Mục lục
Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Ôn Giản Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Bích Lam giật mình quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Bởi vì cơ thể thu nhỏ nên mọi thứ trong phòng đều được phóng đại đến mức phi lý. Chìm trong ánh sáng mờ ảo là khuôn mặt của từng con búp bê mang nụ cười cứng đờ không rõ nghĩa, tựa như giấc mơ chìm mình giữa lòng đại dương tối đen đáng sợ.

Đó là một màu đỏ tươi đẹp sắc bén, được bọc bởi mũi nhọn không thể ngăn cản, nó xé toạc màn đêm rồi đâm thẳng vào đáy mắt, khiến lồng ngực không thể kìm được co thắt đau đớn.

… Là hắn?

Nhưng, tại sao?

“Chơi… Chơi… he he…”

Phyllis nhoẻn cười. Gã thu bàn tay đang duỗi về phía Vân Bích Lam, thân hình như ngọn núi thịt xoay qua, bước từng bước nặng nề đi về phía chiếc váy đỏ, cánh tay duỗi ra muốn bắt lấy hắn.

“Chơi, chơi!”

Chàng trai một tay cầm váy, cơ thể linh hoạt lăn qua tránh né bàn tay vồ lấy kèm theo tiếng xé gió của Phyllis.

Bàn tay to lớn của Phyllis vồ vào khoảng không.

Gã cúi đầu chăm chú nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình một cách khó hiểu.

Ôn Giản Ngôn cười gằn:

“Người gỗ một hai ba có gì vui chứ?”

Hắn đột nhiên túm góc váy, chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, chiếc váy bồng bềnh mềm mại màu đỏ tươi bị xé rách hơn phân nửa.

“Nếu mày có thể bắt được tao,”

Chàng trai đứng trên giá cao, một tay túm lấy vạt váy bị xé hơn phân nửa. Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới, trên mặt nở nụ cười trêu ngươi:

“Tao sẽ dạy cho mày một vài trò còn thú vị hơn, thế nào?”

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“A a a a a a a dạy tui dạy tui dạy tui với! Tui cũng muốn học a a a a!”

“Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, phải chăng đây chính là sức hút của người đàn ông trưởng thành? Rõ ràng chỉ là khiêu khích, nhưng sao não tôi lại đi chơi xa đến cảnh một trăm tư thế sẽ bị làm mờ trong livestream vậy?”

“Chết tiệt, sao dâm thế nhỉ! Tôi chảy nước dãi rồi nè.”

Như thể cảm nhận được sự khinh thường phát ra từ giọng điệu đối phương, khuôn mặt xấu xí đầy thịt của Phyllis thoáng run rẩy, tròng mắt xám tro từ từ nhìn con búp bê chỉ cao mười mấy xăng ti chằm chặp. Cổ họng gã phát ra tiếng gầm nhẹ đục khàn cổ quái, dường như đã bị chọc giận, gã đột nhiên chúi người xuống, tiếp tục vồ về phía Ôn Giản Ngôn.

Mặc dù ngoài miệng liên tục nói lời khiêu khích, thế nhưng mắt Ôn Giản Ngôn vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, luôn luôn cảnh giác chuẩn bị đối phó với đợt tấn công tiếp theo từ gã.

Cơ thể hắn linh hoạt như cá chạch, khéo léo tránh được đòn tấn công của đối phương thêm lần nữa, sau đó xoay người chạy về bên kia.

Ôn Giản Ngôn chạy thục mạng. Hắn vừa chạy vừa tiện tay đẩy tất cả búp bê gặp trên đường đi xuống dưới.

Từng con búp bê bị đẩy xuống khỏi kệ, đủ loại váy ren, nhung lụa và sa tanh nhiều màu bay phấp phới giữa không trung, tựa như một chùm pháo hoa nổ tung hoành tráng.

Phyllis bị đập hoa mắt, gã vung cánh tay mập mạp hất đám bị búp bê bị ném xuống dưới sang bên. Cùng với làn váy trở nên to hơn vì bay tán loạn, gã thét lên bằng chất giọng cuồng nộ:

“Búp bê, búp bê, không ngoan, không ngoan!!!”

Ôn Giản Ngôn dùng khóe mắt nhìn chiếc giá đối diện.

Con búp bê tóc xanh treo lơ lửng giữa không trung đang gian khổ bò lên kệ, tấm thẻ đại biểu cho qua màn cách trước người cô không xa.

Tất cả những gì hắn cần làm lúc này là kéo dài thời gian, đợi sau khi đối phương lấy được thẻ và hoàn thành nhiệm vụ, nhánh ẩn sẽ tự động đóng.

Ôn Giản Ngôn dừng mắt trên một lan can gần đó.

Trước khi lên tiếng giải vây hắn cũng tính xong đường lui cho mình.

Lúc nãy khi Vân Bích Lam và Phyllis chơi trò đuổi bắt, Ôn Giản Ngôn đã quan sát tình hình xung quanh. Thanh gậy sắt gần tường là thanh duy nhất trên giá đỡ đâm thẳng xuống dưới, không hề nối liền với bất kỳ thanh sắt nào.

Chỉ cần men theo nó là có thể trượt thẳng xuống đất.

Chỉ cần xuống đất, hắn có thể mượn ưu thế hình thể để ẩn nấp trốn tránh.

Ôn Giản Ngôn lại túm một con búp bê trước mặt ném về phía Phyllis.

Tên sát nhân liên hoàn này không phải quỷ quái, gã chỉ có hình thể lớn hơn mình rất nhiều lần mà thôi, hơn nữa rõ ràng đối phương còn có vấn đề về trí lực, không chỉ dễ dàng bị chọc điên mà còn rất dễ dàng để khống chế.

Trong suốt cuộc rượt đuổi, điều duy nhất ảnh hưởng đến sự phát huy của hắn…

Ôn Giản Ngôn nghiến răng, thoáng điều chỉnh tư thế chạy bộ của mình.

Vải ren bị siết vào đùi, nương theo bước chạy như bay cọ xát lên phần da đùi mềm mại. Cho dù không cần nhìn hắn cũng biết, chắc chắn vùng da đó đã bị cọ đỏ ửng.

Mẹ kiếp, váy đám búp bê này cũng đầy đủ phụ kiện ghê!

Tại sao đến cả dây đeo vớ cũng có hả?

Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi suy sụp.

Con búp bê bay giữa không trung phát ra tiếng cười hì hì, đập vào bả vai dày cộm của Phyllis.

“… A a a a!!! “

Gã đàn ông mập thét chói tai, con ngươi lóe lên tia sáng phẫn nộ, sau đó gã lao thẳng người qua, nện vào chiếc giá.

Con rung lắc ập tới, trời đất quay cuồng chao đảo, tất thảy đều bị rung chuyển từ dưới lên trên.

Tốt lắm, chính là lúc này.

Ôn Giản Ngôn mượn lực lăn về phía trước, thuận tay xé tà váy trong tay thành mảnh vải dài rồi quấn quanh thanh sắt chọc thẳng xuống dưới, gót chân dùng sức đạp một cái. Dưới sự trợ giúp của ngoại lực do kệ nghiêng, cả người hắn nhanh chóng lao xuống dưới theo trọng lực.

Cùng lúc đó, búp bê tóc xanh đã khó khăn rướn mình từ giữa không trung lên trên kệ, loạng choạng chạy về phía tấm thẻ.

Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng tiếp đất.

“Phịch!”

Hắn buông làn váy trong tay ra, chuẩn bị tiếp tục chạy trốn, nhưng không ngờ là vừa mới đứng dậy, Ôn Giản Ngôn bỗng cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, cả người mất thăng bằng đổ ụp xuống đất.

Một cảm giác kỳ lạ truyền đến từ dưới đầu gối.

Đồng tử của Ôn Giản Ngôn co lại.

Chẳng lẽ…

Hắn vén chiếc váy rách nát lên.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hai chân hắn đã biến thành khớp gỗ giống như mấy con búp bê, có thể nhìn thấy chất liệu bằng gỗ rõ ràng ở các khớp nối.

Một hai ba người gỗ.

Có vẻ như trò chơi này không những không thể bị phát hiện, mà nó còn có nghĩa là, nếu bị kẻ kia theo dõi trong thời gian dài sẽ biến thành người gỗ.

“Bịch, bịch, bịch.” Tiếng bước chân nặng nề tiến đến gần, bóng tối từ trên cao đổ xuống.

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm con quái vật giống như ngọn núi trước mặt.

Không sao, mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát.

Hắn bình tĩnh phân tích trong lòng.

Trước khi hành động, Ôn Giản Ngôn đã tính toán tất cả các tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra, bao gồm vô tình gãy chân, mất khả năng di chuyển,…

Kẻ lừa đảo nhát gan sẽ không bao giờ tham gia cuộc chiến sinh tử mà không có sự chuẩn bị.

Không giống những streamer khác, thiên phú của hắn không cần chờ thời gian cool down[1] kết thúc, bởi vì trong phó bản trước hắn không sử dụng quả nói dối kia.

Trước khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã xác nhận việc thiên phú chưa sử dụng ở phó bản trước có thể được tích lũy và sử dụng ở phó bản sau.

Ngay cả khi mọi chuyện trở nên tồi tệ nhất thì hắn vẫn có cách đối phó.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, dùng ánh mắt lý trí như có điều suy tư nhìn gã đàn ông khổng lồ trước mặt… Nói thật, chỉ số thông minh của tên quái này thấp như vậy, e rằng xác suất phán định thành công của lời nói dối sẽ cao đến kinh người.

Nhưng hơi đáng tiếc.

Hắn tiếc nuối thở dài.

Nhìn con búp bê xấu tính không còn nhanh nhẹn chạy trốn nữa, Phyllis bất giác nở nụ cười he he. Gã vừa cười ngây ngô vừa duỗi tay về phía hắn.

“Chơi, chơi trò chơi…”

Ngón tay thô dày nắm lấy thắt lưng búp bê, chuẩn bị nhấc bổng hắn lên.

Thế nhưng, ngay trong giây sau, đôi mắt màu xám của Phyllis bỗng trợn trừng, cổ họng phát ra tiếng gào thê lương thảm thiết: “A a a a a a a a a…!!”

Gã ngã rầm một cái khiến mặt đất rung lên theo. Phyllis run rẩy ôm ngón tay mình, liên tục gào to:

“Đau, đau quá! Đau quá!”

Ôn Giản Ngôn sững sờ

…?

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Đây là tình huống nằm ngoài mong đợi của hắn.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm ngón tay đối phương đang ôm, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, hắn vô thức nâng tay đặt lên eo mình.

Dưới lớp vải đỏ là hình xăm màu đỏ phức tạp tựa như bùa chú.

Ôn Giản Ngôn nheo mắt.

Chẳng lẽ…

Tên kia còn có tác dụng như vậy?

Thật thú vị.

Xem ra danh xưng “Đức Cha” của y cũng có sức mạnh cao hơn suy đoán của hắn rất nhiều.

Đúng lúc này, cuối cùng Vân Bích Lam cũng chạy đến chỗ tấm thẻ, sau đó vươn tay nhanh chóng ôm tấm thẻ cao gần bằng nửa người mình lên.

Tức thì, âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang bên tai tất cả streamer:

[Ting! Nhiệm vụ nhánh ẩn đã hoàn thành!]

Cùng với một trận váng đầu hoa mắt, Ôn Giản Ngôn lại mở mắt ra, phát hiện mình đã trở về căn ngục tối u ám.

Phía sau hắn là chiếc kệ chất đầy búp bê, cách đó không xa là giá hình cụ loang lổ rỉ sét.

Điều khác biệt là, mọi thứ ở đây đã biến thành một mớ hỗn độn so với trước khi mở nhiệm vụ nhánh.

Những con búp bê trên kệ nằm ngổn ngang dưới sàn, kéo và dao rơi lộn xộn dưới đất, xung quanh chúng là các mảnh bông và vải ren.

Dường như nghĩ tới gì đó, Ôn Giản Ngôn đột nhiên cúi đầu nhìn chính mình.

May mà chiếc váy đã biến mất.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

[Ting! Buổi livestream nhiệm vụ đặc biệt: Người gỗ 123 đã hoàn thành!]

[Thưởng tích phân: 5000]

Đột nhiên, hai mắt của Ôn Giản Ngôn híp lại, tầm mắt rơi xuống bên chân.

Một con búp bê mập mạp nằm dưới đất, cơ thể căng phồng nhồi đầy bông. Nó vừa khóc lóc vừa ôm tay mình, quả thực giống hệt Phyllis trước khi khép nhiệm vụ nhánh.

Đúng lúc này, Vân Bích Lam đứng gần đó bước nhanh tới, quần áo và tóc cũng trở về hình dáng ban đầu.

Cô không nhìn Ôn Giản Ngôn mà nhét hai tấm thẻ mình lấy được vào rãnh, sau đó quay đầu tìm Bì Cầu: “Thẻ anh lấy từ gác xép đâu?”

Đồng đội được gọi tiến lên rồi nhét thẻ vào rãnh cửa.

Chỉ nghe thấy “cạch” một cái, cánh cửa đen xì trước mặt từ từ mở ra, để lộ đường hầm tối tăm sâu hút.

Vân Bích Lam rút tấm thẻ lấy được trong nhiệm vụ nhánh ẩn ném cho Ôn Giản Ngôn:

“Này, của anh.”. Cập‎ 𝓷hật‎ t𝘳uyệ𝓷‎ 𝓷ha𝓷h‎ tại‎ {‎ T𝘙U𝖬T‎ 𝘙U𝘠ỆN.VN‎ }

Ôn Giản Ngôn giật mình, bất giác vươn tay cầm tấm thẻ.

Tức thì, âm thanh hệ thống vang bên tai hắn.

[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!]

[Tiến độ thu thập 1/6]

Đây là đạo cụ ẩn…?

Ôn Giản Ngôn có chút ngạc nhiên ngước mắt nhìn Vân Bích Lam.

Cô gái tóc xanh hơi mất tự nhiên đánh mắt sang hướng khác:

“Vừa rồi… Cảm ơn anh.”

Cô biết, trong tình huống đó, cho dù là đồng đội mình thì họ cũng sẽ lý trí quyết định không cứu.

Mặc dù cô đã rất gần tấm thẻ, nhưng không ai biết điều gì có thể xảy ra sau khi phạm luật, cách ổn thỏa nhất là chờ Phyllis xoay người rồi mới tiếp tục di chuyển.

Đồng đội cũng chỉ là đối tác qua màn mà thôi, thật ra giữa họ không có tình cảm sâu đậm, phần lớn trường hợp, bọn họ sẽ chỉ hành động dựa trên cơ sở bảo đảm an toàn tính mạng bản thân.

Nhưng người kia thậm chí còn không phải là đồng đội của mình, hắn chỉ là người chơi xa lạ tạm thời hợp tác hoàn thành nhiệm vụ, hoàn toàn không có trách nhiệm hay nghĩa vụ ra tay cứu giúp.

Thế nhưng hắn vẫn làm.

Đây là hành vi cực kỳ hiếm thấy trong Ác Mộng.

Hiếm đến độ… khiến Vân Bích Lam cảm thấy kinh ngạc tới mức khó tin.

Ôn Giản Ngôn híp mắt cười:

“Không cần cảm ơn.”

Hắn xoay đầu ngón tay cất thẻ vào túi.

Bỗng, Ôn Giản Ngôn như nghĩ tới điều gì đó:

“Đúng rồi, mọi người chờ tôi một chút…”

Hắn khom lưng xuống nhặt con búp bê Phyllis dưới đất lên, trầm ngâm nhìn nó vài giây. Đoạn, hắn xoay người đặt nó vào đống búp bê trên kệ.

Không biết có phải ảo giác không, dường như khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của đám búp bê đột nhiên trở nên sống động, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

[Hằng đêm, luôn có những người nghe thấy tiếng khóc u oán từ nơi này truyền đến. Người ta đồn rằng, linh hồn của họ vẫn đang bị nhốt trong căn phòng bé nhỏ, vĩnh viễn quẩn quanh tại nơi mình bỏ mạng.]

Có lẽ đó là sự thật cũng không chừng.

Ôn Giản Ngôn nhớ lại khẩu hiệu dán trên áp phích trước cửa lò mổ.

Hắn mỉm cười tiến đến gần con búp bê, thì thầm nói: “Tao sẽ dạy mày một trò chơi mới.”

Chàng trai dùng nét mặt hiền lành tiếp tục:

“Trò chơi tên là, cách đối xử tử tế với đám búp bê của mình.”

Dưới vô số linh hồn nạn nhân vây quanh, khuôn mặt khóc lóc của con búp bê Phyllis trở nên vặn vẹo, có vẻ cực kỳ sợ hãi.

“Tạm biệt.” Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm cất lời chào.

Sau khi làm xong tất cả, chàng trai xoay người đi đến chỗ những người khác.

Tuy nhiên vừa mới cất bước, động tác của hắn bỗng dừng lại, một tia cứng đờ lướt qua mặt Ôn Giản Ngôn.

Cách đó không xa, Vân Bích Lam chú ý tới sự khác thường của hắn, cô hơi kinh ngạc nhướng mày:

“Sao vậy? Có gì bất thường hả?”

“… Không có gì đâu.”

Ôn Giản Ngôn thầm nghiến răng, lại lần nữa cất bước đi tiếp.

Phần đùi bên trong bị vải cọ xát gây ngứa rát và hơi tê.

… Dây đeo vớ chết tiệt!

Tác giả có lời muốn nói:

Thứ tuyệt nhất trên đời là dây đeo vớ siết chặt chiếc đùi trắng muốt.

Hết chương 82

[1] Cool down: thuật ngữ game chỉ thời gian hồi chiêu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK