• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thần Kiêu, trong bụng em... Cũng có rồi."

Hàm Ý Vị Hoa nhỏ giọng nói, như là sợ hãi.

Ả nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, không muốn bỏ qua bất kỳ phản ứng nào.

Bạc Thần Kiêu ngơ ngẩn, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bụng của Hàm Ý Vị Hoa, nhìn chằm chằm.

"Thần Kiêu, nó đã đủ ba tháng, em muốn giữ lại nó."

Hàm Ý Vị Hoa tỏ ý kiên định, trong mắt chứa quyết tâm, nhìn thẳng hắn.

Môi Bạc Thần Kiêu mấp máp, như muốn nói gì đó, nhưng giây lát lại nhấp chặt lại, không nói một lời.

Hàm Ý Vị Hoa nhìn người ả yêu nhắm mắt lại, như là rất bất lực.


"Ba tháng, em gạt anh suốt ba tháng?"

Giọng Bạc Thần Kiêu có chút run rẩy, dứt lời, lập tức mở mắt nhìn ả, cười mỉa nói.

"Gạt làm gì, em biết anh sẽ phản ứng như thế nào mà."

Mặt Hàm Ý Vị Hoa trắng bệch, tuy đã đoán trước, nhưng ả vẫn không thể tin nổi, "Thần Kiêu, anh nỡ sao?"

"Không nỡ, nhưng anh không muốn phá quy tắc nhà anh."

Bạc Thần Kiêu dịu dàng nhìn ả, thấp giọng nói.

"Sau này, lúc thích hợp, anh sẽ đền bù, phá đi, nhé?"

Hàm Ý Vị Hoa tủi thân đến mức trào nước mắt, oán hận nhìn hắn.

"Kẻ lừa đảo, anh căn bản không yêu em. Đền bù gì chứ? Em không cần!"

Tay theo bản năng che bụng, như muốn bảo vệ máu mủ của mình khỏi người cha tàn ác.

"Em chỉ cần mỗi con thôi! Con là của em, em muốn sinh ra nó, anh không cần nó thì để em!"

Hàm Ý Vị Hoa bụm mặt, khóc nức nở.

Qua một hồi lâu, không ai đáp trả lời gào thét của ả.

Không gian yên lặng như muốn nghẹt thở.

"Vị Hoa."

Lúc lòng ngực ả trở nên lạnh lẽo, đang phân vân nên làm cách nào để tránh tai mắt của Bạc Thần Kiêu để sinh con thì bỗng bị hắn gọi tên.

Theo bản năng đáp, "Sao vậy?"

"Thật sự muốn sinh ra sao? Không có danh phận cũng được?"

Giọng hắn như đến từ xứ xa xôi nào đó, kỳ ảo khó hiểu.

Hàm Ý Vị Hoa nấc lên, không đáp, gật đầu.

Một tiếng thở dài vang lên.

"Vậy thì sinh đi, tôi sẽ sắp xếp cho nó."

Giọng nam trầm thấp, như là bất đắc dĩ cực kỳ. Hàm Ý Vị Hoa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đang nhìn ả chăm chú của hắn.

Tim đập rộn, ả ngơ ngác, như rằng không tin được.

"Ba tháng rồi phải không? Vậy là an toàn rồi, em tắt đèn đi, rồi đến đây."

Bạc Thần Kiêu hôm nay dịu dàng một cách lạ thường, như là có vô hạn kiên nhẫn đối với cô gái mà hắn yêu, tay nhẹ vỗ phần giường trống bên cạnh.

Ý tứ rất rõ ràng.

Không chút che giấu.

Bầu trời đêm ngoài cửa sổ không trăng cũng không sao, một màu đen bí ẩn bao phủ khắp thế gian vạn vật. Hàm Ý Vị Hoa như bị sự dịu dàng ấy sai khiến, vội vàng chạy lại chỗ cửa, bấm nút tắt đèn phòng.

Bạc Thần Kiêu xuống giường lúc nào không hay, tới lúc eo bị bóp chặt, môi bị ngậm lấy, Hàm Ý Vị Hoa lưng dựa tường, quen thuộc mà vòng tay ôm lấy cổ của người trước mắt.

"Bảo em đến giường, nhưng anh lại không chịu nỗi xuống trước rồi."

Hàm Ý Vị Hoa thở dốc, tránh thoát đôi môi đang truy đuổi môi mình, nhẹ giọng trêu chọc.

Thân ảnh cao lớn cứng đờ, như là bị nói trúng tim đen, nhưng không đáp, chỉ vội vã cúi đầu mút lấy cổ ả.

Bạc Thần Kiêu như là cực kỳ động tình, tiếng thở gấp cực kỳ gợi cảm, môi quen thuộc hôn lên những điểm mẫn cảm trên tai và cổ của ả, lập tức khiến cho cả người Hàm Ý Vị Hoa mềm nhũn.

"Vòng chân lên, anh ôm em lên giường."

Giọng hắn nhiễm đầy sắc dục, ghé vào tai ả, dụ dỗ nói.

Lúc bị hắn đè trên giường, Hàm Ý Vị Hoa nhỏ giọng rên rỉ, làm nũng, "Anh nhẹ thôi, coi chừng làm phiền con."

"Ừ, anh biết rồi."

Bạc Thần Kiêu đáp rất nhanh, nhẹ hôn lên bụng ả, sau đó từ từ đưa vào.

Trong lúc phập phồng, Hàm Ý Vị Hoa ôm chặt cổ người đàn ông mà ả đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, từ ngay lúc thấy hắn ôm em gái ả vào ngực, ả đã động lòng.

Sự sủng ái duy nhất của vị vua không ngai này, ai mà không muốn chiếm cho riêng mình?

Lúc này đây, Hàm Ý Vị Hoa có được trái tim của hắn, trong bụng cũng là con của hắn.

Không kiềm được càng ôm chặt người đàn ông đang luật động trên người.

Độ ấm của hắn vừa vặn, ấm áp lại an toàn cực kỳ, mùi máu tươi kỳ lạ xen lẫn với mùi thuốc sát trùng, dễ ngửi cực kỳ.

Nhưng mà, Hàm Ý Vị Hoa càng thích hương rượu đỏ quen thuộc của hắn thường ngày.


"Lần sau chúng ta bật đèn được không? Em muốn ngắm anh."


Giữa đêm tối, Hàm Ý Vị Hoa mơ hồ thấy được dáng vẻ của người mình yêu, rung rộng không thể tự ức, nhịn không được mà nhỏ giọng cầu xin.


"Em muốn được một lần nhìn anh lúc động tình muốn em."


Đáp trả cô, là tiếng nước mờ ám, cùng với âm thanh gầm nhẹ khi được phóng thích của Bạc Thần Kiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK