, thật sự là thơm lắm!
Ngửi thấy thơm cũng không có nghĩa là vị sẽ ngon,
Ví dụ như, hoành thánh buổi trưa, ngửi cũng khá thơm.
Thế nhưng… nhìn đồ ăn trong hộp đồ ăn 4 ngăn đỏ đỏ xanh xanh đẹp mắt,
Thật sự là rất đẹp!
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp tinh tế của chỗ đồ ăn này,
Chắc là cô nhóc này tốn không ít công sức,
Ít nhất có thể thấy rõ,
Cô rất coi trọng!
Chỉ điều này, đã khiến Kim Lân cực kỳ vui vẻ.
“Đây là món gì thế? Đầu bếp có thể giới thiệu chút không?”
Kim Lân chỉ đồ ăn trong hộp, nói.
Tiêu Mộng cười xán lạn: “À, cái này á,
Đây là sushi mini mà tôi sáng chế ra,
Tuyệt đối ngon hơn hàng bán ngoài thị trường.
Có lúc em gái tôi thèm ăn, thấy người khác mua sushi,
Nhưng tôi cảm thấy sushi cũng không khó làm,
Vì thế tôi đã nghiên cứu.
Còn có cái này, cái này là bông cải xanh xào thịt băm,
Rất nhiều người đều không thích ăn bông cải xanh, nhưng đây là loại rau rất giàu dinh dưỡng,
Vì thế tôi thường dùng pate và canh thịt để át đi mùi vị vốn có của nó.
Nhìn cái này nữa…
Cái này là…”
Tiêu Mộng giải thích từng cái một đâu ra đấy, càng nói càng hăng hái,
Càng nói càng hưng phấn. Nói dông nói dài, lải nhải mãi.
Kim Lân nghe mà ngây người.
Anh ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng hồng phúng phính của Tiêu Mộng,
Nhìn đôi môi mọng há ra ngậm vào của cô,
Hoàn toàn chìm đắm!
Cứ như này đi… Ông trời ạ, cứ để cho anh ta hưởng thụ hơi thở nóng ấm của cô, được hạnh phúc bao trùm như nào.
Cứ như này, có thể cảm nhận cô ở cự ly gần,
Ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người cô,
Nhìn biểu cảm phong phú của cô,
Nghe giọng nói dịu dàng của cô…
Kim Lân hoàn toàn ngây ngất.
Tiêu Mộng gắp một miếng sushi, đưa tới bên miệng Kim Lân,
Dỗ dành: “Nào, há miệng, anh thử cái này trước xem, đảm bảo là cực kỳ ngon!”
Kim Lân thần hồn điên đảo, u mê há miệng ra,
Mãi cho đến khi đồ ăn vào trong miệng trong,
Lúc này Kim Lân giật mình tỉnh lại!
Không hay rồi!
Anh ta lại uống thuốc độc rồi!
Vì sự sợ hãi lúc trưa, người Kim Lân vô thức cứng lại.
“Ngon chứ? Ngon hay không? Hả?”
Khuôn mặt trắng hồng phúng phính của Tiêu Mộng dán lại gần mặt anh ta.
Đôi mắt lòng trắng lòng đen rõ ràng, cực kì nghiêm túc nhìn chằm chằm Kim Lân.
Không còn cách nào khác, Kim Lân chỉ có thể từ từ… từ từ…
Lại từ từ nhai thức ăn…
Nhai vài miếng, Kim Lân bắt đầu nhíu mày ngạc nhiên.
Ế? Không mặn không nhạt, vị vừa ngon.
Không phải chứ?
Lưỡi của anh ta không lừa anh ta chứ?
Kim Lân càng nhai càng nhanh.
Nhanh chóng nuốt xuống.
“Ôi… Thật là ngon!”
Kim Lân kìm lòng không đậu mà tán thưởng.
“Hahaha, tôi đã nói mà, tay nghề của tôi…
Nào, ăn thử cái này nữa…”
Tiêu Mộng ngày càng hưng phấn,
Lại gắp thêm món khác, đút vào miệng Kim Lân.
Kim Lân nhai vài cái, ra sức gật đầu,
Giơ ngón cái, khen ngon, rồi nuốt xuống.
Kim Lân ăn rất vui vẻ,
Càng ăn càng nhanh, không lâu sau,
Đã ăn hết sạch chỗ đồ ăn mà Tiêu Mộng mang tới.
“Ợ!” Kim Lân ăn no ợ một cái,
Than thở: “Ngon quá, tôi sợ tôi bị chướng bụng mất.”
Tiêu Mộng hài lòng, giống như nhận được tiền vậy,
Mắt cười cong lên thành vầng trăng khuyết.
“Haha, haha, tôi đã nói mà, tay nghề của tôi rất tốt.
Tôi không hề chém gió chứ?
Tôi làm đồ ăn nhẹ, lần nào cũng bị mấy người bạn thân của tôi cướp sạch.”
Kim Lân nhếch mép cười: “Haha, không ngờ nha,
Bạn gái của tôi, lại giỏi nấu ăn nha.
Tôi thật là hạnh phúc quá!”
Tiêu Mộng cũng cười ngây ngốc theo,
Về sau mới hiểu ra,
Mồm mếu máo.
Tôi không phải là bạn gái của anh, có được không?
Ôi, sao lại mãi không giải thích rõ ràng được với tên Kim Lân này chứ?
Đột nhiên, trong đầu Tiêu Mộng xẹt qua ý tưởng mà Lam Nhạn nói với cô kia…
Dường như giọng nói của Lam Nhạn lại lởn vởn trong đầu cô:
Nếu muốn qua lại với tôi, làm bạn trai của tôi,
Vậy thì được, ném cho tôi 35 tỷ trước…
Tiêu Mộng dùng ánh mắt kỳ lạ, nhìn trộm Kim Lân.
Chết mất… Bảo cô nói chuyện 35 tỷ với Kim Lân?
Trời ạ, ha cho cô đi, cô không muốn có quan hệ gì với tên thần kinh này.
Kim Lân nhìn Tiêu Mộng, hỏi:
“Bé con, chỗ này đều là do em nấu?”
“Đương nhiên! Anh ăn hết rồi, còn chất vấn trình độ của tôi sao?”
“Vậy vì sao trưa nay em nấu lại…”
Kim Lân ngại ngùng nói.
Tiêu Mộng lập tức hiểu ra,
Cũng ngây ngốc, lắp bắp nói:
“Không cho phép người khác sai sót một lần sao?
Ai chả có lúc sơ sót!”
Trợ lý bên ngoài kiễng chân lên,
Nhìn qua cửa sổ, nhìn vào trong phòng,
Anh ta thấy cậu chủ nhà bọn họ đang ăn từng miếng lớn đồ ăn mà Tiêu Mộng mang tới,
Cả người anh ta run rẩy theo động tác của cậu chủ mình.
Mỗi một miếng… dừng như là đang ăn thịt anh ta.
Anh ta không chịu nổi mà lau nước mắt:
“Cậu chủ đáng thương của tôi…
Tôi sắp đau lòng chết mất rồi.
Nhìn xem người phụ nữ nhẫn tâm kia, vậy mà muốn hạ độc chết cậu chủ nhà tôi!”
Anh ta đấm ngực giậm chân ở đó, y tá ngạc nhiên, cũng lại gần cửa nhìn xem.
Nhẹ giọng hỏi: “Đây chính là cô gái lòng dạ độc ác mà anh nói sao?”
Nhìn cũng khá thanh thuần mà.
Nhìn có vẻ tính khí cũng khá tốt…
Lẽ nào thật sự là không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài?
Nnhững cô gái mặt mày càng lương thiện như này, lòng dạ càng độc ác?
Đến người đẹp trai phóng khoáng như cậu Kim, cô cũng nỡ lòng xuống tay ác độc?
Trợ lý khịt mũi, gật mạnh đầu:
“Đúng! Chính là cô ta!
Buổi trưa hạ độc hại cậu chủ nhà tôi đã đành,
Không ngờ cô gái này còn độc ác như vậy, buổi tối lại đến nữa!
Huhuhu, cậu chủ đáng thương nhà chúng tôi…
Tối nay qua thế nào đây, còn không phải lại nôn cả đêm sao?”
Y tá cũng nước mắt lưng tròng, than thở:
“Không ngờ cậu Kim đẹp trai như này, vậy mà lại còn thâm tình đến vậy,
Vì sao tôi không gặp được người tốt như thế chứ?”
Kim Lân chớp đôi mắt xinh đẹp,
Đáng thương nói: “Tôi muốn đi vệ sinh…”
“Hả?” (⊙_⊙)
Tiêu Mộng ngây ngốc.
Kim Lân còn chưa đỏ mặt, cô lại đã đỏ mặt trước.
Kim Lân đáng chết, anh đi vệ sinh còn cần nói dõng dạc thế sao?
Tiêu Mộng ấp a ấp úng: “Ừ, ừ, vậy anh đi đi.”
Cô lại không thể nói: Anh không được đi!
Kim Lân cong môi cười trộm, giọng điệu cực kỳ đáng thương:
“Tôi muốn em đỡ tôi cơ.”
Tiêu Mộng bĩu môi phản kháng: “Vì sao tôi phải đỡ anh chứ?”
Thật sự là mất mặt mà, anh ta là đàn ông,
Cô là phụ nữ nha, anh ta đi vệ sinh,
Sao có thể để cô đỡ chứ?
“Tôi không biết, tôi chóng mặt, đau đầu nữa,
Tôi vừa xuống giường liền chóng mặt… Nếu em không đỡ tôi qua đó,
Vậy em đi lấy bô đi, dù sao em cũng là người phụ nữ của tôi,
Em phục vụ tôi cũng là nên làm… Hihi.”
(⊙_⊙)
Tiêu Mộng sợ đến mức mặt đỏ bừng.
Bô?
Trời ạ, cái tên xấu xa Kim Lân, này, đến từ xấu hổ như thế anh ta cũng nói ra được?
A a a a a, cô điên mất!
“Được, được rồi… Tôi đỡ anh qua đó…
Thế nhưng tôi nói trước, khi anh đi vệ sinh, tôi không thể ở trong đó…”
Khi Tiêu Mộng nói những lời này, cô cảm thấy đây là lời mặt dày nhất mà cô nói trong suốt 18 năm trên cõi đời này.
Thế nhưng Kim Lân ngước mắt lên, cười mờ ám, hỏi ngược lại:
“Sao thế? Em muốn vào xem tôi đi vệ sinh?”
Phụt… Suýt chút nữa Tiêu Mộng đi đời nhà ma.
“Đương nhiên là tôi không muốn, ai muốn vào nhìn anh đi vệ sinh chứ?
Bị điên à? Thối chết ý!”
Tiêu Mộng vỗ ngực mình, cảm thấy hơi bí bách,
Quả nhiên, ở lâu cùng cái tên Kim Lân thần kinh này, sẽ bị bệnh tim.
Kim Lân lại cười cực kỳ thanh nhã:
“Thật ra ý, bé con, em là người phụ nữ của tôi,
Nếu em ở bên trong, tôi cũng không để ý, hihihi.”
Hihi cái gì mà hihi?
Đáng ghét chết mất!
“Không phải đã nói rồi sao? Không vào!
Sao anh lại thế này chứ, anh mà còn nói nữa là tôi đi đấy!”
“Em dám đi? Em mà đi, chuyện tôi đi vệ sinh sẽ do ai phụ trách?
Lẽ nào em muốn tôi giải quyết trên giường?”