• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Khả Nhi muốn ăn đồ nướng, thái độ rất kiên quyết, thậm chí còn lấy việc nạo thai ra uy hϊếp. Mặc dù Sở Tuấn An cảm thấy không ổn, nhưng cuối cùng vẫn đưa cô đi ăn, tuy nhiên không phải quan ven đường mà là một nhà hàng thịt nướng cao cấp.

Chu Khả Nhi phát hiện ra chỗ bán đồ ăn ngon, đầu tiên phấn khởi muốn rủ rê Hạ Miên Miên, kỳ thực Hạ Miên Miên không phải cô gái thích ăn hàng, đối với mấy món cô đề cử không nhất định sẽ thích, nhưng Chu Khả Nhi thích kéo cô nhóc này đi cùng.

Bởi vì đã rất lâu rồi Chu Khả Nhi mới có một người bạn thuần túy ở bên cô vì tình cảm đơn thuần, không phải giao dịch, không phải vụ lợi, cho nên cô rất trân quý.

Đáng tiếc từ khi Hạ Miên Miên bị thương, tay Hạ Văn Xuyên kia càng giám sát cô bé kỹ hơn, Chu Khả Nhi muốn hẹn đi ăn cơm, cơ hồ không có khả năng. Hạ Văn Xuyên thật ra là một gã thù dai, lòng dạ hẹp hòi. Chu Khả Nhi ít nhiều đoán được mục đích Sở Tuấn An hẹn mình.

Sau khi thua kiện Sở Tuấn An đã bị đẩy vào vị trí đầu sóng ngọn gió.

Mặc kệ là người ngoài hay người trong nội bộ Sở thị đều không thiếu kẻ muốn chất vấn anh ta, đẩy anh ta ngã khỏi cái ghế Tổng giám đốc. Vì vậy cần phải có một sự thay đổi, hiện tại xem ra, nguyên tố làm nên kỳ tích cải biên cục diện chính là Chu Khả Nhi cô.

“Gần đây anh và Bạch Mộng Lam sao rồi?”

Chu Khả Nhi ăn một miếng thịt lập tức cảm thấy răng môi lưu lại vị giòn ngọt, quả là mỹ vị nhân gian. Nghe cô nhắc đến Bạch Mộng Lam, Sở Tuấn An khẽ cúi đầu, thấp giọng đáp:

“Đã lâu không gặp cô ấy.”

Chu Khả Nhi nheo mắt, lắc đầu nói: “Anh nói dối.”

Động tác nướng thịt của Sở Tuấn An dừng lại, giương mắt nhìn cô, đáy mắt thoáng qua tia ngờ vực:

“Em điều tra anh?”

Chu Khả Nhi dựng thẳng ngón trỏ, lắc lắc nói:

“Không không anh không phải mục tiêu của em.”

“Em điều tra Bạch Mông Lam làm gì? Lý do.”


Sở Tuấn An hỏi.

“Cụ thể không thể nói cho anh biết được, nhưng hãy tin tưởng tôi, cô ta đáng bị điều tra. Anh nhất định không tưởng tượng nổi đâu.”

Sở Tuấn An có chút hoảng hốt, lắc lắc đầu nói:

“Sao có thể? Cô ấy ôn nhu, an tĩnh như vậy có thể làm ra chuyện ghê gớm gì mà phải điều tra?”

Chu Khả Nhi lắc đầu, cô cảm thấy Sở Tuấn An vẫn không nhìn thấu Bạch Mộng Lam cũng lười giải thích với anh, thay đổi đề tài:

“Hôm trước hai người gặp nhau, có phải cô ta cầu xin anh quay lại?”

“Anh vốn định tặng căn biệt thự cô ấy đang ở cho cô ấy, đồng thời cho cô ấy 1 khoản tiền, nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy nói cô ấy yêu con người anh. Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao quan hệ giữa anh và cô ấy lại thành thế này.”

Sở Tuấn An than thở. Chu Khả Nhi cảm thấy chua đến ê quai hàm, vội vàng uống một ngụm nước ép:

“Anh nên nói chuyện lại với cô ấy, tôi nói câu này có lẽ anh sẽ cảm thấy không thuận tai, có điều tôi cảm thấy tinh thần Bạch Mộng Lam có chút vấn đề, anh có thể cân nhắc tìm bác sĩ tâm lý cho cô ta xem sao?”

Sở Tuấn An thất thần, khó có thể tin nổi:

“Sao… sao có thể?”

Chu Khả Nhi nhíu mày, khoát khoát tay nói:

“Tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy, anh nghe thì nghe. Tùy anh thôi.”

Ăn xong thịt nướng lúc hai người từ tiệm đi về hướng bãi đỗ xe, Chu Khả Nhi vừa đi vừa ngửi tóc mình, cảm thấy cả người nồng nặc mùi thịt nướng, gió đêm lạnh buốt, cô nhịn không được co người lại, kéo cao áo che kín cổ.

“Tuấn An!”

Một giọng nói mềm nhẹ từ bãi đỗ xe truyền đến, khiến hai người lập tức dừng bước. Chu Khả Nhi quay đầu, nhìn lại, thoáng bất ngờ nhíu mày. Sở Tuấn An xoay người, lập tức kinh ngạc thốt lên:

“Mộng Lam, sao em lại ở đây?”

Bạch Mộng Lam mặc rất ít, một thân váy trắng mỏng manh tung bay trong gió rét, nhìn tuy duy mỹ nhưng lại khiến cô ta lạnh đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Sở Tuấn An không do dự, cởϊ áσ khoác đi về phía về phía cô ta, vội vàng choàng lên.

“Vừa rồi em đến đây, đứng ở bên ngoài nhìn anh và cô ấy ăn cơm …”

Sắc mặt Bạch Mộng Lam tái nhợt, run rẩy mãi mới nói hết được một câu.

“Em… em theo anh đến đây sao?” Sắc mặt Sở Tuấn An không tốt lắm nhìn cô ta. Bạch Mông Lam cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Ừm, hôm nay em vẫn luôn đi theo anh. Tuấn An em thật sự không thể sống thiếu anh. Trước kia em phát cáu với anh, là em sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Em không muốn chia tay anh.”

Sở Tuấn An thở sâu một hơi:

“Mộng Lam em đừng như vậy, đi về đi, ngoài này lạnh lắm.”

Bạch Mộng Lam dơ tay kéo áo Sở Tuấn An, nói:

“Anh còn quan tâm em, đúng không? Anh không nỡ để em chịu lạnh, anh vẫn còn yêu em.”

Chu Khả Nhi đứng ở bên cạnh trợn tròn mắt, mở miệng nói:

“Sở Tuấn An, anh có việc thì giải quyết nhanh đi. Em lạnh về xe trước đây.”

Cô không muốn đứng đây hóng gió rét với hai người thần kinh có vấn đề này. Sở Tuấn An có chút khó xử nhìn Chu Khả Nhi, cuối cùng do dự nói với cô:

“Vậy để anh bảo tài xế đưa em về, anh đưa Mộng Lam về, nhìn cô ấy có vẻ không khỏe lắm.”

“Được.”

Chu Khả Nhi khoát khoát tay, quay người đi về hướng xe. Sở Tuấn An để lái xe đưa Chu Khả Nhi về còn anh quay lại bắt xe đưa Bạch Mộng Lam về. Trên đường đi, Bạch Mộng Lam khóc lóc thảm thiết nói mình yêu anh nhiều thế nào, Sở Tuấn An một chống đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Trở về biệt thự, Sở Tuấn An dặn lái xe chờ một lát, anh xuống xe đưa Bạch Mộng Lam đến cửa chính. Đang định quay người rời đi, Bạch Mộng Lam lập tức kéo chặt tay anh. Sở Tuấn An lẳng lặng nhìn cô, nhàn nhạt nói:

“Mộng Lam chúng ta đã kết thúc, anh sẽ không ở lại đây. Trước không phải em luôn một mực ép hỏi anh có phát sinh quan hệ với Khả Nhi không sao? Hiện tại anh sẽ trả lời em, Khả Nhi đã mang thai rồi, đó là con anh.”

Trong nháy mắt hai mắt Bạch Mộng Lam trừng lớn, mặt xám như tro. Sở Tuấn An vung tay, thoát khỏi cô ta, quay lưng rời đi. Chiếc xe vun vút lao đi, chẳng mấy chốc đã biến mất tại khúc cua, Bạch Mộng Lam vẫn đứng yên tại chỗ, chằm chằm nhìn theo hướng chiếc xe vừa đi khuất.

Trên người cô ta là áo khoác của Sở Tuấn An, chiếc áo rất dày nhưng một chút cô ta cũng chẳng cảm thấy ấm áp. Mấy phút sau, cánh cửa sau lưng cô ta bị mở ra. Một người con trai vóc dáng cao gầy tựa cửa, nhìn cô ta, lạnh lùng nói:

“Người cũng đã đi rồi, sao còn không vào đi?”

Bạch Mộng Lâm hít một hơi thật sâu, giật áo khoác trên vai xuống, xoay người bước nhanh vào biệt thự.

Hai người một trước một sau đi vào, ánh đèn sáng ngời rơi trên gương mặt người con trai ngũ quan không tính là xuất sắc nhưng lại có nét góc cạnh, nam tính, cũng chính là đứa con trai biến mất bấy lâu nay của Tần Nguyệt - Tần Đông.

Bởi vì trải qua một thời gian màn trời chiếu đất, sinh hoạt kham khổ, dáng người cậu ta không còn được tráng kiện như trước, mà trở nên gầy gò suy yếu, ngũ quan cũng mất đi nét trẻ trung, năng động khi xưa thay vào đó là sự hung ác, lạnh lùng.

Cả người như chìm sâu trong một tầng khí chất u ám, ma quái. Bạch Mộng Lam đi vào phòng khách, đột nhiên phát điên chạy đến chiếc Đa Bảo Cách (1) bằng gỗ, liên tục đập tan mấy chiếc bình gốm Thanh Hoa xuống nền đất.

Tiếng kêu chát chúa vang lên. Đập phá xong chưa đã nghiền, cô ta lại chuyển sang những thứ đồ đặt trên kệ, trên bàn trà.

Đập cho đến khi thở không ra hơi mới chịu dừng lại. Cuối cùng cô ta chống tay trước tủ, thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Tần Đông. Tần Đông như một người gỗ, đứng chết lặng nhìn mớ hỗn độn trong phòng.

“Tần Đông, tôi muốn ả ta phải chết! Cậu giúp tôi gϊếŧ chết ả đi!”

Bạch Mộng Lam hạ giọng, nghiến răng kèn kẹt nói. Tần Đông giương mắt nhìn cô ta, hỏi:

“Ai?”

“Chu Khả Nhi, tôi muốn cô ta phải chết, càng nhanh càng tốt.”

Tần Đông nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nham hiểm, đáp:

“Được. Tôi giúp cô.”



Thời tiết dần trở nên ấm áp, các học sinh lớp 12 bước vào thời kỳ nước rút, đã bắt đầu đếm ngược từng ngày, hận 1 ngày không có 48 tiếng đề nhồi nhét tất cả mớ kiến thức vào đầu, đương nhiên những học sinh mang trọng mình loại trạng thái căng thẳng đỉnh điểm này đều là những người muốn thi được thành tích tốt, đậu vào một ngôi trường đại học tốt.

Ha Miên Miên là loại ngược lại, chính là con em nhà có tiền, đăng ký vào trường đại học tư thục của đám cậu ấm cô chiêu, thi đại học đối với những người như cô, cũng giống như thi học kỳ, vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, chẳng có chút áp lực nào.

Nhưng mà tất cả mọi người đang chăm chăm ôn tập, cô cũng không thể tỏ ra quá nhàn rỗi, thờ ơ, vì vậy trong các tiết học vẫn vô cùng chú ý lắng nghe giáo viên truyền thụ kiến thức. Ở trường học còn có chút dáng vẻ học hành nghiêm túc, vừa về đến nhà, trạng thái này lập tức buông lỏng.

Hạ Miên Miên tùy ý sống phóng túng, biếng nhác. Có đôi khi cô muốn làm một số đề tán, dì Liên thương cô cực khổ, đứng bên cạnh nước mắt ngắn nước mắt dài cực kỳ thương tâm, khiến Hạ Miên Miên bị áp lực tâm lý rất lớn.

Chu Khả Nhi mấy ngày nay hẹn Hạ Miên Miên bất thành, liền nhất quyết cải biên chiến lược.

Không có việc gì liền tót sang Hạ gia kiếm Hạ Miên Miên. Cô thích nhất ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm với cô nhóc nhà Hạ gia, dù chẳng có gì để làm, chỉ cần ngồi dài trên sofa ăn vặt xem phim cung đấu cùng đủ cảm thấy vui vẻ, thú vị.

Thái độ của Hạ Văn Xuyên rõ ràng không chào đón cô, không hoan nghênh cũng kệ, cô chả quan tâm, vẫn mặt dày mày dặn thượng xuyên chạy đến tìm Hạ Miên Miên nói chuyện. Dù gì cô đến tìm bạn thân của mình cũng đâu phải đến gặp lão hồ ly mặt sắt Hạ Văn Xuyên kia.

Gần đây Sở Tuấn An rất chịu khó hẹn Chu Khả Nhi đi ăn cơm, điều này làm cô thấy phiền phức vô cùng, thế là lại chạy đến Hạ gia, tần suất còn thường xuyên hơn trước. Hôm nay Chu Khả Nhi lại đến tìm Hạ Miên Miên.

Hai cô gái trẻ ngồi trên sofa ở phòng khách vừa cắn hạt dưa vừa xem phim cung đấu.

Dì Liên có rất nhiều đĩa phim thể loại này, có xem triên miên cũng không hết. Hai cô tiểu thư ngồi xem phim, vừa xem vừa phân tích như những nhà phê bình thực thụ.

“Nhưng hoàng hậu cũng đẹp mà.”

“Tên ngựa giống, suy cho cùng là vì ham mới mẻ thôi.”

“Hoàng hậu thật đáng thương. Dì Liên nói sau này cô ấy sẽ bị phế truất, sau đó còn bị thằng Tra nam kia đầy vào lãnh cung.”

“Hạ Miên Miên không được spoil.”

Hai người vừa xem vừa nhỉ giọng thảo luận, dì Liên ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm cho hai cô gái. Bỗng nhiên, từ bếp truyền đến một “Phanh” lớn, giống như một vật nặng nện xuống nền đất. Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi đều sửng sốt, lập tức đứng lên, chạy vào xem.

Tủ đựng bát đĩa, trong bếp mở toang đồ vật bên trong cơ hồ đều rơi hết xuống. Dì Liên ngã bất tỉnh nhân sự trên nền đất, cái ghế bà hay dùng để đứng lên những giá cao cũng ngã chỏng trơ một bên. Hạ Miên Miên kém chút bị dọa sợ hồn phi phách tán, run rẩy nói:

“Dì Liên! Dì không sao chứ?”

Cô có chút hoảng hốt, định tiến đến đỡ bà. Nhưng Chu Khả Nhi đã kịp thời hét lên đầy cảnh giác:

“Đừng nhúc nhích. Trước kiểm tra xem có cái gì trên giá không đã, lỡ đổ xuống lần nữa sẽ rất nguy hiểm.”

Hạ Miên Miên ngẩn ra, liên tục gật đầu, giọng nói đã bắt đầu thoáng nức nở:

“Em không động. Chị Khả Nhi kiểm tra giúp em dì Liên có sao không.”

Cú ngã này vô cùng nghiêm trọng, dì Liên đã lâm vào hôn mê, hai cô gái cũng không dám tự ý di chuyển bà, chỉ có thể nhanh chóng gọi cứu thương. Chờ xe cứu thương đến, Hạ Miên Miên lập tức gọi cho Hạ Văn Xuyên.

Hạ Văn Xuyên cố gắng an ủi, dỗ dành cô, nói sau khi xong việc công ty sẽ đến bệnh viện ngay, dặn cô đừng quá lo lắng, có việc cứ nói với Chu Khả Nhi. Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi ngồi xe cứu thương đến bệnh viện, sắc mặt cả hai đều tái đi vì hoảng hốt.

Người lớn tuổi không giống người trẻ, dù chỉ trượt ngã nhẹ, nhìn có vẻ không nghiêm trọng nhưng lại ẩn giấu nguy cơ liên quan đến sinh mạng bất cứ lúc nào. Hạ Miên Miên sợ dì Liên vì một cú ngã này có thể sẽ phát sinh những bệnh khác.

Bệnh viện họ đến là một bệnh viện công gần nhà.

Lúc xe của hai người chạy đến, vừa vặn gặp một sự cố y tế, một nhóm người chen chúc ngay trước cổng bệnh viện, xe bên ngoài không vào được, xe bên trong cũng chẳng ra được. Rất may xe cấp cứu có lối đi riêng, vì vậy không bị chặn đường.

Không còn cách nào khác, xe cấp cứu Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi ngồi đành dừng ngoài ven đường, vừa xuống xe, cô đã nhận được điện thoại của Hạ Văn Xuyên.

“Em ở đâu?”

“Em vừa xuống xe với chị Khả Nhi. Ngay ven đường thôi, chuẩn bị vào bệnh viện đây. Anh ở đâu?”

“Anh vừa đến.” Hạ Văn Xuyên dừng lại một lát nói:

“Anh nhìn thấy em rồi, em chờ một chút.” Nói xong lập tức cúp điện thoại. Hạ Miên Miên quay đầu nhìn

Chu Khả Nhi nói:

“Anh hai em bảo chúng ta chờ anh ấy một chút, anh ấy nhìn thấy chị em mình rồi.”

Chu Khả Nhi gật gật đầu, ôm tay Hạ Miên Miên, kéo cô tránh khỏi đám đông vẫn đang tranh cãi ồn ào. Bất ngờ, ngay tại thời điểm các cô chuẩn bị quay người đi, một sự việc đột ngột phát sinh.


Một chiếc xe hàng mất lái phăm phăm lao tới, hướng thẳng về phía Hạ Miên Miên và Chu Khả Nhi. Mà ngay bên đường Hạ Văn Xuyên trơ mắt nhìn một màn kinh khủng này phát sinh một cách quá đột ngột...


1.Nó là một loại đồ nội thất làm bằng gỗ chỉ xuất hiện vào thời nhà Thanh và rất phổ biến.


Điểm độc đáo của “Duobaoge” là nó tạo ra các không gian thay đổi theo chiều ngang và chiều dọc, không đồng đều và ngẫu nhiên. Mọi người có thể trưng bày các đồ đạc khác nhau tùy theo kích thước và chiều cao của từng ô lưới.


Về chất liệu và đặc điểm nổi bật: Duobaoge thường được làm từ gỗ cẩm lai, huanghuali, gỗ trắc và các loại gỗ gõ đỏ, cây du,.., sau đó được chạm khắc, dát vàng hoặc bạc hoặc chạm sơn mài để trang trí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK