“Anh tên gì?”
Diệp Thiên Bách chậm rãi hỏi.
“Mày không biết anh Côn Tử của tụi tao sao? Trong giới giang hồ này ai dám không nhìn sắc mặt anh Côn
Tử? Không biết điều nên biết, đáng bị thu thập.”
Một tên tóc vàng cầm thanh sắt đứng bên cạnh người gọi là Côn Tử với dáng vẻ rất kiêu ngạo.
“Anh Côn Tử, thương lượng một chút! Anh có thể để phụ nữ tránh sang một bên trước không, chuyện giữa đàn ông chúng ta thì giải quyết theo cách của đàn ông.”
Diệp Thiên Bách thờ ơ nói.
“Mày mẹ nó có tư cách bàn đến điều kiện sao?”
Côn Tử nghe vậy thì nói.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Thiên Bách đột nhiên động thủ, thân hình anh lóe lên, tựa như biến mất trong chốc lát.
Đến khi bóng dáng Diệp Thiên Bách xuất hiện lần nữa, Diệp Thiên Bách đã đến trước mặt Côn Tử.
Ban đầu, hai người họ cách nhau khoảng mười bước, nhưng Diệp Thiên Bách chỉ dùng một hơi thở đã đến trước mặt Côn Tử.
Giờ phút này, tất cả mọi người, bao gồm cả Hạ Tiểu My đều sững sờ.
Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
“Vì anh nói tôi không đủ tư cách nên chúng ta không bàn tới nữa."
Diệp Thiên Bách nhìn từ trên cao xuống, nhìn chằm chăm vào mắt Côn Tử, trên mặt nở nụ cười nguy hiểm.
Giây tiếp theo, anh duỗi bàn tay to túm lấy cổ hắn, trực tiếp nâng hắn lên.
Thấy cảnh này, đám côn đồ vây quanh Diệp Thiên Bách kinh ngạc thốt lên, hai mắt mở to, vô thức lùi lại hai bước.
Đây còn là con người sao? Chỉ dùng một tay đã có thể nhấc Côn Tử?
Phải biết rằng, mặc dù Côn Tử không mập nhưng hắn cũng cao một mét bảy mươi tám, nặng bảy mươi tám ký, Diệp Thiên Bách chỉ dùng một tay đã nhấc hắn lên.
“Sức mạnh này quá kinh khủng.”
Hai mắt Hạ Tiểu My mở to, cô khẽ lẩm bẩm.
“Thả tôi ra, tôi chết mất, chết mất.”
Côn Tử cố hết sức bẻ gãy tay Diệp Thiên Bách nhưng vô dụng, mặt hắn đỏ lên, hắn phải dùng hết sức để nói.
“Nếu là ba năm trước thì bây giờ anh đã là xác chết
rồi” Diệp Thiên Bách giễu cợt, sau đó thản nhiên ném hắn ra ngoài, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, đúng lúc này, anh đột nhiên quay lại rồi đá một cú vào bụng Côn Tử.
Côn Tử bị đánh mạnh, cả người bay ra ngoài, bay hơn mười mét mới dừng lại, hắn ngã co quắp trên mặt đất, vất vả lắm mới ngồi dậy được.
Sắc mặt hắn vô cùng xấu, khoảnh khắc hắn ngồi dậy, trong cơ thể hắn đột nhiên dâng lên một luồng máu, sau đó hắn phun ra một ngụm máu lớn.
Hạ Tiểu My nhìn Diệp Thiên Bách xoay người rời đi, vốn tưởng rằng Diệp Thiên Bách sẽ buông tha cho Côn Tử nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới Diệp Thiên Bách lại quay đầu lại đá vào hắn một cái.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ vết thương không nhẹ, cú đá mạnh đến mức nào mới có thể đá người ta nôn ra máu?
“Anh rể, anh… có ổn không?”
Hạ Tiểu My đi tới trước mặt Diệp Thiên Bách, hỏi theo bản năng. Cô chưa từng thấy mặt này của Diệp Thiên Bách, Diệp Thiên Bách lúc này hoàn toàn không giống người thường có tính cách hiền lành, đối xử tốt với mọi người như trước.
Tựa như là biến thành người khác, thậm chí trên người còn có một cảm giác khiến người khác cảm thấy ngột ngạt và áp bức.
“Em nhìn anh giống có vẻ bị gì sao?”
Diệp Thiên Bách nghe vậy không nhịn được cười.
“Đại ca, đại ca, anh có khoẻ không, anh nôn ra máu rồi”
Sau khi những tên xã hội đen phản ứng lại, chúng vội vã chạy đến chỗ Côn Tử và muốn giúp hắn đứng dậy.
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, gãy rồi, xương sườn của tao gãy rồi.”
Vẻ mặt của hắn vô cùng đau đớn.
“Bọn mày còn ngây ngốc làm gì? Xông lên cho tao, giết hắn, đánh hắn gãy thành nhiều khúc rồi ném xuống sông cho cá ăn cho tao.”
Mặc dù Côn Tử bị thương nặng nhưng tại hắn rất tức giận, hắn dùng sức lực cuối cùng hét vào đám đàn em của mình.
“Báo thù cho đại ca”
“Giết hắn rồi ném xuống sông cho cá ăn!”
“Xông lên! Cùng xông lên!”
Một đám đàn em gầm lên giận dữ, thậm chí có người còn bí mật lấy con dao giấu kín ra, thấy tình cảnh đó, Diệp Thiên Bách cười một tiếng giễu cợt, theo bản năng bảo vệ Hạ Tiểu My sau lưng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!
.zoqtbgxp5::before{content:attr(zocpvswbag);}.hrgnftau1::before{content:attr(kexsworghu);}img{max-width: 100%;}