Thế giới trước mắt liên tục thay đổi, trong chốc lát là Bạc Thần Kiêu lúc này, trong chốc lát lại là hắn lúc nói chia tay Cô không biết bây giờ mình đang ở đâu, chỉ biết bản thân đang rất đau đớn và tổn thương.
"Cút đi! Em không cần anh nữa! Cút đi! Cút đi! Cút đi!"
Nước mắt làm nhòa mọi thứ, Hàm Ý Vị Băng lúc lẩm bẩm nói lúc thì hét toáng lên hai chữ 'Cút đi!', tay chân dùng sức muốn thoát khỏi chồng mình.
Có chút giống bị điên.
Không phải là đang giận dỗi, hai chữ này của cô, là thật sự muốn Bạc Thần Kiêu cút đi.
Không để tâm tới việc hắn là ai, mình là ai, chỉ vâng theo mong muốn tận sâu trong lòng mình, muốn hắn thả cô ra.
Nhưng người nãy giờ ngồi yên nhìn cô phát bệnh, hai tay bỗng dùng sức, cúi đầu.
Đôi môi đang run rẩy của Hàm Ý Vị Băng, bỗng bị dịu dàng ngậm lấy.
Chưa trong chốc lát, như là nóng vội, khớp hàm nhanh chóng bị cạy ra, có gì thì đó to ấm luồn vào.
Hàm Ý Vị Băng trợn to mắt, nhìn khuôn mặt đẹp đến vô thực gần ngay trước mắt.
Lưỡi cô bị mút nhẹ, sau lưng có một bàn tay to nóng rực vuốt lên vuốt xuống, đôi lúc còn dừng lại mà vỗ nhẹ.
Như thể không nghe được những lời vừa rồi, cũng không chê cô điên khùng, chỉ có bao dung và ôn tồn, như đang vỗ về một đứa trẻ.
Dịu dàng như vậy.
'Kể cho mày nghe này, Thần Kiêu cực thích hôn môi trong lúc muốn tao, sau đó là tai, rồi cổ tao này. Dạo gần đây bởi vì tao có con, cho nên hắn ngoài lúc bận ra thì luôn ở cạnh tao, đêm về thì tụi tao lại làm tình. Hắn rất nhiệt tình, nhưng mà sơi làm con tao đau, cho nên rất kiềm chế mà đẩy nhẹ thôi.'
Dịu dàng... Như vậy.
Như rèm châu đứt nút, Hàm Ý Vị Băng ngửa đầu, nước mắt rơi mãi không thể dừng.
Dùng sức cắn chiếc lưỡi to đang ở trong miệng mình, nhưng lại theo bản năng đau lòng, cuối cùng chỉ dùng lực hơi nhẹ, muốn khiến Bạc Thần Kiêu sợ hãi mà rời khỏi môi cô.
Nhưng người sau như cho rằng cô đang đùa giỡn với hắn, không những không sợ, ngược lại còn cắn nhẹ lưỡi cô, dùng một lực không khác cô là bao.
Như đang có qua có lại.
Hàm Ý Vị Băng từ nhỏ đã không hiểu vì sao bản thân lại luôn thương tiếc và đau lòng Bạc Thần Kiêu. Dù cho hắn rất khỏe mạnh, cô lâu lâu cũng sẽ thấy hắn thật đáng thương, chỉ muốn theo bản năng mà đi theo bảo vệ hắn.
Rõ ràng người gầy yếu bẩm sinh là cô, còn hắn có thể cầm giữ huân chương võ thần gần một thập kỷ trong tay, nhưng Hàm Ý Vị Băng luôn cảm thấy hắn rất cần sự che chở của mình.
Như một bản năng, đã khắc vào xương cốt vậy.
Đây là lần đầu tiên, cô muốn tự tay đập nát xương cốt của mình.
Nụ hôn này dịu nhẹ lại lâu dài, lâu đến mức Hàm Ý Vị Băng không giãy giụa nữa, nhíu mày vì khó thở, Bạc Thần Kiêu mới chịu thả ra.
'Chát'.1
'Ha ha... Mày nghĩ mày vẫn là cô công chúa được mọi người bảo vệ sao? Không, Vị Băng, hoàng tử của em có con với tao, đêm nào cũng làm tao đến mức thở không nổi, bắn đầy bụng tao nè ha ha...'
Lòng bàn tay nóng rát, Hàm Ý Vị Băng nhìn xương hàm góc cạnh của người trước mắt, thở mạnh.
Có lẽ là không ngờ được mình sẽ bị tát, Bạc Thần Kiêu nghiêng mặt sang một bên, phía bên má bị tát có chút đỏ lên.
Cô biết, mình không giãy giụa nữa, là vì khiến Bạc Thần Kiêu có thể thả lỏng mà buông cô ra, chứ không phải là bệnh cô đã lắng xuống.
Cũng biết, tay mình đang run cỡ nào.
Không phải là sợ... Mà là theo bản năng xót xa.
Bạc Thần Kiêu như là vừa hoãn lại, sau một lát mới xoay đầu nhìn về phía Hàm Ý Vị Băng.
"Em tát tôi?"
Hắn cười khẩy, giọng khàn đặc.
Đôi tròng tử đen lạnh lùng khóa lấy thân ảnh của cô, như đang nhìn người chết.
Không chết cũng lạ, từ nhỏ đến lớn, khả năng cao đây là lần đầu vị Đại Đế này bị tát thẳng vào mặt như vậy. Hắn nếu muốn, cô chết trăm mạng cũng không đủ đền tội.
Hàm Ý Vị Băng nhịn không được mà nghĩ rằng, nếu thật sự xử chết cô thì càng tốt.
'Mày thấy Thần Kiêu cưng tao không? Tao muốn gì thì cho đó, tao lén hắn mang thai, hắn tức giận, nhưng cuối cùng cũng cho tao sinh ra đó thôi?'
"Còn mày thì sao? Mày có gì? Cái chức phu nhân hữu danh vô thực sao?'
Cô làm gì có sự thiên vị của Bạc Thần Kiêu như Hàm Ý Vị Hoa, muốn làm gì thì làm chứ?
Hàm Ý Vị Băng biết mình đang rất đau lòng, chỉ là không phân biệt được là đang xót hắn bị đau, hay là đang buồn vì hành động của hắn nữa.
Cố không nghĩ nhiều, cô không sợ không khiếp mà nhìn lại Bạc Thần Kiêu, mỉm cười nói:
"Bạc Thống Quân, tôi sợ dơ."
"Nếu ngài đã có con với Hàm Ý Vị Hoa rồi, tôi lại không ham thích với việc xài chung chồng với người khác."
"Tôi không hiểu vì sao ngài lại không muốn ly hôn, nhưng trước đó, tôi mong ngài chớ có đụng chạm vào người tôi nữa."
Nhìn ánh mắt hung ác như muốn cắn nuốt cô của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng tự dưng nhớ lại buổi sáng hôm ấy, lúc mà Hề Vi Chi Thủy gọi cho cô rủ đi chơi.
Cô thu cười, bình tĩnh nhìn người trước mắt, nhạt giọng hỏi:
"Đại Đế bảo tôi thật kinh tởm, nhưng lại cứ thích ôm thứ kinh tởm là tôi đây."
Cảm giác eo bị ôm chặt đến mức sắp gãy, Hàm Ý Vị Băng khó hiểu nhìn Bạc Thần Kiêu.
"Tôi kinh tởm, ngài nói đúng rồi."
"Nhưng mà, dù tôi có kinh tởm như thế nào, cũng sẽ không mang thai con của người khác rồi hôn môi, ôm ấp với anh."
"...Như cách anh để cho Hàm Ý Vị Hoa có hai đứa con, xong vẫn ôm hôn tôi không buông vậy."