CHƯƠNG 20: THỨ NONG NÓNG
“A! Anh câm miệng! Không được nói!”
“Haha, được, không nói nữa. Nói tiếp lúc nãy. Cuộc sống mà, sống chính là đánh giá, chính là hưởng thụ. Giống như cup của cô vậy, chỉ cần sai một chút, cũng không thoải mái. Cho nên, cà phê này cũng vậy, trợ lý Tiêu, đi đi, đi pha ly khác.”
Mặt Tiêu Mộng xanh mét, buồn bực cầm ly đi. Tiểu nhân! Đây là lần thứ mấy đi ra ngoài rồi? Huhu, mình thật đáng thương, tại sao lại gặp phải một ông chủ biến thái như vậy! Uống cà phê thôi, còn phiền phức hơn cả ngồi hỏa tiễn lên trời! Phiền phức!
“Cô gái nhỏ, tại sao lại tới pha cà phê nhiều vậy? Giám đốc Trần hôm nay không ăn sáng sao? Chỉ uống cả phê cũng không được, bụng rỗng uống cà phê không tốt cho sức khỏe.”
Nữ thư ký thành thục của phòng thư ký bưng ly trà của cô ấy, nhìn Tiêu Mộng chổng mông rót nước.
“Ai, đừng nhắc tới nữa! Em xui xẻo muốn chết rồi! Giám đốc Trần uống cà phê thật sự rất kén chọn! Một chốc thì ghét quá nóng, một chốc thì ghét không cho đường…Đơn giản chính là quỷ khó chơi!”
Còn khó chơi hơn cả cô em gái đó của cô!
Tiêu Mộng phồng má, cụp mày, khuôn mặt xui xẻo.
“Haha, vậy sao?”
Nữ thư ký lộ ra khuôn mặt tươi cười, cẩn thận đánh giá Tiêu Mộng, ừ, rất bình thường, cô gái cực kỳ mộc mạc, trên mặt không trang điểm, tóc cũng hơi rối, mặc rất đơn giản, chính là không biết tại sao giám đốc Trần lại để cô ấy tới làm trợ lý tạm thời.
Thực ra, trợ thủ hiện tại của giám đốc Trần đã rất đủ rồi, chỉ thư ký ở mỗi phương diện cũng đã chuẩn bị cho anh tới mười mấy người, nào cần thêm một thư ký nhỏ dư thừa? Nhìn dáng vẻ và sự ngây thơ của cô nhóc này, hẳn không phải là được giám đốc Trần dùng quy tắc ngầm.
“Vốn giám đốc Trần không khó hầu hạ như vậy, có lẽ, em có chỗ nào đắc tội anh ấy rồi. Cô gái, làm việc với người đứng đầu, cần cẩn trọng từ lời nói tới hành động.”
“Cẩn trọng lời nói hành động?”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng mở to mắt. Vậy có phải là cố gắng ít nói không! Ừ, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai!
“Thím, cảm ơn thím! Lời của thím đã nhắc nhở con, không ai nói cho con biết, nên ở cùng ông chủ như thế nào. Cảm ơn thím!”
Tiêu Mộng bày ra khuôn mặt tươi cười chân thành, cười với nữ thư ký.
Không nghĩ tới nữ thư ký xụ mặt, hất tóc, bất mãn nói: “Tôi rất già sao? Cô lại kêu tôi là thím? Tôi cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi đi? Ai ya, cô cố ý sao? Cố ý kích thích tôi sao? Ai ui ~ gọi tôi là chị là được rồi.”
Tiêu Mộng cứng mặt, chảy mồ hôi lạnh. Chị? Thật là chỉ lớn hơn cô vài tuổi sao? Tại sao lúc cô ấy không cười khóe mắt cũng có ba nếp nhăn, cười lên nếp nhăn có thể kẹp chết ruồi rồi!
“Ch, chị….Em mắt mờ, chị đừng để ý.”
Tiêu Mộng bị chính mình ghê tởm đến mức nổi da gà.
“Cô bé, sau này nhớ gọi tôi là chị Tố Trân, nếu còn gọi sai, tôi sẽ phạt em mời khách đó.”
“Em biết rồi, biết rồi, chị Tố Trân.”
Tiêu Mộng dễ dàng tiễn đi một tôn thần, bưng cà phê oán hận đi vào văn phòng giám đốc. Hơi có chút kinh ngạc. Trần Tư Khải vẫn chăm chú nhìn văn kiện trong tay, mày cau chặt, môi mỏng mím lại, con ngươi sâu thẳm lại sắc bén, nhanh chóng nhìn văn kiện.
Điều làm Tiêu Mộng kinh ngạc chính là, vừa rồi lúc cô ra ngoài, anh chỉ nhìn chút văn kiện, nhưng bây giờ cô quay lại, anh đã đọc xong một chồng văn kiện rồi!
Đây thật sự là tốc độ thần kỳ của người máy!
Tiêu Mộng đột nhiên nghĩ, chính là không biết, đêm đó của cô và anh, lúc làm chuyện đó, anh có phải cũng hung hãn như người máy không?
Trần lột da có phải là loại hình sức lực bền bỉ? Làm người keo kiệt như vậy, lúc làm việc nhất định cũng keo kiệt muốn chết, đại khái cũng chính là ngắn ngủi vài phút, không không không, có lẽ vài giây đi. Hahaha…
Nhưng mà…
Vóc dáng tên này khi cởi quần áo, rốt cuộc là như thế nào vậy? Bao trong lớp quần áo, mặc dù cũng rất hung mãnh, rất cường tráng, nhưng dù sao cũng không nhìn thấy thịt…
Xè xè….
Điều làm bạn Tiêu Mộng hận nhất chính là, cô quên sạch chuyện đêm đó rồi!
Tốt xấu gì có thể nhớ được một vài đoạn ngắn lẻ tẻ cũng được mà!
Trần Tư Khải xem xong tài liệu trong tay, viết ý kiến đánh giá của mình, đặt xuống, ngước mắt, thì nhìn thấy Tiêu Mộng bưng cà phê, như đang nhìn anh, lại như không phải nhìn anh, cứ ngây ngốc như vậy, trên mặt còn có nụ cười háo sắc, đôi mắt cong cong, miệng hơi mở ra, xém chút rớt nước miếng…
Cô nhóc này…không biết cô lúc này đang liên tưởng đến chuyện xấu gì.
“Tiêu Mộng…”
Anh đè thấp giọng gọi cô.
“…”
Cô lại không phản ứng với anh! Vẫn giữ biểu cảm ngốc nghếch đó.
“Tiêu Mộng!”
“A? Làm gì?”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng lúc này với sực tỉnh lại. Sợ nhảy dựng, nhanh chóng chớp mắt, luống cuống nhìn Trần Tư Khải.
“A, Trần lột da, anh kêu tôi?”
Trần lột da?!!!
Trần Tư Khải thoáng chốc đầu đầy vạch đen!!
Cô, lại gọi sau lưng anh…Trần lột da!!!
Được lắm Tiêu Mộng!
“Trần lột da?” Trần Tư Khải giận quá hóa cười, híp mắt chim ưng, ngón tay gõ lên mặt bàn, hắng giọng, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Trần lột da? Đây cách xưng hô của bạn Tiêu với tôi sao?”
“A!” ”(⊙o⊙) Tiêu Mộng lập tức cắn chặt môi.
Huhuhu, cô thật ngốc mà, hoảng loạn nên đã gọi tên xấu của anh ở sau lưng ra mất.
Đáng chết đáng chết, thật sự là đáng chết!
“Hử?” Tiếng “hử” này của anh giống như tiếng gọi từ địa ngục, âm trầm, rất là kinh hồn.
Tiêu Mộng giật môi, thân thể nhỏ bé run rẩy, chỉ thiếu khóc lóc sướt mướt: “Không, không phải…không dám gọi anh như vậy…chính là…chính là tối qua sau khi xem phim…không cẩn thận gọi nhầm…”
Trần Tư Khải liếc nhìn thân thể lung linh của Tiêu Mộng, ánh mắt như xuyên thấu nhìn phần ngực nhô lên của cô một lúc.
Ừ, anh nhớ, cô nhóc này rất biết trưởng thành, đặc biệt là ngực…
Đầy đặn làm người ta phát điên…
Suy nghĩ hơi bay xa, Trần Tư Khải cảm thấy thân thể có chút nóng lên.
Đáng chết, tại sao anh đối diện với cô nhóc ngốc nghếch này, lại không nhịn được nổi…lửa? Chỗ bụng dưới đang xoay chuyển một khóm lửa, khóm lửa đang chực chờ muốn phun trào.
“Vật nhỏ, tôi phát hiện cô rất giói đặt biệt hiệu cho người khác. Lúc đầu, gọi tôi là ông già Trần, sau đó, gọi tôi chú Trần, bây giờ, càng lợi hại hơn, Trần lột da cũng gọi ra rồi. Bất kính với ông chủ như vậy…Cô tự mình nói xem…cô nên chịu hình phạt gì?”
Tiêu Mộng chép miệng, lắp bắp: “Đã nói là không phải nói anh rồi mà…thật sự không phải nói anh…thật…”
“Cô chưa từng gọi tôi ông già Trần?”
“Nói thì có nói…nhưng đó là…Đó là suy đoán trước khi nhìn thấy anh mà…”
“À…vậy cô vừa rồi không phải gọi tôi chú Trần?”
Tiêu Mộng thầm đổ mồ hôi lạnh. Tên này vốn là tiểu nhân có thù tất báo! Sau này nói chuyện với anh, thật sự phải uốn lưỡi bảy lần.
“Anh lớn hơn tôi tám tuổi, lại là ông chủ của tôi, là cấp trên, tôi nên tôn trọng anh…”
“Ừ, cảm ơn cô, tôi không cần cô tôn trọng như vậy! Tôi không cần cô xem tôi như trưởng bối!”
Ánh mắt Trần Tư Khải lập tức trở nên sắc bén, giọng nói cũng nâng cac lên, khí thế đó…chính là lạnh lùng như băng sơn. Dọa Tiêu Mộng lập tức ngoan ngoãn cúi đầu: “Tôi biết rồi, biết rồi. Không phải trưởng bối, không phải trưởng bối.”
Người này, xem anh như trưởng bối, không phải là anh được lợi sao? Còn có người không chịu được lợi, không hiểu được anh.
“Về phần Trần lột da vừa nãy cô nói…”
Sắc mặt Tiêu Mộng trắng bệch, vội giải thích: “Cái này thật sự là nói nhầm, tuyệt đối là nói nhầm! Tối qua xem phim Châu lột da, cho nên mới…Hì hì, không cẩn thận gọi ra. Giám đốc Trần, anh là người nhân từ lại lương thiện, khoan dung còn phúc hậu, anh sao có thể là người như Châu vô sỉ đây? Anh tuyệt đối không phải!”
Lông tơ sau lưng Tiêu Mộng dựng thẳng lên. Xì xì, ghê tởm chết cô. Bị ép nói ra nhiều từ ngữ tán thưởng không thực tế như vậy, cô sắp ê răng rồi.
Khóe môi Trần Tư Khải nhếch lên, giống như một con báo, vừa ăn no, biểu cảm xem như ấm áp.
“Cầm cà phê tới!”
“A? Cà phê?”
Tiêu Mộng ngây ngốc.
Cô bưng cà phê nửa ngày, lại quên mất cà phê trong tay.
“A, cà phê cà phê, ở đây.”
Tiêu Mộng vội đưa tới, đứng bên cạnh Trần Tư Khải, ngoài cười trong không cười: “Hì hì, giám đốc Trần, anh thử xem cà phê này pha thế nào. Cho ba cục đường.”
Nếu tên này còn nói “số lượng đường không thích hợp, đi pha lần nữa”, cô thề, cô tuyệt đối sẽ đổ ly cà phê này lên đầu anh ta!
Trần Tư Khải rất ưu nhã giơ bàn tay trắng nõn, cầm ly lên, từ từ đưa tới bên đôi môi gợi cảm.
Tiêu Mộng nhìn chằm chằm một loạt động tác của người đàn ông, vô cùng căng thẳng, giống như lúc chờ đợi đếm ngược Thần Châu số mấy phóng thành công.
Trần Tư Khải uống một ngụm, thưởng thức, lại uống vài ngụm, mới khẽ nhíu mày.
Cái nhíu mày này của anh, tim gan Tiêu Mộng bắt đầu run rẩy.
Mẹ nó!
Tiểu tổ tổng này sao lại khó hầu hạ như vậy!
Trần Tư Khải lười biếng ngước đôi mắt thon dài, nhìn Tiêu Mộng đang khom người tới trước mặt anh: “Hơi ngọt…”
“Ngọt? Ba viên đường đã ngọt rồi? Tôi còn cho năm viên đường đó!”
Má Tiêu Mộng mủm mĩm đỏ lên, tức giận bừng bừng.
Trần Tư Khải nhe răng cười xấu xa: “Không tin, cô thử xem.”
Nói rồi, tay phải anh giờ tới, kéo gáy Tiêu Mộng, khẽ kéo cô xuống…
Tiêu Mộng sợ nhảy dựng, trọng tâm thân thể không vững, hơi nghiêng về phía trước, vừa định một tay chống bàn, giữ thăng bằng cơ thể, khuôn mặt anh tuấn đã thoáng chốc phóng to…
Thứ mềm mại, nong nóng, biết cử động…che miệng cô lại.