Chương 83
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Chẳng mấy lại đến Tết Nguyên Tiêu.
Mẹ Tần gọi điện dặn dò Tần Đông Loan về nhà ăn cơm. Vậy là buổi chiều xử lý xong công việc ở công ty, Tần Đông Loan lái xe về nhà.
Tần gia rất coi trọng những ngày lễ truyền thống. Hôm nay là Nguyên Tiêu, mỗi góc nhà đều được treo hoa đăng. Cứ thế quay về nhà, bước vào trong không gian này vẫn rất có cảm giác đón lễ.
Bởi vì là ngày lễ nên bữa tối cũng được chuẩn bị rất phong phú thịnh soạn. Ngoại trừ bữa tối, còn chuẩn bị cả bánh trôi. Một nhà mấy người ngồi ở bàn ăn, bầu không khí náo nhiệt ấm áp.
Tần Đông Loan ăn xong cũng không về luôn. Ngoại trừ hoa đăng, Tần gia còn chuẩn bị rất nhiều pháo hoa. Từ lúc trời bắt đầu tối, Tề Dĩ Phạm đã bắt đầu gấp gáp không chờ nổi. Bữa tối vừa kết thúc, lập tức năn nỉ Tần Đông Loan đưa mình đi đốt pháo hoa.
Tần Đông Loan đi theo Tề Dĩ Phạm, người làm trong nhà bê pháo hoa theo ra sau. Anh đứng một bên hút thuốc, Tề Dĩ Phạm thì như con khỉ con, nhảy nhót hò reo không ngừng.
Dù sao vẫn ở cái tuổi con nít, Tề Dĩ Phạm khó mà không thích được. Tần Đông Loan đứng ở một bên đất trống, nâng mắt nhìn pháo hoa giữa trời đêm, ngắm nhìn một lát, quyết định lấy điện thoại ra chụp một tấm gửi cho Kiều Diên.
Kiều Diên nhận được, gửi tin nhắn trả lời, còn chụp cả bữa tối nay của mình cho anh xem. Nhìn thấy bát bánh trôi trong ảnh, vẻ mặt của Tần Đông Loan thoáng trở nên dịu dàng. Cuối cùng, anh dặn dò Kiều Diên nghỉ ngơi sớm rồi mới cất điện thoại đi.
"Chơi cẩn thận."
Tần Đông Loan vừa cất điện thoại thì giọng nói của Tần Thanh từ phía sau truyền đến.
Tần Thanh vốn ở trong phòng khách xem, sau đó thấy thú vị, bèn cũng đi ra đây. Tề Dĩ Phạm nhảy lên chồng pháo hoa, tuy rằng thứ này vẫn an toàn, nhưng dù sao cũng liên quan đến lửa, Tần Thanh vẫn chắc nhở cậu nhóc mấy câu.
Tần Thanh đi tới, Tần Đông Loan quay đầu nhìn cô ấy một cái, hỏi cô ấy có muốn đốt không. Tần Thanh lắc đầu, nói chỉ ra đây xem thử thôi. Thế là, hai chị em đứng cạnh chồng pháo hoa, nhìn Tề Dĩ Phạm đứng đằng kia đốt.
Đứng rảnh rỗi, hai chị em bèn tìm chuyện tán gẫu.
"Mấy hôm trước chị nhận được tin của trường, nói thầy Kiều từ chức rồi?"
Tần Thanh có cổ phần ở trường Khải Du, xem như là một trong những cổ đông. Vốn dĩ Kiều Diên chỉ là một giáo viên nho nhỏ, từ chức cũng không cần báo cho cô ấy. Nhưng kỳ học vừa rồi Tần Thanh đặc biệt gửi lời đến trường học, để thầy Kiều về dạy kèm cho Tề Dĩ Phạm. Trường học cảm thấy hai người có mối liên quan dây dưa này, chuyện Kiều Diên từ chức vẫn nên báo cho Tần Thanh một tiếng.
Tần Thanh và Kiều Diên không tính là quan hệ cá nhân, mà với Tần Đông Loan mới thật sự tính là thân thiết. Vốn cũng chỉ tuỳ tiện nhắc tới, Tần Thanh nói xong, Tần Đông Loan đáp.
"Vâng. Nói là muốn thi lên tiến sĩ."
"Vậy à." Tần Thanh đáp một tiếng, nghĩ nghĩ, lại nói: "Lý lịch của cậu ấy có vẻ rất ưu tú. Thi lên tiến sĩ cũng là một lựa chọn không tệ. Thi xong chắc sẽ tiếp tục ở trường giảng dạy nhỉ? Chị thấy với tính cách của cậu ấy, vào các công ty doanh nghiệp thì không hợp cho lắm."
Tuy không có nhiều tiép xúc, nhưng Tần Thanh cũng hiểu được đôi chút về con người của Kiều Diên, ít nói, nhạt nhẽo, phản ứng lại chậm chạp. Cậu cũng có thể vào làm ở vị trí kỹ thuật, nhưng vị trí này đôi khi vẫn cần có năng lực xã giao cơ bản. Thích hợp nhất cho cậu vẫn là tiếp tục công việc giảng dạy, chỉ cần có trình độ, thì tính cách nhạt nhẽo thế nào đôi khi vẫn được khoan dung hơn.
"Muốn thi vào giảng dạy ở đại học Bắc thành." Tần Đông Loan nói.
"Cái đó cũng không tệ."
Tần Thanh nói như thế xong, quay sang Tần Đông Loan: "Tề Dĩ Phạm sắp lên lớp 12 rồi. Thành tích toán vẫn cần phải sát sao. Hay là em hỏi thầy Kiều xem, nếu có thời gian thì có thể tiếp tục đến dạy kèm cho thằng bé không. Cũng không cần quá nhiều đâu, một tháng một buổi, cần ít thời gian buổi chiều là được."
Tần Thanh nói xong, nhìn sang Tần Đông Loan, đợi câu trả lời của anh. Mà Tần Đông Loan lại không hề dừng lại suy nghĩ, chỉ nói.
"Thôi."
"Cậu ấy cũng không có nhiều thời gian, phải học nữa."
"Chuyện dạy kèm của Tề Dĩ Phạm tìm giáo viên khác đi."
Tần Thanh nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng là làm phiền Kiều Diên như thế cũng không tiện cho lắm, bèn gật đầu, nói.
"Được rồi. Để cho cậu ấy tập trung học đi."
-
Qua Tết Nguyên Tiêu, cũng tính là kỳ nghỉ lễ này kết thúc rồi. Đón năm mới xong, công tác bắt đầu trở về guồng quay ban đầu.
Tần Thanh bắt đầu triển khai các kế hoạch ở tập đoàn, tham gia vài buổi tiệc thương mại và tiệc tối ở Bắc thành, cũng bắt đầu thay ba Tần xử lý vài công việc khác.
Địa vị của Tần gia ở Bắc thành khá vững chắc, mà những bước đi trong năm vừa rồi của Tần Đông Loan, mọi người trong vòng đều đã được nghe nói, mọi người đều tò mò bước tiếp theo của Tần Đông Loan sẽ là gì, bởi vậy mà sự chú ý vào chị em họ càng nhiều lên.
Những buổi tiệc thương mại hay tiệc tối thế này, dù là tiểu bối hay trưởng bối, đều sẽ tìm đến Tần Thanh hàn huyên. Đặc biệt là khi Tần Đông Loan không ở đây, Tần Thanh lại càng có nhiều việc cần làm. May là đôi khi sẽ có thêm Du Tùng đến giúp ứng phó, cô ấy mới tranh thủ được ít thời gian nghỉ ngơi.
Bên này Tần thanh tham gia tiệc tối, ít nhiều đều sẽ đụng phải người của Trần gia. Tần Thanh trước mắt chính là người thừa kế của Tần gia, phía Trần gia thì là Trần Cảnh Đình.
Thật ra so với Tần Đông Loan hay anh em họ trong Tần gia, Tần Thanh đều hơn khá nhiều tuổi. Tuy Trần Cảnh Đình đã tiếp nhận hầu hết công việc của tập đoàn Trần gia, thực tế cũng mới chỉ hơn ba mươi mà thôi.
Nhưng tuy là mới hơn ba mươi, Trần Cảnh Đình toát ra khí chất thận trọng vững vàng, hơn nữa trái ngược hẳn với em trai Trần Cảnh Vũ, Trần Cảnh Đình hoàn toàn đầy đủ tư cách và tư chất để trở thành người thừa kế của Trần gia.
Bởi vì quan hệ giữa Tần Đông Loan và Trần Cảnh Vũ, trước đó Trần Cảnh Đình cũng đã có không ít lần tiếp xúc với Tần Thanh, nhưng vì chênh lệch tuổi tác, nên Trần Cảnh Đình vẫn rất kính trọng cô ấy.
Mà đối với Tần Thanh, dù Trần Cảnh Đình có dáng vẻ chững chạc đến đâu, thì vẫn là một người em trai. Quan hệ riêng của hai người khá tốt, ở nơi công cộng gặp phải cũng sẽ đứng lại hàn huyên vài câu.
Bên này Tần Thanh vừa tiếp một nhóm đến kính rượu xong, đi đến một bên ngồi xuống. Tần Thanh ngồi yên vị rồi, ngẩng đầu thấy được Trần Cảnh Đình đứng cách đó không xa, bèn cười gọi một tiếng.
Trần Cảnh Đình nghe thấy, quay đầu thấy là Tần Thanh bèn bước tới. Chờ anh ta qua đây rồi, Tần Thanh hỏi: "Sao dạo này không thấy Cảnh Vũ nhỉ."
Số lần Tần Thanh ngày thường gặp được Trần Cảnh Vũ không nhiều. Nhưng bởi vì số lần gặp Tần Đông Loan khá nhiều, nên đôi khi sẽ gặp cả Trần Cảnh Vũ đi cùng anh.
Nhưng từ qua Tết, Tần Thanh hình như đều không thấy Trần Cảnh Vũ.
Trần Cảnh Đình nghe vậy, đáp: "Thằng bé mấy ngày trước đã đi Đông Nam Á rồi."
Tần Thanh nghe vậy thì cười: "Lại đi? Người anh trai như cậu cũng thật là, đầu năm công việc rất nhiều, dằn vặt cậu em trai da non thịt mềm của cậu làm gì?"
Tuy là Trần Cảnh Vũ lấy thân phận người phụ trách hạng mục ở Đông Nam Á đi, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với khí hậu thổ nhưỡng nơi xa lạ, chắc chắn không thể thoải mái như ở Bắc thành. Hơn nữa, công việc ở thị trường khai thác gian khổ khó khăn, Trần Cảnh Vũ từ lần trước đã không muốn đi. Nhưng là vì không muốn cũng không được, mọi việc ở Trần gia đều do Trần Cảnh Đình làm chủ.
"Thằng bé tự nguyện đi."
Tần Thanh nghe vậy, nét mặt thoáng hiện ra kinh ngạc, cô ấy khó tin mà nhìn Trần Cảnh Đình: "Tự nguyện? Đổi tính rồi?"
Tần Thanh nói xong, còn tự buồn cười.
Trần Cảnh Đình cũng cười cười, anh ta không nói gì, chỉ hơi trầm mặc, sau đó nói với Tần Thanh.
"Không phải đổi tính. Nói là ở trong nước bí bách, muốn ra ngoài loanh quanh một chuyến."
"Ở trong nước bí bách? Xảy ra chuyện gì sao?" Tần Thanh hỏi lại.
Trần Cảnh Đình lại nhìn cô ấy một cái, Tần Thanh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Ý cười trên mặt cô ấy hơi thu về.
"Xảy ra chuyện gì?"
Trần Cảnh Đình nhìn Tần Thanh, hơi trầm mặc một lát, sau đó nói.
"Thằng bé và Đông Loan xảy ra chút mâu thuẫn."
"Với Đông Loan?"
Nhắc đến Tần Đông Loan, Tần Thanh khẽ nhíu mày: "Mâu thuẫn gì mà đến mức phải ra nước ngoài chứ."
Sau lại khẽ cười.
"Hai đứa nó ngược lại rất ít khi xảy ra mẫu thuẫn. Rốt cuộc là Đông Loan làm ra chuyện gì khiến Cảnh Vũ tức giận đến mức đó nhỉ."
Tần Đông Loan và Trần Cảnh Vũ chơi với nhau, có thể không hề khoa trương mà nói, ngoại trừ không có quan hệ huyết thống, thì hai người giống như hai anh em ruột. Trần Cảnh Vũ nhỏ hơn Tần Đông Loan vài tháng, tính cách cũng hoạt bát hơn, nhưng nếu tức giận thì cũng rất nhanh là quên, chưa từng ghi thù ai lâu. Không chỉ vậy, bởi vì tính cách của Tần Đông Loan, nên khi hai người chơi với nhau, đến cả tức giận cũng chưa từng tức giận. Cũng vì thế nên rất ít xảy ra mâu thuẫn. Mà dù là có, thì cũng là do Trần Cảnh Vũ làm sai, Tần Đông Loan không cảm thấy gì, Trần Cảnh Vũ tự cảm thấy hổ thẹn, tìm đủ mọi cách bù đắp cho Tần Đông Loan.
Giống như lần này, Tần Đông Loan khiến Trần Cảnh Vũ tức giận đến mức ra nước ngoài, vẫn là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua.
Tần Thanh nói xong thì nhìn sang Trần Cảnh Đình. Nếu anh ta biết Trần Cảnh Vũ bị Tần Đông Loan chọc giận đến mức phải ra nước ngoài, thì hẳn là cũng biết đôi chút nội tình trong đó. Nhưng Trần Cảnh Đình chỉ im lặng nhìn cô ấy, không nhiều lời.
Hai người đồng thời im lặng.
Sắc mặt của Tần Thanh càng lúc càng kỳ lạ, cuối cùng Trần Cảnh Đình cũng mở miệng.
"Không thì chị trực tiếp hỏi Đông Loan đi."
Tươi cười trên mặt Tần Thanh hơi thu về, thay vào đó là nghiêm túc trầm tĩnh.
Cuối cùng, Tần Thanh gật đầu, nói.
"Được rồi."
-
Tiệc tối không kéo dài bao lâu.
Những buổi tiệc tối như thế này, thường là bắt đầu lúc sáu giờ, khoảng chừng tám giờ là kết thúc. Tần Thanh khéo léo nói lời tạm biệt với người trong bữa tiệc, sau đó cùng Du Tùng rời khỏi, đi ra bãi đỗ xe.
Tài xế đã đỗ xe chờ sẵn, Du Tùng mở cửa, Tần Thanh ngồi vào. Du Tùng mở một cửa khác ngồi vào, lúc tài xế hỏi về nhà không, Tần Thanh lại nói đến Nam Đàm.
Thời gian này Tần Đông Loan đều ở lại Nam Đàm. Nghe cô ấy nói vậy, Du Tùng không khỏi nhìn sang, hỏi.
"Tìm Đông Loan có việc gì sao?"
"Đi xem thử." Tần Thanh nói.
"Vậy thì gọi điện báo trước một tiếng, ngộ đến rồi cậu ấy lại không có nhà. Thời gian này hình như ở công ty có khá nhiều việc, chắc ngày nào cũng phải tăng ca." Du Tùng nói.
"Không cần. Đến rồi tính sau."
"Không ở nhà cũng không sao, em biết mật khẩu nhà, cứ thế đi vào là được." Tần Thanh lại nói.
Du Tùng nhìn Tần Thanh, cuối cùng không nói gì nữa.
Tài xế nghe hai vợ chồng nói chuyện, cho xe chạy khỏi bãi đỗ xe, đi về phía Nam Đàm.
-
Đã sắp hết tháng riêng. Bắc thành không có thêm lần tuyết rơi nào nữa. Tối đầu xuân bởi không có cái nắng của mùa hạ mà vừa lạnh vừa khô.
Xe vững vàng chạy, cuối cùng đi vào bãi đỗ xe của Nam Đàm.
Xe dừng lại, Tần Thanh xuống xe, Du Tùng cũng muốn xuống cùng, nhưng Tần Thanh đã nói.
"Em đi một mình được rồi."
Tần Thanh nói như vậy xong, Du Tùng không tiếp tục động tác nữa, ngồi lại trong xe.
Tần Thanh đóng cửa, sau đó đi về phía thang máy.
***
88: Cuối truyện mà còn lắm cái hồi hộp ghê ahuhu, đã hiểu vì sao tác giả viết cả chục cái chương ngoại rồi