Mặc dù Hạ Miên Miên là dưỡng nữ nhà họ Hạ đã không còn là bí mật trong giới thượng lưu, nhưng câu nói này của cô vẫn thành công khiến ba Chu kinh hãi tột độ, đồng thời làm Hạ Văn Xuyên khí định nhàn ngồi bên cạnh chấn động một phen.
Nhưng phản ứng của cả hai hoàn toàn khác biệt, Hạ Văn Xuyên sau khi nghe xong thoáng kinh ngạc, mím môi không lên tiếng, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Miên Miên, còn ba Chu thì mặt mày biến sắc đủ 7 màu sống động.
“Hạ tiểu thư, nhìn cháu còn nhỏ thế này mà đã đến tuổi nói chuyện yêu đương rồi nha?”
Hạ Miên Miên mím môi một cái nói:
“Cháu 18 tuổi rồi.” Ba Chu lại hỏi:
“Cháu nhìn ngoan ngoãn, đáng yêu thế này có phải anh trai cháu thả thính cháu trước không?”
Những người khác: … “Không phải.”
Hạ Miên Miên nói.
“A.”
Ba Chu nặng nề thở dài, cầm 2 bi lăn tay hạt óc chó (1) trên mặt bàn lên, xoay xoay trong tay, quay đầu nhìn Chu Khả Nhi nói: “Khó thật.
Cô bé con đáng yêu như thế này, ba không đành lòng để ác nữ như con chia ương rẽ thúy, chen giữa hai người họ.”
Hạ Miên Miên: …
Chu Khả Nhi dở khóc dở cười nói:
“Ba con không có ý định gả cho Hạ tổng, rõ ràng là bà có ý đồ làm loạn uyên ương nhà người ta, tung tin đồn thông gia hai nhà Chu Hạ gì đó.”
Ba Chu thở dài: “Văn Xuyên rất tốt, tối thiểu tốt hơn tên nhóc con coi trọng kia.”
Chu Khả Nhi bĩu môi: “Tóm lại hôn sự của con ba đừng quan tâm.”
Cha con hai người đang nói chuyện, Hạ Văn Xuyên hoàn toàn không để ý, hiện tại trong mắt anh chỉ có duy nhất hình bóng người bên cạnh.
Trước đó mặc kệ anh dỗ dành thế nào, lừa gạt ra sao, Hạ Miên Miên đánh chết cũng không hé miệng chấp thuận, không nghĩ đến, đêm nay, trong trường hợp này, lại thoải mái thừa nhận mình là bạn gái của anh.
Cảm giác này, không đơn giản chỉ là thỏa mãn, vui vẻ mà còn có cả hưng phấn cả sự xúc động khó nói lên lời.
Ngay hiện tại anh chỉ muốn đứng lên hát vang bài hát:
“Bầu trời vùng giải phóng là bầu trời sáng ngời lý tưởng, đồng bào vùng giải phóng yêu thích…”
Đương nhiên việc mất hình tượng như thế chỉ dám nghĩ trong lòng, ngoài mặt vẫn phải bảo trì sự cao lãnh.
Về sau ba Chu nói gì với anh, Hạ Văn Xuyên hoàn toàn không nghe lọt tai, ánh mắt một mực dán lên người cô em gái nhỏ nhà mình đến xuất thần.
Vừa đi ra khỏi phòng nghỉ, Chu Khả Nhi liền không nhịn được trêu chọc:
“Hạ tổng à, làm phiền anh thu lại ánh mắt mình đi, em gái anh sắp bị nhìn chằm chằm đến độ thủng hai lỗ trên người rồi đó.”
Hạ Văn Xuyên liếc cô ấy một cái, lạnh lùng nói: “Cô có thể biến được rồi.”
Chu Khả Nhi: …
“Không ngờ con người anh lại là kẻ qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ như thế.”
Cô dậm chân nói.
Nhưng Hạ Văn Xuyên vẫn mặc kệ cô ấy, quay đầu cầm tay Hạ Miên Miên, rũ mắt nói:
“Em vừa rồi nói cái gì?”
Hạ Miên Miên trừng mắt nhìn lại, giả ngu đáp:
“Em có nói gì à?”
Hạ Văn Xuyên không truy vấn, quả quyết nắm tay cô quay người đi, bỏ mặc Chu Khả Nhi một mình lẻ loi, trơ trọi đứng ở đó, nhìn bóng lưng xa xa một lớn một nhỏ mất hút ở cuối hành lang.
Cuối cùng Chu Khả Nhi lắc đầu, anh em với chả chiến hữu, trọng sắc quên bạn, bị đũy tình yêu quật là chẳng còn tí nghĩa khí đồng chí.
Kỳ thật Hạ Miên Miên cũng đã nghĩ thông, tại sao mình lại đột nhiên mở miệng nói câu kia, tựa như câu nói này vốn đã nằm sâu trong tim cô từ rất lâu rồi, chỉ vì khư khư giữ mặt mũi nên không có cơ hội nói ra miệng.
Trong khoảng thời gian gần đây, dù là người bên cạnh, hay người ngoài đồn đại, tất cả những kíƈɦ ŧɦíƈɦ ấy liên tục ở giữa thúc giục, để cô nhìn thẳng vào nội tâm mình, nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Kỳ thực tình cảm cô dành cho Hạ Văn Xuyên đã sớm thay đổi, không còn là tình thân, tình anh em đơn thuần nữa.
Không ở bên anh sẽ thấy nhớ, nhớ đến anh tâm tình sẽ vừa ngọt, vừa đắng.
Lúc anh quấn lấy mình, ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thật dán lấy anh.
Kỳ thực cô vẫn luôn mạnh miệng không chịu thừa nhận mà thôi, nội tâm đã sớm rung động trước tên trùm phản diện ngang ngược này.
Hạ Miên Miên cúi đầu, bị Hạ Văn Xuyên kéo thẳng đi, trên đường gặp phải không ít người, đều chủ động chào hỏi Hạ Văn Xuyên.
Nhưng đương nhiên anh chẳng có tâm tình đứng lại hàn huyên lúc này, chỉ qua loa gật đầu một cái, coi như đáp lại.
Trong đại sảnh có rất nhiều tân khách, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, không ít người bắt đầu mời bạn nhảy gia nhập sàn khiêu vũ, đám người dần dần tụ tập lại giữa sảnh lớn.
Hai anh em Hạ gia nắm tay, tránh đám đông, đi vào một hành lang vắng vẻ.
Hạ Miên Miên thật sự không biết Hạ Văn Xuyên muốn đưa mình đi đâu, không khỏi có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói:
“Anh, anh muốn đi đâu, tiệc mới vừa bắt đầu thôi.”
Hạ Văn Xuyên không ngừng bước chân, cũng không trả lời, kéo cô đi thẳng về phía đình viện, ở vườn sau.
Tại một bức tường hẻo lánh bị bao kín bởi cây cối, hoa lá tạo thành một tấm bình phong tự nhiên đẹp đẽ, nên thơ, Hạ Miên Miên bị người nào đó áp vào tường, bờ ngực và cánh tay vững chãi của anh vừa vặn tạo thành một bức tường giam cô lại bên trong.
Hạ Miên Miên không khỏi nhíu mày, hỏi anh: “Anh muốn làm gì?”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu nhìn cô, cho dù trong bóng tối, ánh mắt anh vẫn sáng rực, mãnh liệt.
“Muốn hôn em.”
Anh thẳng thắn nói, từ lúc cô thừa nhận mình là bạn gái anh, anh đã muốn hôn cô, đáng tiếc xung quanh quá nhiều người, đành phải chờ đợi, tìm một nơi yên tĩnh thích hợp làm việc yêu đương hơn.
Hạ Miên Miên đẩy anh, tức giận nói:
“Anh có thể quan sát tình hình, nhìn trường hợp một chút được không?”
Hạ Văn Xuyên không bị cô đẩy ra ngược lại càng xích lại gần hơn, hạ giọng nói:
“Nơi này không có ai.”
“Không có ai cũng không được.”
Hạ Miên Miên nghĩ nghĩ, đành nhỏ giọng, nhỏ nhẹ thương lượng:
“Chờ về nhà rồi hôn được không?”
Yết hầu Hạ Văn Xuyên thoáng động, mỗi lần cô dùng giọng điệu ôn nhu, ngoan ngoãn anh, lại nhìn dáng vẻ khả ái, yêu kiều khẽ thỏ thẻ ấy, anh đều không tài nào lý trí nổi, thế là không thèm phân phải trái, mạnh mẽ hôn xuống, tung hoành ngang dọc trên đôi môi cô.
Hạ Miên Miên: …
Đây là lần thứ nhất hai người ở giữa nơi công cộng hôn nhau, mặc dù có bóng đêm và cây cối xung quanh hậu thuẫn, che chở, nhưng vẫn không nén được kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Hạ Miên Miên gấp rút thở dốc, đưa tay đẩy anh ra, nhưng đôi môi lại lưu luyến quấn lấy nhau.
Một hồi giãy dụa cuối cùng không những không thoát ra được, mà còn bị ôm chặt hơn, đầu lưỡi Hạ Văn Xuyên chăm chú khắc họa đôi môi ngọt ngào của người trong lòng, tham lam chiếm đoạt, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ chỉ muốn dung nạp cô vào trong cơ thể mình.
Hạ Miên Miên vùng vẫy một hồi, cuối cùng đành cam chịu nghe theo sự dẫn dắt của anh.
Bên tai là tiếng hít thở dồn dập, tiếng nước miếng ám muội và tiếng tình tứ của cơ thể va vào nhau.
Hạ Miên Miên chỉ cảm thấy da đầu tê rần, hai chân nhũn ra, cuối cùng đành vô lực bám chặt cổ áo của Hạ Văn Xuyên, nhón chân hòa mình cùng tiết tấu mãnh liệt của anh, toàn tâm toàn ý tan chảy trong nụ hôn cuồng nhiệt, chiếm hữu của gã trùm phản diện quyến rũ này.
Đây là lần đầu tiên Hạ Miên Miên chủ động đáp trả nụ hôn của Hạ Văn Xuyên, đầu lưỡi của cô cẩn thận từng li từng tí dò xét cánh môi anh, Hạ Văn Xuyên nháy mắt cảm nhận được.
Cô giống như một động vật nhỏ, rụt rè thăm dò tình hình, nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi anh, chỉ một động tác nhỏ này thành công giải thoát con thú trong Hạ Văn Xuyên, nháy mắt khiến một con người bình tĩnh, lý trí như anh lâm vào cơn điên cuồng, chỉ hận đây không phải trong phòng, bằng không nhất định đã đè cô lên giường, ân ái đến ngất đi.
Hạ Văn Xuyên tự nhủ sẽ không bỏ qua, ôm chặt cô, đầu lưỡi dây dưa, quấn quýt không rời.
Hôn được đáp lại, hoàn toàn khác với việc không được đáp cho hai cảm thụ hoàn toàn khác biệt.
Khi được đối phương đáp lại cảm giác này mỹ hảo đến độ Hạ Văn Xuyên không thể ngừng lại được, vất vả lắm mới buông xuống một chút, kéo giãn khoảng cách, lại nhìn không được thèm khát hôn lên cái tiếp, cái tiếp theo,...!cho đến tận khị Hạ Miên Miên mặt đỏ tía tai, kém chút nữa ngạt thở.
Đến lúc thân thể hai người cùng nổi lên phản ứng, nén không nổi ngọn lửa trong người, cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Vừa rồi anh đi đâu?? Em tìm anh lâu lắm rồi đó.”
Giọng Bạch Mộng Lam có chút phàn nàn, nhưng vẫn yếu ớt, mềm mại như cũ, truyền đến.
Hạ Văn Xuyên và Hạ Miên Miên nghe thấy, đồng thời dừng lại, cơn mưa hôn kết thúc, nhưng hai người vẫn bảo trì tư thế ôm ấp sát rạt như cũ, như thế muốn giấu cô vào trong lồng ngực, hơi thể ấm áp của anh phả lên trán cô ấm nóng.
Hai người đều im lặng, chăm chú lắng nghe động tĩnh sát vách.
Bởi vì tầng tầng lớp lớp cây cối che khuất, hai người bên kia hoàn toàn không chú ý ở nơi này có người, nói không kiêng nể gì, giọng cả hai đều lớn, hai người nghe vô cùng rõ ràng.
“Gặp mấy người Lý tổng.”
Giọng Sở Tuấn An trầm thấp, dỗ dành nói:
“Đã ăn no chưa, anh đi lấy chút đồ ăn cho em nhé??”
“Không ăn, tức đến no bụng rồi.”
Bạch Mộng Lam uể oải nói Sở Tuấn An không đành lòng nhìn người yêu đau lòng, hỏi:
“Sao thế, ai chọc giận em nào?”
“Còn có thể là ai nữa, là cái con nhỏ tự xưng là thanh mai trúc mã của anh, Chu Khả Nhi chứ ai.
Anh không biết cô ta quá thể thế nào đâu, vừa rồi cô ta còn chạy đến tuyên bố trước mặt em là muốn theo đuổi anh, muốn đào góc tường nhà chúng ta, sao cô ta có thể thế chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, giọng Bạch Mộng Lam bắt đầu nghẹn ngào, hiển nhiên là cảm thấy tủi thân:
“Cô ta thực sự quá tâm cơ.”
Sở Tuấn An bình tĩnh nhìn cô, dỗ ngọt:
“Cô ấy nói thế à? Đúng là có chút quá đáng, nhưng mà tính cách cô nhóc đó xưa nay vẫn thế, em đừng coi là thật.
Từ trước đến nay anh chỉ thích duy nhất một người, sau này cũng thế, mãi mãi.
Không ai có thể lay động được tình cảm này, em phải có lòng tin vào người đàn ông của em chứ.”
Bạch Mộng Lam làm nũng nói:
“Em mặc kệ, chút nữa anh đi nói rõ ràng với cô ta đi, để cô ta đừng dây dưa nữa.”
Sở Tuấn An trầm mặc hai giây về sau, nói:
“Cô ấy cũng đâu tìm anh dây dưa, mà đêm nay anh cũng chỉ thấy cô ấy có một lần thôi.”
“Em mặc kệ, em mặc kệ, anh đi tìm cô ta nói rõ ràng đi, nói rằng mãi mãi cũng không bao giờ để ý đến cô ta.”
Sở Tuấn An:...!
Bạch Mộng Lam buồn bã, oán giận nói:
“Anh lúc nào cũng thế, người khác đến trước mặt đường đường chính chính khi dễ em, anh cũng không chịu đứng ra giúp em, lần trước là Hạ Miên Miên, lần này là Chu Khả Nhi.
Đến cùng anh có thích em hay không, lúc nào cũng đứng dửng dưng nhìn em bị bắt nạt.
Hay anh sợ Hạ Văn Xuyên? Ô ô ô….”
Lời này hẳn có chút kích động đến Sở Tuấn An, giọng anh thoáng cứng đờ, đáp:
“Sao anh phải sợ gã? Luận thực lực, hắn không thắng nổi anh.”
“Lam Lam, ngoan, đừng làm rộn nữa, anh cam đoan tất cả những ấm ức em phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, về sau anh sẽ bắt bọn họ trả lại gấp bội, được không? Chúng ta còn đang ở bữa tiệc, đừng khóc, khóc sẽ lem luốc rất xấu.”
Lúc này Bạch Mông mới an tĩnh lại, sụt sịt nói:
“Được rồi, việc này em tự nghĩ biện pháp.”
“Em đừng làm loạn đó, em quên lần trước Đỗ Tư Kỳ bị dạy dỗ sao rồi sao? Cuối cùng không phải biến khéo thành vụng?” “Anh đang trách em vô dụng? Anh ghét bỏ em?”
“Anh không có.”
“ Anh có.”
“Được rồi, chúng ta không nói việc này nữa.
Anh đồng ý với em, đợi lát nữa gặp Chu Khả Nhi sẽ nói với cô ấy, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Sau khi Sở Tuấn An chịu thỏa hiệp, Bạch Mông Lam mới thôi giở chứng trẻ con, lập tức vui vẻ cùng Sở Tuấn An đi về sảnh chính.
Một bên góc tường, Hạ Miên Miên vẫn nằm tựa trong ngực Hạ Văn Xuyên, mím môi nén cười, chờ hai người kia đi xa mới ngẩng đầu, cong môi nói:
“Ra tính cách Bạch Mông Lam thế này hả, thế mà Sở Tuấn An cũng chịu được, hai người này quả là trời sinh một đôi, có vẻ như Chu Khả Nhi rất nghiêm túc.”
Hạ Văn Xuyên cúi đầu hôn lên trán cô, thầm thì: “Quản chuyện người khác làm gì?”
Nói xong lại muốn hôn cô, lần này Hạ Miên Miên kiên quyết chống cự đến cùng, đẩy anh ra nói:
“Chúng ta đi vào đi, trốn ở đây không phải biện pháp.”
Hạ Văn Xuyên nghĩ nghĩ: “Không cần đi vào, chúng ta về nhà.”
“Giờ luôn?”
Hạ Miên Miên kinh ngạc nhìn anh: “Chúng ta mới đến chưa lâu.”
“Anh muốn làm.”
Hạ Văn Xuyên cọ cọ vào nơi tư mật của cô, để Hạ Miên Miên cảm nhận được sự nóng nảy, vùng vẫy muốn phát điên của nơi đó.
Hạ Miên Miên: …
Kỳ thực đây chính là nguyên nhân chính cô một mực không chịu gật đầu đáp ứng yêu đương cùng anh, bởi vì chỉ cần đồng ý, người đàn ông này nhất định sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp kéo cô lên giường.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì đến cố chấp của Hạ Văn Xuyên, Hạ Miên Miên không thể không đáp ứng.
Mà lúc bị anh kéo về lại sảnh yến hội, cô có chút lo lắng Sở Tuấn An và Bạch Mộng Lam sẽ đi tìm Chu Khả Nhi gây khó dễ, cho nên muốn đi xem tình hình, thuận tiện mượn giúp cô ấy một tay.
Nhưng mà sau khi hai người trở về mới phát hiện, từ khi Chu Khả Nhi bị hai anh em họ bỏ rơi, liền theo ba Chu đi xã giao một vòng yến hội, làm quen, lôi kéo mối làm ăn, mở rộng quan hệ, đúng là không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm hời nào.
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK