"Không phải của riêng Hàm Ý Vị Băng đâu em."
"...Tuy chị ban đầu không được hợp quy cách của nhà mình, nhưng về sau đã được vào gia phả rồi, theo bối phận thì chị lớn hơn em ba tuổi. Hôn ước... Hôn ước lúc đó đang được bàn lại... Nhưng chị không hiểu vì sao Thần Kiêu vào phút chót lại không muốn đổi hôn ước nữa..."
"Cho nên em à, cô dâu của Thống Quân Prender đáng lẽ ra là chị, là chị mới đúng. Nhưng chị đã nhường cho em rồi, chị không nợ em gì hết, em đừng có kiểu coi chị là kẻ chen chân như vậy."
Hàm Ý Vị Hoa tự tin nhìn thẳng vào mắt của em gái mình, như thể một người chị đã hy sinh quá nhiều cho em gái cũng mình, cho nên không sợ gì hết.1
"Kẻ chen chân nếu không có sự đồng ý của đàn ông, em nghĩ muốn chen chân là chen được sao? Không, Vị Băng, em chẳng qua là chiếm vị trí "Đại tiểu thư" của chị mười mấy năm, rồi nhờ đó để được đính hôn với hắn mà thôi, nếu... Nếu chị xuất hiện từ sớm, mọi chuyện sẽ không phải ra nông nỗi như vậy, hai chị em ta cũng không phải tranh giành nhau như này, Thần Kiêu sẽ chọn một tấm chồng tốt cho em vợ của hắn, hai chúng ta nhất định sẽ có hạnh phúc của riêng mình."
"Mộng Vị Hoa, mẹ cô là người thứ ba."
Hàm Ý Vị Băng nghe được hai chữ "em vợ" liền bắt đầu đau nhức hai huyệt thái dương, cô hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt phản bác lý lẽ "chị đáng lẽ ra là Đại tiểu thư của họ Hàm Ý" của Hàm Ý Vị Hoa.
Người sau nghe được lời cô nói, bật cười.
"Cưới hỏi đàng hoàng thì như thế nào? Người thứ ba thì như thế nào? Người chồng nếu thật sự yêu vợ mình, sẽ không có người thứ ba, em à."
"Em gái của chị, Thần Kiêu vì một lý do không rõ nào đó mà cưới em vào phút chót, chị không rõ, hắn cũng không chịu nói. Nhưng việc hắn cưới em không phải là vì yêu em, lúc em đi nước ngoài chỉ mới mười lăm tuổi thôi, con nhóc loai choai, hắn sao có thể yêu em? Em có đồng ý không? Sau khi em trở về, hắn cũng không ngại đi tìm chị, sau khi cưới em, hắn cũng không chần chờ đến bên chị."
"Thái độ của hắn thể hiện rất rõ, cũng không ngại ôm chị trước mặt em, chẳng qua là em không muốn chấp nhận sự thật mà thôi, cứ cố chấp dùng hôn ước để ép buộc hắn."
"Vị Băng, em làm vậy để chi? Rồi nhận lại được những gì?"
Hàm Ý Vị Hoa nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hàm Ý Vị Băng, cười hiền hòa.
"Hợp đồng hôn nhân giữa Thần Kiêu và em chị có nghe qua, chị cũng đã dặn dò hắn, mong rằng em có thể sớm có con, nếu em không ngại việc đặt con ở chỗ của Thần Kiêu, tới lúc đó chị cũng sẽ dốc tâm chăm sóc con em."
Ý bảo, đẻ con nhanh lên, nếu vừa ý ả thì ả sẽ xem xét tha cho con của Hàm Ý Vị Băng.
Hàm Ý Vị Hoa đinh ninh rằng em gái ả nhất định sẽ để Bạc Thần Kiêu nuôi con, bởi vì chỉ có như vậy thì Hàm Ý Vị Băng mới có cơ hội tiếp xúc với chồng cũ sau khi ly hôn, hòng mặt dày la liếm nối lại tình xưa.
"Chị không muốn em phải đau khổ..."
"Cảm ơn chị đã quan tâm đến con của em, nhưng mà con cái là lộc trời ban, có thể là năm nay, có thể là năm sau, hai năm sau, hai mươi năm sau."
Hàm Ý Vị Băng đứng dậy, đặt một tờ tiền mặt lên bàn, thản nhiên cắt ngang lời nói của đối phương.
"... Em cũng không rõ là con sẽ đến vào lúc nào, nhưng trước đó, chúc chị vui vẻ với thân phận người tình của chồng của em gái mình, quả thật là Đại tiểu thư mẫu mực của nhà chúng ta."
Hàm Ý Vị Băng nhướng mày, lười biếng gật đầu, sau đó quay lưng rời đi.
"Nếu như em không tin, thì có thể thử quan sát Thần Kiêu xem sao."
Hàm Ý Vị Hoa như rằng không bị ảnh hưởng bởi cụm từ khóa "người tình của chồng của em gái" mà cô nhấn mạnh, giọng điệu không thay đổi, chậm rãi nói.
"Hắn có giữ một sợi chỉ màu vàng, rút ra từ vải dệt váy múa của chị, là một cặp với sợi chỉ bạc này."
Hàm Ý Vị Băng xoay người, nhìn sợi chỉ mỏng manh đang lóe ánh bạc trên cổ tay đang giơ lên của Hàm Ý Vị Hoa.
Ánh nắng hoàng hôn không gắt gỏng như lúc giữa trưa, sắc màu cam ấm xuyên qua cửa kính, dịu dàng phủ lên nửa bàn cà phê nơi Hàm Ý Vị Hoa đang ngồi.
Sợi chỉ bạc quanh cổ tay của ả, lại vừa lúc lọt vào trong làn nắng chiều, chói lóa, đẹp đẽ cực kỳ.
"Vâng." Cô cười híp mắt, sau đó rời khỏi quán cà phê xấu xa này.
Trong lúc rời đi, tư thế, nhịp bước chân, cổ ngẩng mấy độ, Hàm Ý Vị Băng đều bình tĩnh khống chế được.
Cố gắng hết sức, dùng hết sự cao ngạo của bản thân.
Cố nén nỗi khuất nhục, chật vật giữ lại lòng tự tôn buồn cười của mình.