Sau khi rời khỏi lò mổ dưới tầng hầm, đoàn người men dọc theo hành lang.
Một cánh cổng đặt cuối hành lang tối tăm, bên trên là tấm biển xanh tỏa ánh sáng mờ – “Lối ra an toàn”.
Vân Bích Lam cúi đầu nhìn đồng hồ.
Chỉ còn ba phút cuối cùng là đến bốn mươi lăm phút.
Cô cất bước một cách đầy tự nhiên: “Đi thôi, chúng ta nên nhanh chóng…”
Bỗng, một bàn tay thon dài từ bên cạnh duỗi qua che khuất màn hình điện thoại, chắn đi gần hết ánh sáng.
Vân Bích Lam giật mình, vô thức ngoảnh đầu nhìn lại.
Chàng trai đứng bên cô chậm rãi lắc đầu.
Đồng tử của Vân Bích Lam đột nhiên co lại.
Chờ đã…
Hãy chắc chắn rằng rời khỏi nhà ma trong bốn mươi lăm phút, đó là những gì gã hề tóc xanh nói với bọn họ! Nếu bây giờ bọn họ hấp tấp rời đi, chỉ e sẽ lặp lại con đường cũ của anh Mập trước đó…
Hãy tin vào con ếch.
“Chờ chút!” Giọng Vân Bích Lam bỗng nhiên hơi đổi, cô kéo Elise đang tự nhiên cất bước ra ngoài, mà Bì Cầu bên cạnh cũng bị Ôn Giản Ngôn kiên quyết kéo lại: “Đừng đi ra!”
“Bốn lăm phút sắp hết rồi, chúng ta nhất định phải ra ngoài trước bốn lăm phút…”
Elise và Bì Cầu thì thào.
Rõ ràng trước khi nhìn thấy lối ra bọn họ còn rất bình thường, nhưng lúc này đây lại giống như bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, cơ thể cử động không kiểm soát, từng thớ thịt trên người họ đều căng lên, cố gắng thoát khỏi tay Vân Bích Lam cùng Ôn Giản Ngôn.
May mà vẫn còn hai người tỉnh táo, bằng không thật sự hết cách để giữ chặt hai người họ.
Cánh tay thon dài của Ôn Giản Ngôn vòng qua cổ Bì Cầu từ sau, dùng một tư thế cực kỳ chuyên nghiệp siết chặt đối phương vào trong ngực mình.
Bì Cầu giãy dụa, dùng ngón tay cào cánh tay đang gồng lên của chàng trai, con ngươi lồi ra bởi vì ngộp thở, thế nhưng gã vẫn kiên quyết cố bước ra ngoài.
Mặc dù hành vi của gã vô cùng kỳ lạ và hoang đường, nhưng dường như khả năng tổ chức ngôn ngữ và giao tiếp vẫn rất bình thường:
“Tại sao cậu lại ngăn tôi? Đi thôi, chúng ta phải đi ra ngoài trước bốn lăm phút…”
“Giả đấy, nó là mồi nhử chúng ta!”
Vân Bích Lam còn mạnh bạo hơn Ôn Giản Ngôn.
Một tay cô túm tay Elise, một tay chào hỏi khuôn mặt đối phương, phát ra tiếng “bốp” giòn giã: “Tỉnh dậy đi!”
Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, trầm ngâm nhìn Bì Cầu đang giãy giụa trong tay mình.
Đây là một cơ hội tốt.
Vừa rồi khi anh Mập bị quy tắc mê hoặc thì hắn và Vân Bích Lam đều bị nhốt trong phòng búp bê, không những không thể ngăn cản đối phương mà còn không thể quan sát trạng thái của gã khi đó, cũng không biết trạng thái này có bị tác động bên ngoài phá vỡ hay không.
Nhưng lần này thì khác.
Bây giờ hai người đang ở cạnh hắn đã cho hắn cơ hội quan sát tuyệt vời ở cự ly gần.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, vẻ mặt lo lắng đanh lại, đáy mắt màu hổ phách ẩn chứa sự quan tâm. Hắn vội vàng hạ giọng nói: “Cho dù dùng cách nào đi chăng nữa, chúng ta nhất định phải đánh thức họ, bằng không…”
Vân Bích Lam cắn răng đáp: “Anh nói đúng lắm.”
Cô cũng không muốn thấy chuyện của anh Mập tái diễn.
“Anh cứ ra tay tự nhiên.” Vân Bích Lam hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Coi như là tôi làm.”
Chàng trai cười thầm: “Được.”
Vì thế trong ba phút tiếp theo, Ôn Giản Ngôn và Vân Bích Lam đã thử gần hết mọi cách.
Cho dù là thuyết phục bằng lý trí hay thẳng tay đánh đập, cho dù giao tiếp bằng ngôn từ hay là dùng đau đớn kích thích, song không ai có thể kéo hai người họ ra khỏi trạng thái mất trí.
Chẳng mấy chốc, thời hạn bốn mươi lăm phút đã đến.
Sau khi đồng hồ về 0, Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơ thể bị mình siết chặt đột nhiên mềm nhũn, bọn họ không còn giãy dụa đi về phía cửa lớn nữa.
“Buông, buông tôi ra, tắc thở, sắp tắc thở rồi…”
Bì Cầu nói bằng chất giọng nghẹt thở, khó nhọc nâng tay vỗ lên tay Ôn Giản Ngôn.
Dường như Elise bên cạnh cũng khôi phục lý trí: “… Có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người đều đứng ở đây?”
Cô hít hà một cái:
“Đau quá.”
Ôn Giản Ngôn buông tay ra.
“Khụ khụ khụ khụ!”
Bì Cầu ho sặc sụa. Gã ôm cổ họng bị thương của mình, tức giận lừ mắt nhìn Ôn Giản Ngôn: “Cậu làm gì thế?”
Bì Cầu cảm thấy đau đớn khắp người. Mặt gã nóng bừng, dường như trên bụng cũng có cảm giác bị đánh đập mạnh, dạ dày quặn thắt, quả thực cứ như bị người ta đấm một trận.
“Ai đánh tôi à?” Gã sờ khóe miệng chảy máu, nét mặt thoáng vặn vẹo, nhe răng trợn mắt nghi hoặc hỏi.
Thân là thủ phạm, Ôn Giản Ngôn giơ tay lên một cách đầy vô tội, ý bảo không phải mình làm.
Nguy cơ đã được dỡ bỏ.
Vân Bích Lam thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dùng tốc độ nói nhanh nhất giải thích tình huống hiện tại cho hai người kia.
Ôn Giản Ngôn câu được câu không đứng nghe, trong đầu đang sắp xếp lại những thông tin đã biết.
Xét từ tình huống hiện tại, người tin vào những quy tắc sai trái không thể dùng logic và năng lực tư duy của mình để thoát khỏi vòng tròn luẩn quẩn, cũng không thể bị đánh thức bởi lời nói và hành động đến từ người khác. Chỉ khi “điều kiện đạt thành quy tắc sai lầm không thể thỏa mãn” thì bọn họ mới hồi phục lý trí. Những quy tắc dùng hạn chế tầm nhìn làm chủ thể còn đỡ, nếu lúc trước anh Mập dùng hành vi cụ thể nào đó làm chủ thể quy tắc, chỉ sợ phải kéo gã ra khỏi cảnh tượng hạn chế kia mới có thể phá giải.
Sau khi biết được sự tình, Bì Cầu cùng Elise đều im lặng, nỗi sợ lóe lên trong đáy mắt họ.
Lỡ như vừa rồi hai người bọn họ không bị giữ lại, chỉ sợ lúc này cũng dẫm lên vết xe đổ giống anh Mập, trở thành đối tượng bị trứng ếch ký sinh.
Nhớ lại những gì xảy ra, da đầu ai cũng tê dại.
Thực sự quá nguy hiểm.
“Nhưng khác hai người họ, vừa rồi cô tỉnh lại rất nhanh.” Ôn Giản Ngôn chỉ vào Vân Bích Lam.
Vân Bích Lam sững sờ.
Đúng vậy.
Mặc dù ngay từ ban đầu cô bị mê hoặc trong nháy mắt, nhưng Ôn Giản Ngôn chỉ làm vỏn vẹn đúng một động tác che chắn màn hình điện thoại đã khiến cô thanh tỉnh, hoàn toàn khác với hai người dùng tám sức trâu cũng không kéo về được kia.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm ngâm hai giây, sau đó đưa ra kết luận mình suy nghĩ suốt cả chặng đường:
“Cho nên tôi nghi ngờ, rất có khả năng phó bản dựa vào mức độ ô nhiễm tinh thần để làm cơ sở phán đoán.”
Mức độ ô nhiễm thấp có thể dùng ngoại lực phục hồi lý trí, còn mức độ ô nhiễm cao chỉ đành chờ đến khi điều kiện thực hiện được mới lấy lại tỉnh táo.
“Có lẽ chính vì điều này, cho nên đạo cụ cô dùng trên người anh Mập đều vô dụng.”
Sở dĩ không hiệu quả là vì phó bản không chỉ mang nghĩa “ký sinh” đơn giản, trái lại, nó dựa trên mức độ ô nhiễm tinh thần cao siêu hơn.
Ôn Giản Ngôn tiếp tục lần theo dòng suy nghĩ ấy, chậm rãi hoàn thiện ý tưởng của mình:
“Theo lý thuyết này, cho dù anh Mập có đi găng tay khi chạm vào nút khẩn cấp thì tôi cho rằng nó cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Hoặc nhìn theo góc độ khác, nếu hai chúng ta tiếp xúc trực tiếp với nút khẩn cấp màu đỏ thì cũng không bị rơi vào trường hợp giống như anh Mập – có thể nguy hiểm, nhưng không chết nhanh như anh ta, bởi vì chúng ta chưa đạt đến mức độ ô nhiễm đó.”
Nếu chỉ đơn giản là “đụng vào chất nhầy” sẽ bị lây nhiễm, vậy thì giải pháp vượt qua phó bản cực kỳ đơn giản, thậm chí không cần bận tâm tới những quy tắc bất thường, bọn họ chỉ cần sử dụng các cách ngăn cản tiếp xúc trực tiếp với thế giới bên ngoài là đủ.
Song, Ôn Giản Ngôn không cảm thấy phó bản sẽ bị phá giải dễ dàng như thế.
Các quy tắc của nó sâu xa và phức tạp hơn nhiều so với vẻ ngoài.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng… Chẳng phải phó bản chỉ mới bắt đầu được hơn một giờ sao? Thế mà streamer đã tìm ra điểm mấu chốt là ô nhiễm tinh thần rồi? Trâu bò vãi!”
“?! Chờ chút, đây là lần đầu tôi xem Công viên Giải trí Mộng Ảo, cho hỏi kết luận vừa rồi của streamer có đúng không?”
“Kết luận đúng đấy. Nguyên nhân dẫn đến tỷ lệ tử vong cực cao trong giai đoạn đầu Công viên Giải trí Mộng Ảo chính là điểm này. Nó dựa theo mức độ tinh thần ô nhiễm để giảm bớt streamer, chỉ cần nghĩ đến và thỏa mãn điều kiện, cho dù có đeo găng tay hay không, trong ba lô có thuốc chữa trị hay thanh lọc không đều vô dụng.”
“Đệt mợ… Nếu thật sự là như vậy thì phó bản này quá hung hiểm rồi! Sống lưng tôi ngày càng thấy lạnh.”
“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi chú ý tới từ ngữ mà đại thần trên sử dụng để giải thích quy tắc sao? “Nguyên nhân dẫn đến tỷ lệ tử vong cực cao trong giai đoạn đầu” là gì? Ý là giai đoạn giữa và giai đoạn cuối còn có nguyên nhân khác sao?”
“Má ơi, hình như con đã hiểu được lý do vì sao phó bản bị đóng của rồi… Đây là cấp độ gần sát phó bản cấp S đúng không?”
Ôn Giản Ngôn nhìn những người khác: “Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn nên rời khỏi đây trước.”
Vân Bích Lam gật đầu:
“Anh nói đúng lắm.”
Bốn người cùng nhau xuyên qua cửa chính của ngôi nhà ma, trở về khu vực Công viên Cảm giác mạnh.
Khu vực Công viên Cảm giác mạnh không khác gì so với lúc họ rời đi, tiếng nhạc vui vẻ vang vọng khắp nơi, chóp mũi mơ hồ ngửi thấy mùi thơm bỏng ngô và kẹo, song chúng cũng không thể làm cho người ta thư giãn.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa nhà ma.
Chỗ ngồi ban đầu của chú hề tóc xanh đã trống rỗng, chỉ còn một chiếc bàn trống và lối vào nhà ma bị giăng lại, dường như không thể tiến vào thêm nữa.
“Xem ra, nếu vẫn có người sống sót sau khi hoàn thành thử thách thì hạng mục công viên sẽ tự động đóng cửa.”
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn nặng nề.
Bảo sao.
Bằng cách này, phó bản có thể giải quyết việc trao đổi thông tin giữa streamer. Mặc dù có người sống sót sau trận thử thách, nhưng hạng mục đã đóng cửa, cho dù muốn đem phương pháp vượt ải của mình nói cho người khác thì mớ thông tin đó cũng trở nên vô nghĩa với họ.
Điều này càng khiến thời gian trở nên cấp bách hơn.
Nếu số lượng streamer qua màn tăng lên cũng đồng nghĩa các hạng mục đóng cửa ngày càng nhiều, hạng mục bọn họ có thể trải nghiệm ngày càng ít. Trong khi đó nhiệm vụ chính lại quy định bọn họ cần hoàn thành năm hạng mục vui chơi, như vậy, chắc chắn nhóm streamer bị bỏ lại cuối cùng sẽ là những kẻ bất lợi nhất.
“Tiếp theo thì sao? Chúng ta sẽ chơi hạng mục nào?”
Vân Bích Lam quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.
Bất giác, streamer có cấp bậc thấp nhất trong họ đã dần trở thành trụ cột không thể bỏ qua của đội ngũ. Dường như trên người đối phương luôn có một nguồn năng lượng kỳ lạ khiến cho người khác tin phục từ tận đáy lòng, thậm chí không thể kìm nổi lắng nghe ý kiến hắn.
Ôn Giản Ngôn rơi vào trầm tư.
Cách tốt nhất bây giờ là rời khỏi Công viên Cảm giác mạnh, đi đến cửa hàng quà tặng để mua gấu bông chú hề, sau đó quay lại chơi các hạng mục mới. Tuy nhiên điều này chắc chắn sẽ nảy sinh hai vấn đề. Liệu con gấu bông mua lần hai có vấn đề gì hay không, và liệu các hạng mục trong Công viên Cảm giác mạnh có đóng cửa trong khoảng thời gian này hay không, liệu bọn họ có phải trải qua một đoạn lòng vòng mà không đi đến kết quả nào không.
Quan trọng hơn nữa, trang phục nhân viên ở các công viên khác nhau sẽ khác nhau, chẳng hạn như Khu Cảm giác mạnh là chú hề, nhưng chưa chắc ở công viên khác cũng là chú hề.
Nếu như hạng mục khu Cảm giác mạnh đóng cửa, vậy thì gấu bông chú hề trong tay sẽ trở nên vô nghĩa.
“Đi thôi, chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc theo chủ đề.”
Dựa vào thông tin trên tờ hóa đơn, 80% tên hề kia cũng có vấn đề, như vậy, ít ra trước khi tiến vào hạng mục bọn họ cũng có chuẩn bị tâm lý.
“Nhưng… số người chúng ta?” Bì Cầu ngập ngừng hỏi.
Bây giờ bọn họ chỉ có bốn người, không thể đi lên tàu lượn siêu tốc, trừ khi người thứ năm trong suốt kia vẫn còn, bằng không e rằng bọn họ không thể tiến vào hạng mục tàu lượn siêu tốc.
“Đừng lo.”
Ôn Giản Giản chỉ tay ra ngoài công viên, một nhóm ba streamer đang tiếp cận hướng này. Hắn khẽ mỉm cười:
“Tôi cảm thấy nhân số lần này không có vấn đề.”
*
“Khu Cảm giác mạnh.”
Một streamer có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp cùng đôi mắt quyến rũ nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ muốn lùi bước: “Tôi cảm thấy nơi đây rất nguy hiểm…”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông cầm đầu gật đầu: “Tuy nhiên chẳng phải mục đích của chúng ta là tìm đạo cụ sao? Khả năng nơi đây xuất hiện đạo cụ hiếm là rất cao”
“Chuẩn đấy, hơn nữa chúng ta còn phải hội hợp với tên đồng đội người mới chưa rõ danh tính kia, xác suất hắn ở chỗ này khá lớn.”
Văn Nhã xen vào.
Một trong những lý do cô được Vĩnh Trú phái vào phó bản là để tiếp xúc với tên người mới mạnh nhất trong truyền thuyết, khuyên nhủ đối phương gia nhập công hội mình.
Nếu đối phương vì đạo cụ mới hợp tác cùng Vĩnh Trú, vậy thì hắn nhất định sẽ chủ động tìm kiếm sự tồn tại của đạo cụ.
Do đó, khả năng người mới ở Khu Cảm giác mạnh không hề nhỏ.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân.
Ba người Vĩnh Trú ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy một chàng trai cao gầy đang đi về phía họ, đôi mắt màu hổ phách của hắn khẽ nheo, khóe môi mang theo nụ cười: “Hi…”
“…”
Văn Nhã từ từ trợn mắt nhìn chằm chặp chàng trai trước mặt, suýt chút quên thở vì ngạc nhiên.
Khuôn mặt đó.
Nụ cười đó.
Cô sẽ không bao giờ quên!
Chính tên này đã đóng giả NPC Lâm Thanh trong phó bản Bệnh viện tư nhân Phúc Khang, không chỉ lừa gạt bên đỏ bọn họ suốt cả dọc đường mà còn kiêm chức đội trưởng bên đen, cuối cùng còn đem đạo cụ cấp truyền kỳ bỏ trốn…
Tên lừa đảo chó!!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
Hết chương 83