Chương 77
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Kiều Diên nói rất nhiều.
Sau hai câu mở đầu, thấy Tần Đông Loan không có ý kiến gì, cậu bèn nói ra những lời tiếp theo. Câu chuyện kết thúc, Tần Đông Loan vẫn im lặng không lên tiếng, Kiều Diên khẽ mím môi, nhỏ giọng nói.
"Có hơi nhạt nhẽo."
Tần Đông Loan ở đằng sau lại ôm cậu chặt hơn: "Không đâu."
"Tôi thích nghe em kể những chuyện này."
Đây là lần đầu tiên Tần Đông Loan nghe Kiều Diên nói nhiều như vậy. Cũng là lần đầu tiên nghe Kiều Diên phân tích một cách chi tiết tình cảm của cậu dành cho anh. Lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu đã bị anh thu hút, mà nguyên nhân thích anh lâu như thế, sâu đậm như thế, là bởi vì một thứ lòng tốt đến chính anh của ngày thường cũng không mấy để tâm.
Sở dĩ nói không mấy để tâm, là bởi vì đối với hầu hết mọi người, vẻ bề ngoài của Tần Đông Loan, còn có gia thế, năng lực đều chói mắt hơn thứ này nhiều lắm.
Nhưng nếu loại trừ toàn bộ những gì bên ngoài, Tần Đông Loan chỉ còn lại một điểm này.
Tần Đông Loan ôm Kiều Diên đã yên tĩnh trở lại, lắng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của cậu. Sau một lát trầm mặc, Tần Đông Loan nói.
"Có thể thời gian tôi thích em không được nhiều bằng như thế, cũng chưa thể sâu sắc như thế."
"Nhưng tôi còn rất nhiều thời gian. Tôi sẽ trân trọng tương lai dài phía sau, từ từ theo đuổi em."
Dứt lời, Tần Đông Loan hỏi.
"Kiều Diên, em có cho tôi theo đuổi em không?"
Tần Đông Loan hỏi như vậy xong, Kiều Diên nằm trong lòng vẫn không nói gì. Không biết qua bao lâu, trong lúc Tần Đông Loan vẫn kiên nhẫn chờ đợi, Kiều Diên lên tiếng.
"Vâng."
-
Trần Cảnh Vũ ngồi trong phòng hút thuốc nửa tiếng. Lúc Hoàng Mạn Thành đi vào, không gian nhỏ hẹp đã bị khói trắng phủ kín, Hoàng Mạn Thành hít thở một cái, suýt thì sặc khói mà ngất xỉu.
"Mẹ nó! Khụ khụ! Trần thiếu cậu đây là đang tu tiên đấy à?"
Hoàng Mạn Thành là một trong những người bạn được Trần Cảnh Vũ mời đến chơi hôm nay. Sau khi Trần Cảnh Vũ giúp anh ta kết nối với Tần Đông Loan, hai người dần trở nên quen thân hơn. Hoàng Mạn Thành và Trần Cảnh Vũ có tính cách khá giống nhau, sở thích cũng không khác bao nhiêu, thích đi bar, thích xe thể thao, dần dà, quan hệ mỗi ngày một tốt lên.
Bởi vì quan hệ khá tốt, Hoàng Mạn Thành đến đây một phần cũng là để hỗ trợ, dù sao thì đây là một buổi tiệc đông người, chỉ uống rượu tán gẫu thì quá tẻ nhạt rồi, cũng phải chơi vài trò chơi, làm náo động bầu không khí. Nhưng chờ người đến gần như đông đủ rồi, lại chẳng thấy Trần Cảnh Vũ đâu.
Hoàng Mạn Thành đi hỏi thăm, gặp được người nói mới thấy Trần Cảnh Vũ và Tần Đông Loan đi hút thuốc. Hoàng Mạn Thành ở lại giúp duy trì thêm một lát, đợi hơn nửa tiếng, rốt cuộc không chờ nổi nữa, trực tiếp qua đây tìm người. Ai ngờ vừa mở cửa, khói thuốc nồng nặc đã tràn ra, mà trong phòng chỉ có một mình Trần Cảnh Vũ ngồi trên sô pha hút thuốc, Tần Đông Loan sớm đã không thấy bóng dáng.
Hoàng Mạn Thành đi vào rồi đóng cửa lại. Anh ta đi đến trước mặt Trần Cảnh Vũ, hỏi.
"Tần tổng đâu?"
Trần Cảnh Vũ ngồi ở ghế sô pha không lên tiếng.
Bầu không khí trầm mặc nặng nề, Hoàng Mạn Thành bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, cúi đầu quan sát Trần Cảnh Vũ. Tỉ mỉ quan sát, anh ta mới phát hiện ra sắc mặt của Trần Cảnh Vũ cực kỳ tệ.
Thành thật mà nói, tuy Trần Cảnh Vũ là phú nhị đại, nhưng vì sinh ra ở giới này, xung quanh bị vây bởi hai chữ danh lợi, nguỵ trang cơ bản vẫn cần phải có, ở trước mặt người khác, dù thế nào cũng sẽ duy trì dáng vẻ hữu hảo hiền hoà. Thế nhưng hôm nay, dù Hoàng Mạn Thành đang đứng trước mặt, trên mặt của Trần Cảnh Vũ lại đều là tăm tối lạnh lẽo.
Nhìn thấy một Trần Cảnh Vũ như thế, Hoàng Mạn Thành nhất thời khó mà tiếp tục mở miệng.
Mà sự xuất hiện của Hoàng Mạn Thành quả thật đã giúp Trần Cảnh Vũ đang thất thần tỉnh táo trở lại. Anh ta nâng mắt, nhìn thấy là Hoàng Mạn Thành, thấy được đối phương đang bối rối nhìn mình.
Nhìn một lát, Trần Cảnh Vũ đứng dậy.
"Tôi đi trước đây, mọi người cứ chơi tiếp đi."
Trần Cảnh Vũ nói xong, Hoàng Mạn Thành: "..."
"Chủ xị hôm nay là cậu đấy." Hoàng Mạn Thành nhắc nhở.
"Ai quan tâm chủ xị là ai? Muốn chơi thì cứ chơi, không muốn chơi thì đi về." Trần Cảnh Vũ cộc cằn đáp.
Hoàng Mạn Thành há hốc mồm, còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Trần Cảnh Vũ đã hết sạch kiên nhẫn, vẫy vẫy tay với anh ta hai cái, sau đó cau mày rời đi.
Trần Cảnh Vũ đi rồi, Hoàng Mạn Thành đứng trong phòng hút thuốc khói trắng lượn lờ.
Hoàng Mạn Thành: "..."
-
Trần Cảnh Vũ trầm tư hút thuốc hơn nửa tiếng, nhưng vẫn không có cách nào nào sắp xếp xong trạng thái hỗn loạn trong lòng mình. Sau khi anh ta rời khỏi phòng hút thuốc, ngoại trừ Hoàng Mạn Thành bị bỏ lại, còn có mấy người bạn đứng ở cửa chuẩn bị đi tìm anh ta. Đối phương thấy là Trần Cảnh Vũ đang cần tìm, vừa muốn tiến lên, Trần Cảnh Vũ với sắc mặt lạnh lẽo đã lẳng lặng cúi đầu rời đi. Anh ta cứ thế đi vào thang máy, bỏ lại những người kia đứng đơ ra như khúc gỗ, hoàn toàn không quan tâm bọn họ thế nào. Trần Cảnh Vũ bấm nút thang máy, xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Bên trong thang máy và bãi đỗ xe vẫn sẽ có chênh lệch về nhiệt độ. Từ trong thang máy đi ra, gió lạnh lập tức thổi vào mặt, quãng đường đi ra xe, nhiệt độ quanh thân lại giảm xuống thêm một ít. Trần Cảnh Vũ trầm mặc đi đến chiếc xe của mình, mở cửa ngồi vào xe. Hệ thống sưởi trong xe đã tắt từ lâu, so với bên ngoài bãi đỗ lại lạnh hơn một ít. Trần Cảnh Vũ ngồi trong xe, cái lạnh chậm rãi len lỏi qua quần áo, thấm vào da thịt, cuối cùng làm lạnh cả đại não anh ta. Sau khi đại não hoàn toàn lạnh xuống, tâm trạng buồn bực nóng nảy của Trần Cảnh Vũ mới coi như tan đi một ít. Anh ta ngồi trong xe, tựa lưng về sau, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì để tách Tần Đông Loan và Kiều Diên ra.
Chắc chắn phải tách hai người bọn họ ra.
(*) chia cắt uyên ương là bị sét đánh đó nha:3
Không cần biết vừa rồi Tần Đông Loan đã nói những gì, trong mắt Trần Cảnh Vũ, những lời đó của anh đều là vì nhất thời hồ đồ. Anh hẳn là đã bị thích thú nhất thời làm mờ mắt, đưa ra quyết định sai lầm. Trước khi anh rơi vào bế tắc hoàn toàn không thể quay đầu, Trần Cảnh Vũ cần phải giúp anh tỉnh lại.
Cái gì mà con đường bản thân đi mới là quỹ đạo chứ? Dù Tần Đông Loan có giỏi đến cỡ nào, cũng không thể nói mình muốn sống cái cuộc sống bất bình thường như thế. Anh bắt buộc phải kết hôn, phải sinh con, phải sống một cuộc sống bình thường đã được hoạch định sẵn kia.
Những thứ đó, Kiều Diên có thể cho được không?
Nghĩ đến Kiều Diên, trong mắt Trần Cảnh Vũ lại bùng lên lửa giận.
Khi trước anh ta không để Kiều Diên vào mắt, sau khi biết Kiều Diên thích đàn ông, còn coi Tần Đông Loan thành thế thân, cũng chỉ nói với Tần Đông Loan, bảo anh tránh xa cậu. Anh ta không phán xét gì về tính hướng của Kièu Diên, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ để cho Kiều Diên tuỳ ý lôi người bạn tốt nhất của mình cùng xuống vũng bùn, vĩnh viễn không thể quay đầu.
Gay thì đi tìm gay mà chơi, ngoan ngoãn mà tìm người có cùng tính hướng với mình, thích yêu đương vui đùa gì thì cứ tự nhiên, muốn sống ra sao thì sống.
Hà cớ gì cứ phải đi lôi kéo một trai thẳng đang yên đang lành sống tốt?
Chuyện này đối với Trần Cảnh Vũ mà nói, đã là vấn đề nhân phẩm không ổn rồi.
Thế nhưng người bạn tốt đầy đầu là yêu đương kia, lại thật sự rung động, còn nói muốn ở bên Kiều Diên, nói là mình nghiêm túc.
Thế nào gọi là nghiêm túc?
Chính là muốn cả đời ở bên Kiều Diên, hơn nữa còn công khai với người nhà!
Tần Đông Loan điên thật rồi!
Nhưng còn may là có lẽ anh cũng tự mình biết rõ, biết anh như vậy quả thật có hơi điên rồ, cho nên hẳn là vẫn chưa mở miệng nói với người nhà.
Chỉ cần người nhà của anh chưa biết chuyện này, Trần Cảnh Vũ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Phải tách họ ra thôi.
Nhưng tách thế nào đây?
Từ phía Tần Đông Loan thì không có cơ hội gì rồi. Anh đang lún sâu vào đó, nặng nhẹ đều không ăn, Trần Cảnh Vũ nói một câu, anh sẽ trả lại một trăm câu.
Vậy thì chỉ có thể bắt tay từ phía Kiều Diên.
Trắng trợn ép Kiều Diên rời đi, hoặc là doạ nạt dụ dỗ, trước mắt đầu không thể dùng. Một là vì hai người họ đã ở bên nhau, Trần Cảnh Vũ làm gì Tần Đông Loan cũng sẽ biết, nếu biết anh ta doạ nạt dụ dỗ Kều Diên, chưa biết chừng sẽ trọng sắc khinh bạn mà xử lý luôn anh ta. Hai là Kiều Diên bây giờ hẳn sẽ không nghe lời anh ta nữa.
Thế nên anh ta phải ra tay từ phía Kiều Diên, đồng thời phải xuất phát từ góc độ của Tần Đông Loan, cẩn thận tính toán một phen.
Nghĩ đến đây, Trần Cảnh Vũ dựa người về sau, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Anh ta ngồi trong xe suy xét một lượt, một lát sau, anh ta cầm điện thoại lên, gọi đi.
Bên kia rất nhanh có người nghe, sau khi đối phương lên tiếng, Trần Cảnh Vũ cho xe khởi động, vừa lái vừa nói.
"Triệu Tấn đúng không."