Ngay sau đó, chiếc xe mà Diệp Thiên Bách lái nhanh chóng biến mất trên đại lộ trước Đại học Quốc gia Giang Thành.
Lúc này đã bảy giờ tối.
Trong bệnh viện trực thuộc Đại học Y Giang Thành, Hà Ngọc Sinh đang hồi hộp chờ đợi kết quả, ông ta đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
Ông ta luôn cảm thấy lời của Diệp Thiên Bách không phải là vô nghĩa, ông ta thật sự bị bệnh.
“Lại nói, còn bao lâu mới có kết quả kiểm tra, tôi đã tới đây hai tiếng rồi.”
Hà Ngọc Sinh cau mày, lo lắng hỏi.
“Ông Hà, đã hết thời gian làm việc của bệnh viện nên chúng tôi có ít người trực hơn, vì vậy kết quả sẽ chậm hơn, xin ông hãy kiên nhãn.”
Cô y tá trực bên cửa sổ trả lời theo kiểu giải quyết việc chung.
“Tôi nói cho cô biết, tôi và phó viện trưởng Chu là bạn bè, vậy mà không thể tạo điều kiện cho tôi sao?”
Vẻ mặt Hà Ngọc Sinh ưu sầu.
“Ông Hà, phó viện trưởng Chu đã gọi điện thoại đến đây rồi, nhưng lúc này thật sự không thể nhanh được.”
“Chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ có kết quả trong ngày hôm nay, vì vậy hãy kiên nhẫn và chờ đợi kết quả.”
Y tá kiểm tra máy tính, sau đó vẫn nói một cách bất đắc dĩ.
“Được rồi! Năng suất của bệnh viện Giang Thành cần phải được cải thiện đi.”
Hà Ngọc Sinh thở dài bất lực.
Y tá nghe vậy thì không nói gì, phó viện trưởng đã nói rất rõ ràng, người trước mặt cô ấy là người rất có tiếng nói ở Giang Thành, xem như cũng là lãnh đạo trực
tiếp của bệnh viện họ.
Thời gian dần trôi, chẳng mấy chốc, gần một tiếng trôi qua.
Lúc này, Hà Ngọc Sinh đã ngủ thiếp đi trên ghế ở hành lang.
“Ông Hà, ông Hà?”
Một y tá đi tới, trong tay cầm một số tài liệu và hình ảnh, chọc chọc vào người Hà Ngọc Sinh.
“ơi? Ồ, kết quả xét nghiệm của tôi đã có rồi sao? Thế nào, tôi thật sự bị bệnh sao?”
Hà Ngọc Sinh sợ hãi, lập tức tỉnh lại.
“Ông Hà, tôi không thể biết ông có thực sự bị bệnh hay không. Bây giờ kết quả kiểm tra đã có rồi, ông có thể cầm những kết quả này đi lên tầng bảy và tìm bác sĩ Dương.”
Y tá đưa tài liệu và hình ảnh cho Hà Ngọc Sinh.
“Ồ, được, tôi sẽ đi ngay.
Hà Ngọc Sinh nói xong rồi đứng lên.
“Ông Hà, ông cứ từ từ thôi, bác sĩ Dương sẽ trực đến mười giờ tối nay.”
Y tá nhắc nhở nhưng Hà Ngọc Sinh không quan tâm, vội vàng đi lên lầu bảy.
Bây giờ đã qua tám giờ, lầu bảy không có nhiều đèn.
Hà Ngọc Sinh vội vàng đi vào một căn phòng.
“Xin chào, đây là phòng bác sĩ Dương đúng không?”
Hà Ngọc Sinh nhìn thấy trong phòng có một ông lão. tóc bạc, nhưng khi nhìn rõ sắc mặt ông lão, ông ta hơi sửng sốt.
“Hóa ra là Tiểu Hà, sao cháu lại ở đây?”
Vị bác sĩ này mang kính lão, ông ấy cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hà Ngọc Sinh.
“Là chú Dương, thật là trùng hợp, cháu không nhìn rõ, hóa ra bác sĩ Dương trên đây là chú Dương.”
Hà Ngọc Sinh hơi xấu hổ, ông lão trước mặt chính là bạn tốt của cha ông ta – Dương Minh An.
“Sao vậy, cơ thể cháu bị làm sao? Nhìn cháu rất có tỉnh thần nha!”
Dương Minh An mỉm cười hỏi.
“Chú Dương, hôm nay một cậu thanh niên nói cháu có bệnh nên bảo cháu đến bệnh viện kiểm tra, sau đó thì cháu đến đây.”
Hà Ngọc Sinh ngồi xuống, vẻ mặt có chút lo lắng.
“Một cậu thanh niên nói cháu có bệnh? Cháu xác định người thanh niên đó không phải đang mắng cháu chứ?”