Riêng chuyện bế em, bé cũng không dám làm lung tung, trước đó thậm chỉ còn tập ôm búp bê vải mấy ngày, đến khi dì Liên cảm thấy tư thế của bé đúng chuẩn, thái độ cũng nghiêm túc mới cẩn thận giao em gái mềm mại như bông cho bé. Ba thấy điệu bộ học làm người lớn của em cũng cười, còn trịnh trọng giao phó:
“Ngoài hai con ra, sau này ba mẹ sẽ không sinh thêm em bé nữa. Từ nay về sau, con chính là vệ sĩ của em gái, con phải yêu thương em gái, bảo vệ em gái, không được để bất kỳ ai bắt nạt con bé, con có làm được không?”
Ánh mắt Hạ Tử Phàm kiên định, gật đầu thật mạnh:
“Con làm được ạ!”
Hạ Miên Miên thấy Hạ Văn Xuyên khoa trương quá, chỉ mới là một cậu nhóc 4 tuổi thôi mà, thái độ nghiêm trọng như vậy sẽ dễ khiến bé bị áp lực. Nhưng Hạ Văn Xuyên lại không cho là đúng, anh thấy tập tính “hầu em” (1) phải được bồi dưỡng từ nhỏ!
(1) Từ tác giả dùng là “muội nô”, tức kiểu siscon - cuồng em gái, nhưng nghe hơi không “lành mạnh” nên mình đổi.
Anh nói với Hạ Miên Miên:
“Chúng ta sẽ ngày một gia đi, đến lúc đó anh trai phải làm chỗ dựa cho em gái, nếu thằng bé không đối xử tốt với con gái anh thì phải làm sao?”
Hạ Miên Miên cho là anh lo xa, Hạ Tử Phàm thương em như thế, sao có thể bắt nạt em cơ chứ?
Hạ Tử Phàm rất thích em gái, hết lòng yêu thương cô bé. Có một hôm, nửa đêm em gái bị trướng bụng khó chịu nên òa khóc, đánh thức Hạ Tử Phàm ngủ ở phòng bên cạnh, dù buồn ngủ ríu cả mắt nhưng bé vẫn cố hỏi Hạ Miên Miên, em gái bị sao vậy?
Sao cứ khóc hoài? Hạ Miên Miên trả lời bé, em gái đau bụng nên khóc.
Hạ Tử Phàm đứng cạnh nhìn hồi lâu rồi cũng khóc theo. Cả lớn cả nhỏ cùng khóc, Hạ Miên Miên rất đau đầu, hỏi anh trai tại sao lại khóc.
“Em gái khóc chịu, con cũng cảm thấy khó chịu lắm!”
Bé đáp.
Trong phút chốc mà Hạ Miên Miên cảm động không thôi, hết dỗ con gái lại đến con trai. Hai đứa bé dần lớn lên, tới lúc em gái học đi thì anh trai lập tức hóa thân thành cái đuôi chân chính.
Bước chân em gái nhỏ ung dung tập tễnh đi trong sân, anh trai thì theo sát phía sau rào đón đủ đường, em gái nhỏ lỡ mà vấp thì bé sẽ lao tới ngay làm đệm lưng. Kiếp làm đệm mà còn rất vui vẻ, có thể đi theo em gái cười cười nói nói cả ngày không chán. Từ một cậu nhóc nhỏ xíu, ngày càng có trách nhiệm hơn.
Em gái là công chúa nhỏ trong nhà, ai cũng thương ai cùng xót.
Nhưng một khi đi theo anh trai thì không hề tỏ ra yếu thế chút nào, nghịch ngợm tung trời, chẳng khác nào một thằng con trai. Anh trai thì lạnh nhạt chín chắn quá, em gái lại hoạt bát không ai bằng, cứ ngày nào rảnh là sẽ nghĩ trò để quậy, nhưng cô bé chẳng sợ gì, bởi vì biết anh trai sẽ chủ động gánh vác thay mình.
Có hôm Hạ Miên Miên dậy sớm, nhìn bên ngoài ánh nắng chan hòa, thời tiết rất đẹp, cô đang định ra ban công lầu ba ngắm cảnh thì đã thấy hai đứa nhóc nhà mình đang nô trong sân.
Cũng không biết hai đứa đang chơi gì, em gái cầm cây gậy khua khoắng khắp nơi, ngay cả chậu phong lan dì Liên quý nhất cũng tanh bành. Tiểu nha đầu biết mình lỡ gây chuyện rồi thì giật nảy mình, ngước khuôn mặt cầu xin nhìn anh trai, giọng vừa ngọt ngào vừa nũng nịu:
“Anh hai ơi, làm sao bây giờ? Bà sẽ giận mất.”
Anh trai suy nghĩ một lát rồi cầm lấy cây gậy của cô bé, rồi giẫm giẫm mấy cái vào chậu lan, cành vừa gãy nằm rạp cả xuống.
“Thì nói với bà là anh làm.”
Đây là biện pháp tốt nhất mà bộ não nho nhỏ trong đầu Hạ Tử Phàm có thể nghĩ ra. Nhưng điều bé không ngờ nhất chính là, mọi chuyện từ đầu đến cuối đều đã bị mẹ đứng trên lầu ghi lai bằng điện thoại.
Đến giờ ăn sáng, Hạ Miên Miên lấy video ra đưa mọi người cùng xem, muốn nhắc nhở Hạ Tử Phàm trước mặt mọi người, hành động dung túng bao che của bé sẽ chỉ khiến em gái càng có gan tác oai tác quái.
Nhưng giáo dục trước đó khiến cô vẫn theo thói quen, quay sang hỏi ý kiến người chủ gia đình:
“Anh có gì muốn nói không?”
Vốn Hạ Văn Xuyên cảm thấy mấy chuyện này để vợ đại nhân xử lý là được rồi, anh làm quần chúng hóng hớt thôi, vừa không đắc tội vợ, vừa không làm mất lòng con gái cưng, đúng là thập toàn thập mĩ. Thế nên khi bị điểm danh bất ngờ, Hạ Văn Xuyên suýt chút nữa sặc sữa đầu nành, vội vàng rút giấy ra lau.
Nghĩ một hồi, Hạ Văn Xuyên nói với con trai:
“Trong chuyện này con có hai điểm chưa tốt. Thứ nhất, con làm em nghĩ con bé làm sai nên con mới phải chịu trách nhiệm thay em, thứ hai là, lúc làm việc này lại để phát hiện ra.”
Hạ Miên Miên:...
Dì Liên:...
Hình như phương pháp dạy dỗ này hơi có vấn đề thì phải??? Không đợi Hạ Miên Miên hoàn hồn, Hạ Văn Xuyên tiếp tục hỏi con trai:
“Hôm nay em gái con làm sai như thế, con quyết tâm phải chịu thay con bé phải không?”
Mặt Hạ Tử Phàm không đổi sắc:
“Vâng ạ.”
Hạ Văn Xuyên gật đầu, “Được, vậy phải dùng tới gia pháp thôi.”
Hạ Miên Miên và dì Liên nghe thế cũng ù ù cạc cạc, dì Liên hỏi nhỏ: “Nhà chúng ta... có gia pháp sao?”
Hạ Văn Xuyên hơi nhíu mày: “Thì cái chổi lông gà của dì đó.”
Hạ Miên Miên:...
Dì Liên:...
“Anh muốn đánh con ư?”
Hạ Miên Miên không hài lòng, hai con lớn đến từng này chưa từng phải chịu đòn roi. Hạ Văn Xuyên nháy mắt, ý bảo cô an tâm chớ lo, rồi lại nhớ dì Liên đi lấy chổi lông gà.
“Con gái à, anh trai con nói chính mình làm hỏng bồn hoa, mà đã sai thì phải chịu phạt.”
Em gái mới hơn hai tuổi, cũng không hiểu phạt là cái gì, chỉ tròn xoe hai mắt nhìn ba. Hạ Văn Xuyên bảo hto đứng lên, nói nhỏ:
“Lát nữa con hét to lên nhé.”
Hạ Tử Phàm lập tức hiểu ra ba chỉ làm trò cho em gái xem, gật đầu phối hợp. Ngay sau đó, đầu chổi lướt qua mông Hạ Tử Phàm, bé lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất tích góp cả đời mình,
“A đau.”
Kêu lên thảm thiết, to đến mức cả ba người phụ nữ trong nhà đều phải giật mình. Dì Liên vội can:
“Cháu đừng đánh thật mà.”
Hạ Miên Miên thì nghiêng mặt đi, che miệng cười trộm. Chỉ riêng em gái có vẻ sốt sắng vô cùng, ba đánh anh trai đến cái thứ hai đã khóc um lên:
“Ba đừng đánh anh hai con, đứng đánh mà, huhu...”
Sau sự việc này, mỗi khi cô bé lỡ làm sai điều gì đều tự giác nhận lỗi trước tiên, chỉ sợ ba lại đánh anh hai.
Đến khi cô bé đi nhà trẻ, anh trai đã vào lớp 1. Từ nhỏ hai anh em đã dính lấy nhau, vừa nghĩ tới chuyện ở trường không gặp được anh hai là cô bé đã mếu máo, sáng nào đi học cũng phải diễn một màn tiễn đưa lâm li bi đát. Em gái:
“Anh hai ơi, chiều tan học anh phải tới đón em nhé.” Anh trai: “Được.” Em gái: “Trưa anh phải ăn cơm ngoan đấy.”
Anh trai:
“Ừ, em cũng thế.”
Em gái: “Anh hơi đã mang tã chưa?”
Anh trai: “Không mang, anh không cần nữa rồi.”
Em gái: “Thế em cho anh một cái nha.”
Anh trai: “Ngoan quá.”
Hạ Miên Miên:...
Mấy câu thoại này sáng nào cũng không thể thiếu, hai đứa không phiền nhưng ba mẹ cũng chai hết cả tai rồi đây này. Rõ ràng chỉ là hai đứa nít quỷ mà cứ phải giả vờ làm người lớn, người ta nhìn mà cười mãi không thôi.
Mặc dù anh trai đã học tiểu học nhưng đúng thật là sẽ tan sớm hơn nhà trẻ, nên thường mẹ đến đón anh trước rồi mới tới trường em gái. Hôm nay trường anh trai tổng vệ sinh, phải tối mới tan, sau khi Hạ Miên Miên ra khỏi công ty liền lái xe thẳng tới chỗ con gái.
Em gái thấy mẹ xuất hiện, chu miệng không vui: “Anh hai không tới đón con ạ?”
“Hôm nay anh con phải tổng vệ sinh nên mẹ tới đón con trước rồi mẹ con cùng đi đón anh nhé. Hân Hân đã đi đón anh bao giờ chưa, con có muốn đi đón anh hai không?”
“Hân Hân muốn đi đón anh hai ạ!”
Sắc mặt cô bé con lập tức vui vẻ trở lại. Trường Hạ Tử Phàm theo học không phải một trường tư thục đắt đỏ mà chỉ là trường công thông thường. Vì Hạ Miên Miên cảm thấy không khí ở trường tư thục không tốt cho sự phát triển của trẻ con.
Học sinh lớp 1 tan sớm nhất, giáo viên cho cả lớp tới xếp hàng dưới gốc cây, chờ phụ huynh tới đón. Cổng trường vừa mở, Hân Hân đã vội vàng lon ton đôi chân ngắn cũn cỡn kéo mẹ vào, vừa chạy vừa nói:
“Mẹ ơi nhanh lên, mẹ ơi nhanh lên!”
Thấy anh hai, cô bé đã hào hứng đến mức gọi to,
“Anh hai ơi!!”
Rồi chạy áo về phía anh trai. Anh trai cũng cười, giang hai tay ra, đón lấy thân hình nhỏ bé của em gái rồi bế bổng lên. Hạ Miên Miên cười nhìn các con. Khoảnh khắc đó, ánh nắng trong veo sáng rỡ, hệt như nụ cười trên gương mặt hai đứa nhỏ.