"Không phải, anh rể, anh không nói đùa đó chứ? Trường đại học quốc gia Giang Thành là trường top bậc nhất cả nước chúng ta, giáo sư giảng viên ở đây ít nhất phải là tiến sĩ. Dù là dì lao công cũng có bằng chính quy."
"Anh rể, bạn của anh lấy anh ra đùa à?" Hạ Tiểu My khó mà tin nổi.
"Nhất định không phải nói đùa. Ban đầu anh cũng cảm thấy mình không có khả năng làm giáo viên trong trường đại học quốc gia Giang Thành, nhưng mấy ngày qua anh nhớ tới chút chuyện. Hình như trình độ của anh rất cao." Diệp Thiên Bách cười cười, bình tĩnh nói.
"Không đúng, anh rể, anh có trình độ gì?"
"Anh đến trình độ nào mà cũng quên nữa à, em phục anh thật. Nhưng năm nay anh mới hai mươi lăm tuổi, kết hôn với chị em hồi hai mươi hai tuổi, nhiều nhất anh chỉ là sinh viên chưa tốt nghiệp thôi." Hạ Tiểu My phân tích đâu vào đấy.
"Anh cũng không rõ, ngày mai đến trường đại học quốc gia Giang Thành xem thử, cái anh biết và tri thức trong đầu cũng rất nhiều." Diệp Thiên Bách vẫn không xác định lắm, nhưng sư phụ không có khả năng tự dưng thu xếp anh đến trường đại học quốc gia Giang Thành.
Chí ít sư phụ cảm thấy anh phù hợp với trường này nên mới sắp xếp như vậy.
"Nếu anh trở thành giáo viên trong trường thì sau này chúng ta có thể gặp mặt, em cũng có thể đến chỗ anh ăn chực mỗi ngày rồi."
Mặc dù cảm thấy lời nói của Diệp Thiên Bách không hợp lẽ thường, nhưng trong lòng Hạ Tiểu My vẫn rất hi vọng như vậy.
Chuyện này là một ước mơ tốt đẹp đối với cô.
"Anh rể, em không nói chuyện với anh nữa, chị em gọi em rồi." Hạ Tiểu My đột nhiên nói.
"Vậy được rồi, sau này chúng ta nói chuyện tiếp." Diệp Thiên Bách đáp, hai người nói hai câu xong rồi cúp máy.
"Hạ Tiểu My, em đâu rồi? Đêm hôm khuya khoắt mà chạy đi đâu vậy?" Hạ Thanh Nguyệt gõ gõ cửa phòng Hạ Tiểu My mà không có ai đáp lại, trong lòng rất buồn bực.
"Ấy chị, em ở đây, em ở đây này." Hạ Tiểu My vội trả lời, sau đó trực tiếp mở cửa.
"Có trong đó mà chị gõ cửa lâu vậy cũng không nói câu nào, em làm gì vậy?" Hạ Thanh Nguyệt không biết phải nói gì nữa.
"À, không có gì? Chị có chuyện gì không?" Hạ Tiểu My xấu hổ cười một tiếng.
"Chị phát hiện tủ lạnh trong phòng khách có một ít đồ ăn làm sẵn, chắc là Diệp Thiên Bách làm trước khi đi, chị hâm lại rồi, em có muốn ăn một chút không." Hạ Thanh Nguyệt nói với Hạ Tiểu My.
"À, cái kia… Em đã ăn rồi!" Hạ Tiểu My lúng túng nói.
"Ăn rồi?" Trong nhất thời, Hạ Thanh Nguyệt không hiểu câu nói này của Hạ Tiểu My có ý gì.
"Đúng ạ, vừa rồi gọi điện thoại cho anh rể, anh rể nói với em nên em ăn rồi, mặc dù hơi lạnh nhưng mùi vị không tệ." Hạ Tiểu My ngượng ngùng giải thích.
"Được thôi, vậy em muốn ăn thêm một chút nữa không? Chị ăn rồi sẽ đi qua gia tộc." Hạ Thanh Nguyệt thản nhiên nói.
"Ăn thêm chút cũng được, đồ lạnh ăn cũng thiếu chút hương vị." Hạ Tiểu My trả lời.
Nói xong, cô đi đến trước bàn đại sảnh rồi ngồi xuống bắt đầu ăn.
"Tay nghề của anh rể thật tốt, không có anh rể không biết ngày tháng sau này em sống sao nữa. Cũng may em đã nói với ảnh rồi, về sau chờ ảnh dọn đến chỗ ở mới thì em qua đó ăn chực." Hạ Tiểu My vừa ăn vừa không ngừng nói líu lo.
"Em có thể sửa miệng không, anh ta đã không phải anh rể của em nữa rồi." Hạ Tiểu My cứ kêu anh rể anh rể làm trong lòng Hạ Thanh Nguyệt rất bực mình.
Cô ta không muốn nghe đến chuyện có liên quan tới Diệp Thiên Bách, nhưng Hạ Tiểu My lại luôn nhắc tới anh mãi.
"A, nhưng quen rồi sao nói sửa là sửa liền được?" Hạ Tiểu My không mặn không nhạt đáp lại một câu.
"Diệp Thiên Bách có nói tiếp theo anh ta muốn làm gì không?" Hạ Thanh Nguyệt lại hỏi.
"Anh rể nói muốn tới trường đại học quốc gia Giang Thành làm giáo viên, cũng là trường em đang học ấy. Đúng rồi, chị cũng đang học nghiên cứu sinh ở đó mà." Hạ Tiểu My nói liên tục.