CHƯƠNG 67: BỮA TRƯA TÌNH YÊU
Giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hai là một con mèo ngoan ngoãn chờ bàn tay dịu dàng vuốt ve.
Tiêu Mộng nói lắp. Phải nói dối cậu chủ Kim như thế nào đây?
Chẳng lẽ nói rằng: Cậu chủ Kim, kì thực tôi vốn không có ý định đến thăm anh…
Thế không phải chờ chết sao?
Tiêu Mộng lè lưỡi, nghiêm mặt, cổ họng ấp úng nói:
“Ồ, tôi, tôi ban ngày còn đi làm thêm…không có thời gian đến…”
Kim Lân thích chí nằm trên giường bệnh, cười làm nũng:
“Ai ya, làm thêm gì chứ, có tôi đây, em làm thêm cái gì chứ. Vất vả như vậy. Này, nói thế nào nhỉ, chẳng phải tôi quan trọng hơn sao? Tôi nói với em rồi, bữa sáng tôi còn chưa ăn đấy, em nếu không đến đưa cơm trưa cho tôi, vậy tôi sẽ bỏ đói bản thân, em nỡ làm như vậy sao?”
Kỳ thực tên này đâu phải chưa ăn? Bữa ăn vô cùng phong phú là đằng khác.
Nhưng Kim Lân có sở trường giao tiếp với phụ nữ, nói dối không chớp mắt.
Quả nhiên màn kịch này của anh ta khiến Tiêu Mộng ở đầu dây bên kia chịu không nổi.
Ai bảo cô là người lương thiện nhất chứ?
“Ai da, bệnh của anh khỏi chưa, tại sao lại không ăn cơm đúng giờ chứ? Hơn nữa bữa sáng rất quan trọng, càng phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng mới đúng. Anh hiện tại kêu người chăm sóc anh đặt đồ ăn đi.”
Ngộ ngỡ cậu chủ Kim này bởi vì ăn khôn đúng giờ, bệnh tình trở nên nghiêm trọng, chẳng phải anh ta càng có lý do ỷ lại vào cô và Bạch Mị hay sao?
Tiêu Mộng càng lo lắng điều này.
Kim Lân nghe thấy Tiêu Mộng lo lắng cho sức khỏe của anh ta như vậy, lập tức nhếch khóe miệng, cười ngọt ngào.
Được cô gái này quan tâm như vậy, vui quá đi.
“Tôi không ăn, tôi không ăn. Em không đến thăm tôi, tôi chứ nhịn đói như vậy. Bảo bối à, em có muốn đến thăm tôi không? Tôi sẽ chờ em.”
Kim Lân thuận theo gọi cô là ‘bảo bối khiến Tiêu Mộng vô cùng mất tự nhiên’
Cô đã bị tên thần kinh Kim Lân này làm cho tinh thần phân liệt.
Được phen toát mồ hôi lạnh, Tiêu Mộng chỉ còn chút hơi tàn.
Cô run rẩy, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cậu chủ Kim, buổi trưa tôi sẽ đến thăm anh!”
Tiêu Mộng đành chịu, nghiến răng nghiến lợi.
Aaaaa, ai nói cho cô biết đi, tại sao cô lại gặp những phần tử cặn bã của xã hội như này?
Một mình Trần gấu xấu xa còn chưa đủ sao?
Tại sao còn nhảy ra tên Kim Lân biến thái thần kinh này?
Hu hu hu…
Trên mắt cô viết mấy chữ “đáng bị ức hiếp” sao?
“Mèo không ra oai, các người cho rằng tôi là hổ bệnh à?” (Câu gốc: Hổ không ra oai, các người nghĩ tôi là mèo à?)
Trong đầu Tiêu Mộng lúc đó xuất hiện một câu uy mãnh như vậy…
Nhưng miệng lại trái ngược hoàn toàn, dỗ dành Kim Lân như dỗ một đứa trẻ, nói:
“Ôi ôi, như vậy được chứ, cậu chủ Kim của tôi? Đợi lát nữa tôi đến thăm anh, được không?”
Kim Lân cười ha ha, nói: “Này, em đến thăm tôi cũng không thể tay không mà đến. Có phải em nên làm cơm trưa tình yêu cho tôi không?”
“Gì?”
Cơm trưa tình yêu?
Môi Tiêu Mộng run rẩy.
Hàng ngàn con quạ đen đang bay trên đỉnh đầu cô.
Người này…thật biết chọc tức người khác.
Lại, lại còn cái gì mà cơm trưa tình yêu?
Yêu cái đầu anh ấy!
“Hơ hơ hơ hơ.” Tiêu Mộng cười nhạt: “Được, được. Cơm trưa tình yêu, hơ hơ, cơm trưa tình yêu. Cậu chủ Kim, anh ở trong bệnh viện là được rôi, lát nữa tôi nhất định đến.”
Kim Lân cười híp mắt, cười ngọt ngào, nói: “Ừm ừm, tôi đợi em đấy, bảo bối.”
Lại là bảo bối…
Cô thực sự không chịu nổi rồi!
Tiêu Mộng tắt cuộc gọi bát nháo này, cả người giống như bị đánh đến hôn mê.
Cơm trưa…tình yêu?
Phù phù phù…Tiêu Mộng dùng sức thở hổn hển, lấy tay vuốt vuốt tóc.
Làm sao bây giờ?
Cô thực sự phải về nhà làm cái gì mà cơm trưa tình yêu cho tên cậu chủ Kim thần kinh không ổn định này sao?
Mắt Tiêu Mộng di chuyển, tìm được một số điện thoại rồi ấn nút gọi đi.
Đầu dây bên kia bắt máy, liền nghe thấy giọng thanh thoát của Bạch Mị.
“Ha ha, Tiêu Mộng à, em tối qua ngủ cùng cậu chủ Kim sao?”
“Nhổ vào! Ngủ quái gì! Ai ngủ với anh ta chứ! Bạch Mị, chị cho em sống thêm vài năm nữa được không? Mở đầu câu chuyện không nên dọa người như vậy, đừng đùa như thế được chứ! Chị tối qua chẳng trọng nghĩa khí gì, bỏ lại em một mình rồi đi trước, hại em suýt chút nữa liền bị bọn côn đồ vấy bẩn, hừm hừm!”
Tiêu Mộng nói một tràng dài, quả nhiên dọa được Bạch Mị.
Bạch Mị khóc nức nở nói: “Hu hu hu, thật sao? Tiêu Mộng, chị sai rồi, chị thật có lỗi. Em thấy chị em đánh chị được chứ? Hoặc em nói xem em muốn ăn gì, tùy em chọn! Chị mời coi như bồi thường, được chứ! Tối qua chị định chờ em, nhưng Ngũ Ca nói em không đi nữa. Ngũ Ca nói em ở cùng cậu chủ Kim, rồi anh ta kéo chị đi. Sớm biết em không ngủ ở đó, chị đã không đi rồi. Tóm lại chị sai rồi, là lỗi của chị.”
Tiêu Mộng không hề để bụng, rất nhanh liền bình thường lại, cười nói: “Được rồi, chị Bạch Mị, lần sau chị mời em ăn canh ma lại là được rồi. Cậu chủ Kim vừa gọi điện thoại cho em, muốn em buổi trưa đến bệnh viện thăm anh ta. Hu hu, tên khốn này như điên vậy, còn bắt em mang cái gì mà cơm trưa tình yêu đến cho anh ta. Chị nói xem, chẳng lẽ em phải về nhà làm cơm mang đến cho anh ta sao?”
Bạch Mị ngừng một chút rồi nhanh chóng nói: “Người chị em, em không cần lo! Bữa trưa không thành vấn đề! Để chị làm! Chị làm xong mang đến bệnh viện, chúng ta buổi trưa gặp nhau ở cổng bệnh viện, được không?”
“Ha ha, thật tốt quá! Thật đúng ý em.”
“Nha đầu này, em cũng học được thói lòng vòng và gài bẫy người rồi.”
“Hi hi, nào có, em không phải là sợ rằng hầu hạ tên điên đó không tốt, anh ta lại đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta hay sao?”
Kỳ thực Tiêu Mộng đang âm thầm nghĩ: Quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Cô ở bên Trần gấu xấu xa chẳng bao lâu liền học được thói xấu của anh ta rồi.
Vấn đề cơm trưa của tên điên Kim Lân đã được giải quyết xong, Tiêu Mộng mới thở dài nhẹ nhõm.
Lại nói tiếp, tên Kim Lân này tuy không hung hăng bằng Trần Tư Khải, nhưng trình độ bám dính lấy người khác cũng thật dọa người.
La la la la, không cần phải làm cơm cho tên khốn này rồi, thật tuyệt!
Đợi Tiêu Mộng vui mừng hoan hô xong, cô lúc này mới phát hiện, ấy, cô sao lại nằm ở đây? Mắt cô trong nháy mắt liền trợn trừng, nhìn ngang ngó dọc.
Trời ạ!
Đừng nói với cô rằng cô đã uống Vodka rồi nằm lên giường của Trần gấu xấu xa…
Tiêu Mộng lập tức vén chiếc chăn tơ tằm, nhất thời hít một ngụm khí lạnh.
Mẹ ơi, xong đời rồi!
Váy, váy, váy của cô…
Áo ngực, áo ngực của cô…
“A a a! Trần gấu xấu xa! Anh thừa dịp tôi uống say liền lợi dụng tôi. Anh là một tên biến sắc. Chết không tử tế! Hu hu hu.”
Tiêu Mộng bĩu môi, vô cùng bi thương sờ ngực của mình.
Xong rồi, lại còn có chút trướng đau.
Chết tiệt.
Anh ta chắc chắn…chắc chắn…đã ức hiếp nơi này của cô!
Nếu không đã không trướng đau như vậy…
Tiêu Mộng thực sự nghiêm túc cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trên ngực mình, huhu, càng thêm bi thương…thực giống như quả anh đào cao cấp có chút đỏ lên…
“Cái đồ chết tiết! Anh không dùng miệng có được không!”
Ôi ôi, mất mặt quá đi!
Sau khi nhìn ngực một hồi lâu, Tiêu Mộng mới thôi ảo não. Cô chớp đôi mắt trong veo, nói với chính mình: mày bi thương cái gì chứ, dù sao tên khốn này cũng không phải lần đầu tiên.
Lần đầu tiên của bọn họ kia cũng coi như tính rằng cô mạnh hơn.
Hơ hơ hơ, cô lấy lại được cân bằng tâm lý rồi.
Tiêu Mộng bước xuống giường, chỉnh đốn lại quần áo, soi gương chỉnh sửa lại tóc tai,
sờ mà tự hỏi: “Có phải mình xinh đẹp quá, vẻ đẹp còn sáng tỏ hơn vì sao trên trời, đẹp đến ai nhìn cũng hoa mắt, đẹp đến ông trời nhìn cũng phải động lòng…cho nên mới dẫn đến bộ dáng của Trần gấu xấu xa, gặp mình liền muốn sàm sỡ mình?”
Khuôn mặt nhỏ tròn như mặt trẻ con đang soi gương, Tiêu Mộng vẫn thở dài: “Được thôi, mình thừa nhận, khả năng này bằng 0. Mình cũng biết thân biết phận.”
Tiêu Mộng lại nghiêng đầu, lông mi đột nhiên chớp, bắt đầu suy nghĩ: “Vậy rốt cuộc vì lý do gì? Ồ…mình biết rồi. Gian thương không hổ là gian thương! Cho dù mình đẹp hay không, có nghiêng nước nghiêng thành hay không thì mình cũng là phụ nữ. Là phụ nữ trong mắt Trần gấu xấu xa, cái loại gian thương keo kiệt xấu xa này, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội sàm sỡ nào! Cho dù mình có là bà lão năm mươi, Trần gấu xấu xa cũng vẫn sờ vài lần. Ọe…Trần gấu xấu xa, tôi khinh bỉ anh!”
Tiêu Mộng cuối cùng ghép cho Trần gấu xấu xa đại tội, như vậy mới trấn an được tâm hồn đang bị tổn thương của mình.
Hu hu hu, chiếc áo ngực bị đẩy lên của mình.